Cô ả này quả thực là đúng như lời đồn, quá đáng sợ mặc dù là ở cách hành người chứ không phải là ở thực lực. Sau này chắc hạn chế làm nàng nổi gận thì mới mong sống yên.
Vài tuần sau, tại hoàng cung...
"Tốt tốt tốt Thiên nhi, hôm nay là sinh thần con, con muốn ta tặng gì cho con nào?" Hoàng thượng Long Trấn Nam hướng Trấn Thiên mà nói với giọng điệu vui vẻ.
"Phụ hoàng, con muốn có một tiểu viện riêng cách không quá xa hoàng cung mà lại là nơi yên tĩnh." Nghĩ nghĩ, hiện giờ Trấn Thiên đã chả còn gì phải lo nghĩ nữa nên quyết định dọn ra ngoài ở cho lành. Ở trong hoàng cung này tai mắt khắp nơi thật không yên ổn được một giây phút nào. Mấy hôm trước có vài kẻ lén đến viện định ám sát Trấn Thiên may mà phát hiện kịp thời và tiêu diệt gọn gàng sạch sẽ. Có lẽ ra ngoài tìm vài tên thiên phú tốt huấn luyện làm thuộc hạ cho chúng dọn dẹp bớt để cho đỡ phiền phức vậy.
"Ha ha ha... Được được, điều đó quá đơn giản rồi!"
"Vậy phụ hoàng, bây giờ con hơi mệt nên muốn quay về nghỉ ngơi trước."
"Ca ca, huynh có chỗ nào không khỏe liền nói ra đi!" Ở bên cạnh nhóm huynh muội của Trấn Thiên nghe vậy lập tức hướng Trấn Thiên hỏi thăm.
"Không sao, ta chỉ hơi mệt chút thôi. Muội không cần phải lo lắng, về nghỉ chút là khỏe ấy mà."
"Được vậy con về nghỉ cho khỏe, nếu có gì không tốt liền nói với ta."
"Đã biết phụ hoàng!" Nói rồi Trấn Thiên nhanh chóng li khai mặc kệ cho đám quần thần đang ở trong triều dâng quà còn bản thân thì hướng thẳng biển đông mà bay đi với tốc độ chóng mặt.
Đến một khu vực rộng mênh mông nhìn bốn phía không thấy đất liền thì dừng lại. Khi trăng đã lên cao, cả người Trấn Thiên được bao trùm quang mang màu đỏ rồi từ từ trong cơ thể Trấn Thiên bay ra một quả cầu cũng màu đỏ nốt. Quả cầu đó bay ra xa một đoạn thì dừng lại rồi từ từ biến đổi trở thành một con hồ li khổng lồ có ba chiếc đuôi, toàn thân màu vàng bóng mượt. Hai mắt đỏ ngầu như tơ máu sáng như mắt mèo nhìn chằm chằm Trấn Thiên. Phía đối diện, Trấn Thiên kinh ngạc nhìn cửu vĩ thiên hồ trước mắt.
"Sao ngươi lại chỉ có ba đuôi? Ta tưởng ngươi có chín đuôi cơ mà?" Giọng nói mang theo sự nghi hoặc của Trấn Thiên hướng con hồ li trước mặt mà nói.
"Hừ, ngươi tưởng ngươi mạnh lắm à? Với sức của ngươi chỉ cần ba đuôi là sử lí xong. Nếu như là chín đuôi chỉ sợ là ta thổi nhẹ một cái liền bay đi!" Cửu Vĩ Thiên Hồ hướng Trấn Thiên mà nói với giọng kinh thường. Nó là thực lực chí tôn há có thể để cho nhân loại tầm thường này thấy được toàn lực chứ?
"..." Đối với lời này Trấn Thiên đúng là không thể phản đối rồi. Đúng là thực lực của mình không bằng nó thật. Trước đây lúc ở Viễn Cổ Di Tích hấp thu một ít sức mạnh của nó đã suýt nữa không chịu nổi mà nổ tung thân thể chỉ có thể miễn cưỡng thu nạp rồi dốc toàn lực ra mà đánh hết nguồn sức mạnh đó! Vất quá chỉ cần kiên trì nửa tiếng là thành công rồi. Trong nửa tiếng này chỉ cần không bị đánh bại là thành công.
Gọi ra toàn bộ ma thú mà mình có trừ Huyền Vũ ra để tấn công.
"Chủ nhân, tại sao lại không gọi luôn cả con rùa kia ra để đánh cho đỡ mà chỉ gọi có bốn người chúng ta vậy?" Lôi Vân sói hướng Trấn Thiên đặt ra câu hỏi. Thật ra trong Bát Quái thì tất cả ma thú mà Trấn Thiên thu phục được đều đã gặp nhau và làm quen với nhau nên có thể nói là khá thân.
"Hắn là thổ hệ và hỏa hệ không thích hợp chiến đấu trong điều kiệp ở biển như thế này. Ngược lại ngươi cũng là có ưu thế về việc này đấy Lôi Vân!"