Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1055: Thời cơ



Trên bầu trời, chiến đấu càng đánh càng dữ dội, lúc này chỉ có thể hình dung bằng thảm thiết.

Mặc kệ là ác ma Bí cảnh, hay là đệ tử bốn đại thị tộc, đều đang liều mạng!

Sắc mặt Long Nhất trắng bệch, các đệ tử Long tộc đều tiêu hao rất lớn, kết thúc trận chiến này, dù bọn họ có sống sót, nếu không lấy được Long cốt Chí Tôn, bọn họ cũng phải giảm thọ 2 vạn năm, ảnh hưởng thành tựu tương lai.

Đối với thiên tài, đây chính là chí mạng.

Cho nên, bọn họ phải thắng!

Ầm ầm!

Lại va chạm dữ dội, mười mấy đệ tử Long tộc thượng cổ cảm giác thân thể chấn động mạnh, cổ họng thấy ngọt, trực tiếp phun máu! Trong đó có một đệ tử tu vi Mệnh Vẫn tầng bảy sắc mặt tái nhợt, môi run run, đã đến cực hạn.

Tu vi phổ biến của đệ tử Long tộc thượng cổ đều là Mệnh Vẫn tầng tám chín, tầng bảy tính là thấp nhất, hắn lại không có thiên phú nghịch thiên như Lâm Minh, sức chiến đấu có hạn, rất khó chống đỡ trong chiến đấu kịch liệt thế này.

Đừng nói là hắn, ngay cả Long Nhất cũng khí huyết sôi trào, gân xanh phồng trên trán, gần đến cực hạn. Hắn có thiên phú cao nhất, tu vi cũng cao nhất trong mọi người, thực lực mạnh mẽ, thiên tài Mệnh Vẫn tầng bảy tám ở trước mặt hắn, chỉ cần một chiêu là miểu sát.

Nhưng thực lực cao, gánh vác trách nhiệm càng nặng, hắn là mắt trận trong Tam Thập Lục Thiên Cương đại trận, có 1/4 đến 1/3 lực lượng đại trận này là do Long Nhất gánh vác!

Chẳng qua, lúc này Tu La Vương đối thủ của Long Nhất cũng không chịu nổi!

Ma kiếp liên tục đánh xuống không ngừng, nếu không phải nó hấp thu tinh nguyên khí huyết trong Long cốt Chí Tôn, bây giờ đã xớm tan xương nát thịt rồi.

- Đáng chết! Đám chuột nhắt, triệt để chọc giận bổn vương rồi!

Cả cánh tay phải của Tu La Vương toàn là máu, cắn nuốt máu thịt của rất nhiều võ giả loài người, còn có tủy Rồng ẩn chứa trong Long cốt Chí Tôn, Tu La Vương đã có được thân thể đầy đủ. Nó cũng có ngũ tạng lục phủ, thậm chí có kinh mạch, khiếu huyệt, bị thương cũng sẽ chảy máu.

- Ma Nhất, ngươi trở về giúp ta cùng tiêu diệt những đệ tử Long tộc này! Ma Nhị, Ma Tam, các ngươi thiêu đốt tu vi, mau nhanh tiêu diệt đám kia!

Tu La Vương thấy ba đại thị tộc khác đã bắt đầu lùi lại, hơn nữa còn khổ sở chống đỡ, liền phát ra mệnh lệnh.

Uy hiếp lớn nhất với nó, vẫn là đệ tử Long tộc thượng cổ.

Vù!

Ma Nhất hóa thành bóng đen bay trở về bên cạnh Tu La Vương, hai Ma đầu khác thì toàn thân bùng sáng xanh, rõ ràng là muốn liều mạng.

Chúng nó trực tiếp bị ý niệm của Tu La Vương khống chế, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh Tu La Vương ban ra.

..............

Lúc này, ở phía dưới Long cốt Chí Tôn, Lâm Minh chôn cả người vào trong bùn lầy, không chớp mắt nhìn chiến đấu kịch liệt trên bầu trời!

Bởi vì sợ bị phát hiện, Lâm Minh không dám thả ra cảm giác, chỉ đưa mắt lộ ra mặt đất, ẩn giấu giữa đám nấm đen đã chết. Tầm nhìn có hạn, Lâm Minh quan sát mờ nhạt không rõ ràng, tuy nhiên chỉ cảm thụ lốc xoáy nguyên khí thiên địa, lực lượng không gian chấn động, còn có ác ma Bí cảnh không ngừng nổ tung hóa thành dòng năng lượng, Lâm Minh có thể tưởng tượng được chiến đấu thảm thiết.

Lúc này, Lâm Minh không làm gì được.

Vốn Lâm Minh muốn dùng một bộ ảo trận mô phỏng ra hình dạng Long cốt Chí Tôn, sau đó trộm đi. Nhưng làm vậy thì quá khó khăn, rất dễ bị phát hiện, huống chi Tu La Vương đặt phân nửa cảm giác trên Long cốt Chí Tôn, chỉ cần nó không chết, đừng nói mình không thể lấy đi Long cốt Chí Tôn, cho dù là chạm một cái, Tu La Vương cũng sẽ phát giác ra!

Lâm Minh chỉ có thể chờ, chờ thời cơ ra tay tốt nhất.

Đây cũng là thử thách tâm trí rất lớn đối với Lâm Minh, nên biết hắn ở trong này cũng cực kỳ nguy hiểm, một khi bị phát hiện, chờ đợi hắn chỉ có chết.

Thời gian, trôi qua từng giây một!

Bàn tay Lâm Minh thấm ướt mồ hôi, mồ hôi còn chưa chảy xuống đã bị Hồng Mông lực phân giải, hóa thành những sợi sương mù hòa lẫn vào khí Hồng mông.

Thần kinh Lâm Minh căng ra như dây thép, tuy rằng hắn chưa làm gì, nhưng tuyệt đối không nhẹ nhõm hơn trải qua đại chiến sinh tử!

Đáng mừng duy nhất là ở gần Long cốt Chí Tôn không có ác ma Bí cảnh, điều này làm Lâm Minh có thể tập trung cao độ chời đợi khoảng khắc thời cơ ra tay.

- A!

Ở bên phía ba đại thị tộc, hai đệ tử Phượng tộc thượng cổ bị Ma Nhị Ma Tam liều mạng công kích mà không chống đỡ nổi, phát ra hai tiếng hét thảm nổ thành sương mù, sau đó bị đông đảo ác ma Bí cảnh chia ăn sạch. Những ác ma Bí cảnh nơi này đói khát như đàn sói, nơi điqua sẽ không còn sót lại cái gì.

Đệ tử này vừa chết, trận pháp Phượng tộc thượng cổ lại xuất hiện lỗ hổng lớn. Trước đó Tiêu Bình còn có thể dựa vào thực lực xuất chúng của mình miễn cưỡng chống đỡ, nhưng hiện giờ hắn cũng đến cực hạn, không thể chống nổi, ba con ác ma Bí cảnh xông qua lỗ hổng đó.

Mục tiêu của chúng là Hoàng Hồng Chí ở gần nhất! Lúc này đệ tử tổng bộ Phượng tộc thượng cổ kết thành Bách Điểu Triều Dương đại trận, trừ đã chết chỉ còn có 5 người, trong đó tu vi Hoàng Hồng Chí yếu nhất, cũng thành mục tiêu công kích hàng đầu của ác ma Bí cảnh. Ba con ác ma Bí cảnh xông tới, mỗi con đều có tu vi 8000 năm trở lên.

- Không!

Hoàng Hồng Chí hét thảm, mặt trắng như giấy, hơi lạnh lủi thẳng lên đầu. Đến lúc thật sự đối mặt sống chết, mới cảm nhận được loại sợ hãi từ sâu trong linh hồn, hắn không muốn chết.

- Tiêu sư huynh, cứu ta!

Hoàng Hồng Chí kêu thảm, lúc này Tiêu Bình lại như không nghe Hoàng Hồng Chí kêu la, ánh mắt của hắn chỉ quét qua, nháy mắt phán đoán thế cục mà Hoàng Hồng Chí đối mặt với. Ba con ác ma Bí cảnh tu vi 8000 năm, chia ra ba góc tấn công, đã tuyên án tử hình Hoàng Hồng Chí!

Nếu như Tiêu Bình ở trạng thái toàn thịnh đương nhiên là dễ dàng ngăn cản ba con ác ma Bí cảnh này, cứu về Hoàng Hồng Chí. Nhưng mà bây giờ, hắn đã nỏ mạnh hết đà, còn phải đối mặt với mười mấy con ác ma Bí cảnh vây công. Lúc này, hắn còn không tự lo được cho bản thân, làm sao còn giúp được người khác?

"Thừa dịp Hoàng Hồng Chí bùng nổ bị ăn, trốn đi ra!"

Trong lòng Tiêu Bình chợt lóe lên ý nghĩ này, hắn chẳng những không nghĩ cách cứu Hoàng Hồng Chí, ngược lại định thừa lúc Hoàng Hồng Chí nổ tung thu hút đông đảo ác ma Bí cảnh chia nhau ăn mà chạy trốn. Dù sao Hoàng Hồng Chí vừa chết, đệ tử Phượng tộc thượng cổ có thể bày trận chỉ còn bốn người, bốn người còn bố trận gì nữa?

Chạy trối chết mới là thật!

Lòng người là thế, tuy rằng Tiêu Bình là dẫn đầu Phượng tộc thượng cổ lần này, gánh nhiệm vụ lãnh đạo bảo hộ đệ tử khác, nhưng đó là lúc không tổn hại tới lợi ích của mình, trợ giúp thích hợp những đệ tử đồng tông còn được. Nhưng khi liên quan tới tính mạng của mình, đương nhiên phải ưu tiên cân nhắc bản thân, những người khác đều có thể hy sinh.

- Không! Không! A a a a! Tiêu sư huynh...

Thân thể Hoàng Hồng Chí đồng thời bị mười mấy con ác ma Bí cảnh cắn xé, ngũ tạng lục phủ, tinh thần chi hải tràn đầy ác ma Bí cảnh!

Cốt tủy bị hút, nội tạng bị gặm nhấm, máu bị nuốt, tinh thần chi hải cũng bị xé rách, đau đớn đến từ ý chí lẫn thân thể làm mặt mũi Hoàng Hồng Chí vặn vẹo, tiếng kêu thảm thiết tận cùng.

Hắn vung vẫy tay về phía Tiêu Bình, trong mắt tràn đầy oán độc, ánh mắt đó như muốn kéo cả Tiêu Bình xuống địa ngục.

Vì sao không cứu ta?

Hoàng Hồng Chí muốn gào lên như thế, nhưng hắn đã không hô lên được.

Bùm!

Trong lạnh lùng của Tiêu Bình, hai mắt Hoàng Hồng Chí phồng lên nổ tung! Tai mũi miệng chảy máu, lồng ngực khoang bụng nổ tung, máu thịt văng ra! Sau đó, hắn cảm thấy mình bị vô số ác ma Bí cảnh chia nhau ăn, ý chí ngày càng mơ hồ....

Ngay trong nháy mắt Hoàng Hồng Chí chết đi, Tiêu Bình thừa dịp đông đảo ác ma bị thu hút, không nói hai lời thi triển thân pháp trực tiếp xông ra ngoài!

Hắn cũng mặc kệ đoàn đội, hiện giờ sức chiến đấu của đoàn đội đã cực yếu, cũng chỉ có mình là còn một chút sức chiến đấu, những người khác sắp trở thành trói buộc.

Một cái đoàn đội mất đi tác dụng che chở hắn, ngược lại bởi vì mục tiêu quá lớn mà thu hút nhiều ác ma Bí cảnh, dưới tình huống này, hắn quyết đoán một mình trốn đi. Về phần những người khác, bị hắn bỏ lại bám trụ ác ma Bí cảnh.

- Tiêu Bình!

- Tiêu sư huynh, ngươi!

Nhìn thấy Tiêu Bình chạy trốn một mình, các đệ tử Phượng tộc thượng cổ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là căm giận tuyệt vọng. Đã không còn Tiêu Bình, bọn họ càng khó mà chống đỡ!

- Trốn, chúng ta cũng trốn!

Không còn người chủ trì, các đệ tử đều luống cuống, bọn họ cũng bắt đầu phân tán chạy trốn, nhưng mà càng phân tán, lại càng có thể chết nhanh hơn.

- Khặc khặc khặc khặc! Chết hết đi!

Ma Nhị phát ra tiếng nói Thần Vực cứng đờ khàn khàn khó nghe, càng điên cuồng đánh giết...

................

"51...50...49"

Cả người Lâm Minh chôn trong bùn lầy, trong lòng thầm đếm số đệ tử còn sót lại.

Trước đó đệ tử tổng bộ ba đại thị tộc không biết bày trận có chết hay chạy thoát thì Lâm Minh không chú ý, hiện giờ chỉ còn lại 49 đệ tử có thể bày trận, trong đó Long tộc thượng cổ đã chiếm 36 người. Nói cách khác, ba đại phân cung chỉ còn tổng cộng 14 đệ tử, chia ra mỗi thị tộc còn không tới 5 người!

Mà trong 5 người này, e rằng cũng không sống nổi, có ít nhất phân nửa phải chết, có thể thấy chiến đấu thảm thiết!

"Đúng là người chết vì tiền chim chết vì ăn, vốn những người này đều có tiền đồ tốt đẹp, tuy rằng phần lớn trong đó không có khả năng trở thành Thánh chủ, nhưng ít ra có thể tu đến cảnh giới Thần Quân, có 10 vạn năm thọ mệnh. Nhưng bây giờ, cái gì cũng không còn."

Trong lòng Lâm Minh cảm khái, tuy nhiên hắn cũng biết, xuất hiện kết quả này là vì người bốn đại thị tộc đánh giá thấp thực lực của Tu La Vương. Dù sao bí cảnh Thần Thú tường giải có ghi lại, lúc Tu La Vương độ kiếp là suy yếu nhất, có thể giết chết. Trong lịch sử cũng có ví dụ Tu La Vương bị giết, huống chi lần này còn có Long cốt Chí Tôn dụ hoặc.

Nhưng Tu La Vương này không phải Tu La Vương bình thường, nó là con nhện dệt lưới, dùng bản thân làm mồi chờ đợi con mồi cắm đầu vào lưới.

Vào lúc mọi người tới gần, bởi vì tranh chấp sở hữu Long cốt Chí Tôn, Long Nhất đột nhiên phát động công kích, cuốn mọi người vào trong đại trận sinh tử, lúc này mới tạo thành thương vong nặng nề như vậy.

Trong khi Lâm Minh đang nghĩ những điều này, trên bầu trời, Long văn trận phù dưới chân 36 đệ tử Long tộc đồng loạt sụp đổ, cả vòng trận tan vỡ!

Cùng lúc vòng trận sụp đổ, mười mấy đệ tử phun máu, thân thể không còn ý thức văng ra!

"A?"

Ánh mắt Lâm Minh bừng sáng, đại trận Long tộc thượng cổ, cuối cùng bị công phá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.