Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1279: Sát lục thành



- Quy tắc phân tổ này không công bằng, dựa vào đâu chúng ta có người là thứ nhì khu vực còn bị phân vào tổ thứ hai, có một số khu người thứ năm đều có thể vào tổ thứ nhất!

- Đúng! Không công bằng! Ta muốn hỏi xem tiêu chuẩn phân tổ rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ chỉ là phán đoán chủ quan?

Thiên tài ở đây rất nhiều người đều có ngạo khí, bị người xem thường như vậy lại là đãi ngộ không công chính, bọn họ đương nhiên không phục.

- Đều câm miệng cho ta!

Hạo Vũ Tử còn chưa nói, ở bên cạnhhắn vài Giới chủ lớn tiếng quát. Bọn họ thân là Giới chủ, một khi đem uy áp phóng ra, căn bản không phải đám tiểu bối này có thể chịu đựng. Rất nhiều người lập tức mồ hôi lạnh ròng ròng.

- Quy tắc chính là quy tắc, các ngươi chỉ có thể tuân thủ, không thể phản đối. Về phần nguyên nhân chế định quy tắc, ta không có nghĩa vụ giải thích với các ngươi.

Hạo Vũ Tử giọng lạnh lùng, căn bản lười nói nhiều.

Đối với người địa vị như hắn mà nói, đám tiểu tử trước mắt này tuy là con cưng của trời, nhưng trưởng thành của con đường võ giả dài lâu gian khổ biết bao, lại tràn ngập nguy hiểm. Có thể trưởng thành hay không, trưởng thành đến tình trạng gì đều là ẩn số chưa biết. Một vạn người trước mắt, kỳ thật chỉ có một bộ phận rất nhỏ có thể tới cảnh giới Giới Vương trở lên, những người khác cũng chỉ là dừng ở Thánh Chủ mà thôi.

Như vậy tự nhiên không đáng cho Hạo Vũ Tử chú ý nhiều.

- Đám ngu ngốc này, cho rằng bọn họ lợi hại cỡ nào. Trong một vạn người chỉ chọn 300 người, nói lời thật, ta có thể được chọn trúng đều cảm thấy có chút bất ngờ, phỏng chừng ta là dưới chót.

Ở bên cạnh Lâm Minh, Tử kiếm khách lắc đầu nói. Trước khi đến hiện trường tổng chung kết, đám người Lâm Minh, Long Nha đều tu luyện mà Tử kiếm khách đã luyện đến đỉnh. Thời gian ba tháng cũng không đủ cho hắn có đề cao gì, cho nên thời gian của hắn đều dùng để nghiên cứu đối thủ.

Trong một vạn người này, hắn sưu tập tư liệu của suốt 1000 người, đồng thời toàn bộ phân tích kỹ càng, cuối cùng hắn cảm giác rra người mạnh hơn hắn đều có mấy trăm.

- Lâm huynh, ta là nhờ phúc của ngươi và Long Nha. Ngươi và Long Nha quá mạnh mẽ, phỏng chừng xếp hạng Mục Nguyệt tinh căn bản không tính các ngươi, cho nên U Vô Tận tính thành thứ nhất, ta tính thứ ba. Cho nên mới chọn vào năm người.

Tử kiếm khách rất tự biết lấy mình. Đừng nói hắn cao thủ hắn đang nghiên cứu tư liệu, rất nhiều người ở đây đều mạnh hơn hắn.

- Tất cả mọi người, đi theo ta!

Hạo Vũ Tử lớn tiếng nói. Mà đúng lúc này, theo tiếng nổ ầm ầm, ở cách mọi người không xa, mặt đất rộng chừng mấy chục dặm thụt xuống, mà ở chính giữa mặt đất thụt xuống này có một tòa thành kim loại từ dưới đất dâng lên. Tòa thành này uy vũ dữ tợn, màu sắc đỏ như máu chói mắt, toàn thân tỏa ra một luồng hơi thở cổ xư hùng hồn, không biết dùng tài liệu gì tạo ra.

Trong nháy mắt nhìn thấy tòa thành kim loại này, ở đây không ít tuấn kiệt trẻ tuổi đều cảm giác trong lòng run run. Khi đối mặt với tòa thành này, bọn họ cảm giác lông tóc trên người đều dựng ngược, khó thể tự nhiên.

- Đây là Sát Lục Thành! Là một món Thiên Tôn Linh bảo của sư tôn ta Hạo Vũ Tử tiền bối từ trong huyết trì trăm triệu năm của Sát Lục Địa Ngục vớt ra, mang theo khí sát phạt khủng bố! Chiến trường sơ tuyển cử hành ngay trong tòa Sát Lục Thành này, các ngươi có thể đi vào. Nếu như cửa đều không vào được, cũng liền không có tư cách thi đấu nữa.

Hạo Vũ Tử nói như vậy, tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây hai mặt nhìn nhau, hóa ra còn có vòng đào thải. Sơ tuyển của vòng chung kết này mới đầu chính là muốn đào thải lượng lớn đối thủ xuất chiến, đơn giản hóa thi đấu. Dưới tình huống không ảnh hưởng tính công bằng thi đấu, tận lượng giảm bớt số lượng khu thi đấu.

- Sát Lục Địa Ngục, huyết trì trăm triệu năm... Không biết đó là địa phương nào, ròi lại có thể vớt được Thiên Tôn Linh bảo.

Hạo Vũ Thiên Tôn hơn 10 triệu năm đến nay, Thiên Tôn Linh bảo chính mình tạo ra chỉ có hai món. Nhưng là Thiên Tôn Linh bảo của hắn kỳ thật rất nhiều, phần lớn đều đến từ các loại cơ duyên, là Thiên Tôn thượng cổ để lại.

- Sát Lục Địa Ngục, cùng với Hồn giới lúc trước Thần Mộng Thiên Tôn trải qua, đều là nơi kỳ dị. Ta chưa từng nghe nói qua.

Lâm Minh cảm khái trong lòng. Thần Vực thật sự quá rộng lớn, có rất nhiều bí cảnh hắn trình tự không đủ, căn bản nghe đều sẽ không nghe được.

- Hiện tại các ngươi có thể tiến vào rồi.

Hạo Vũ Tử lạnh lùng nói.

- Sát Lục Thành, tốt! Ta phải tiến vào Sát Lục Thành thoải mái hơn so với người khác, làm cho bọn họ nhìn lại thật kỹ xem, không ngờ xếp ta vào hàng ngũ đào thải.

- Thời điểm bỗng nhiên nổi tiếng của ta đến rồi! Tuy rằng không có khả năng so với những tên biến thái kia, nhưng chỉ cần mạnh hơn bảy tám phần người ở đây, ta liền đủ để nổi danh Thần Vực!

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi nhìn thấy Sát Lục Thành đều chiến ý hừng hực, nhất là những võ giả cảm giác chính mình vốn nên xếp ở tổ thứ nhất. Bọn họ là thiên tài trẻ tuổi của các đại thế giới đỉnh cao, phần lớn là người tranh cường hiếu thắng, chưa từng e ngại khiêu chiến. Hiện tại bị người khinh bỉ như thế, trong lòng tự nhiên nghẹn một ngụm lửa.

Sát Lục Thành dài rộng đều 20 dặm, ở cửa thành đến quảng trường chỗ mọi người hiện tại có một vực sâu rộng ba dặm. Cúi đầu nhìn khiến người hít một hơi khí lạnh. Dưới vực sâu dĩ nhiên là một dòng sông máu, tỏa ra khí máu tanh nồng đậm! Mơ hồ có tiếng quỷ khóc truyền ra, dường như trong sông máu phong ấn vô số linh hồn thống khổ.

- Đây không phải ảo giác, là sông máu thật. Hơn nữa không phải máu bình thường, hẳn là cùng cái gọi là huyết trì trăm triệu năm kia có liên quan.

Lâm Minh nghĩ vậy. Mà ở trên quảng trường, có mấy chục đệ tử không chờ đợi thêm được bay hướng Sát Lục Thành.

- Xông!

- Tuy rằng không có khả năng giành được thứ nhất đệ nhất hội võ, nhưng ta muốn là người thứ nhất lên thành!

Rất nhiều cao thủ còn chưa động, có một số người liền ôm tâm tư muốn lên Sát Lục Thành đầu tiên. Như vậy bọn họ ra ngoài cũng có chút vốn liếng để khoe khoang.

- Thì ra là áp lực đến từ sát khí và oán linh mà thôi, tuy rằng có chút phiền toái nhỏ nhưng không đủ để cản trở ta!

Mấy chục người trong nháy mắt bay qua khoảng cách một hai dặm, mắt thấy thắng lợi ngay trước mắt, thậm chí trên mặt bọn họ đã lộ ra một chút vui mừng. Đúng lúc này, từ trong huyết trì vực sâu đột nhiên toát ra mấy cái huyết thủ thật lớn, nhắm chuẩn những thiên tài này một chưởng vỗ xuống.

- Phá!

Rất nhiều thiên tài phát động công kích hướng huyết thủ, nhưng mà công kích của bọn họ rồi lại như trâu đất xuống biển, trực tiếp tan biến.

- Không!

Rất nhiều người phát ra tiếng kêu thảm, nhưng mà bọn họ trong nháy mắt bị huyết thủ nuốt chửng, mất bóng dáng.

Chỉ có hai người, hiểm lại càng hiểm tránh khỏi huyết thủ, thân thể lắc la lắc lư lên cửa thành Sát Lục Thành.

Nhìn thấy một màn này, rất nhiều người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.

Mấy chục người không ngờ chỉ qua được hai người, tuy rằng nói đám người vừa bắt đầu hành động này đều là thuộc tổ thứ hai, thực lực cũng không mạnh mẽ gì, nhưng tỉ lệ đào thải này cũng quá kinh người. Làm không tốt tổ thứ hai đều căn bản là không còn lại bao nhiêu.

- Có độ khó. Huyết thủ kia không thể dùng sức địch lại, phải tránh nó.

Rất nhiều người hấp thu giáo huấn, lại là mấy chục người nhao nhao bay về phía Sát Lục Thành. Ảnh hưởng của sát khí và oán linh, bọn họ có thể đối phó, khi huyết thủ kia toát ra bọn họ đều né tránh. Nhưng mà trong đó hơn 90% số người không thể né tránh, cuối cùng người lên được Sát Lục Thành chỉ ba bốn người mà thôi.

So với vừa rồi không tốt hơn bao nhiêu.

- Độ khó này...!

Rất nhiều người biến sắc mặt.

Mà đúng lúc này, một nam nhân mặc áo trắng, dáng người khôi ngô ha ha cười xông về phía Sát Lục Thành. Hắn cũng không cùng người khác, một mình vọt qua. Một cái huyết thủ thật lớn chộp về phía hắn, hắn rồi lại không tránh không né, từ trong Tu Di Giới rút ra một cây trường côn, một côn đánh lên huyết thủ, trực tiếp đánh tan huyết thủ hơn phân nửa!

Sương máu vung vãi, hắn liền nhẹ nhàng như vậy đi lên Sát Lục Thành.

- Người kia là ai? Thật mạnh!

- Hắn gọi Thạch Quật, không biết xuất thân gì, hoàn toàn là một chú ngựa ô; thứ nhất khu thi đấu chúng ta, dùng một cây trường côn. Quá mạnh!

Ở nơi này, bình thường thứ nhất khu vực cũng chỉ có người khu đó nhận biết, người của khu vực khác đều không biết rõ lắm.

- Tiểu tử dùng trường côn này, rất không tồi, dường như kêu Thạch Quật. Xem ra lúc hắn đấu bán kết còn ẩn giấu thực lực.

- Không phải che giấu thực lực, mà là hắn đã là thứ nhất rồi, không ai có thể ép ra thực lực chân chính của hắn. Không biết là đệ tử của vị cao nhân nào.

Các Giới Vương ở đây dùng chân nguyên truyền âm nghị luận, hiển nhiên Thạch Quật có thể đánh tan huyết thủ khiến bọn họ phi thường bất ngờ.

Theo sát sau Thạch Quật là một võ giả sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên là U Vô Tận. Hắn cũng noi theo Thạch Quật, muốn đánh tan huyết thủ, kết quả liên tục hai lần công kích đều không có hiệu quả gì, ngược lại chính mình suýt nữa bị huyết thủ bắt lấy. Hắn dùng ra ý cảnh không gian lúc này mới tránh được huyết thủ, vững vàng lên Sát Lục Thành.

Sắc mặt U Vô Tận có chút khó coi, không sánh bằng truyền nhân Thiên Tôn, không bằng Lâm Minh, Long Nha thì cũng thôi. Làm sao tùy tiện toát ra một tên cũng mạnh hơn mình nhiều như vậy!

Tuy nhiên ở trên võ đài toàn bộ Thần Vực, U Vô Tận chỉ là vai phụ, căn bản không có bao nhiêu người chú ý hắn. Có thể đi lên Sát Lục Thành đã rất xuất sắc rồi, ai còn quản hắn có thể đánh tan huyết thủ hay không.

Sau U Vô Tận, Long Nha cũng một kiếm chém huyết thủ, dễ dàng như bỡn lên Sát Lục Thành.

- Lại một người chém huyết thủ!

- Lợi hại! Huyết thủ kia ta đã công kích, quả thật có loại cảm giác chuồn chuồn lay cột đá. Long Nha này dường như vẫn là thứ hai khu vực hả? Không biết Lâm Minh thứ nhất của bọn họ là trình độ ra sao?

Mọi người đang nghị luận, Lâm Minh động.

Hắn ở không trung thoải mái bước chậm, sát khí và oán khí ở trong huyết trì căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Đúng lúc này một cái huyết thủ chộp tới.

Lâm Minh một thương quét ra, trực tiếp quét đứt ngang huyết thủ từ cổ tay!

Nhìn thấy bộ dạng Lâm Minh hời hợt bâng quơ từ đầu chí cuối, rất nhiều người hoàn toàn không có tính tình.

- Quả nhiên là biến thái! Mục Nguyệt tinh ra hai tên biến thái, Long Nha kia nếu đi khu thi đấu khác, tuyệt đối là thứ nhất ổn thỏa! Nhưng trong mạnh lại có mạnh hơn, hắn chỉ là thứ hai!

Lên Sát Lục Thành, Lâm Minh nhìn Thạch Quật một cái, hắn có thể cảm giác được võ giả bề ngoài khôi ngô hào phóng này rất mạnh. Có thể đánh tan huyết thủ thoải mái như thế, lực công kích của hắn ta tương đương khủng bố.

- Không ngờ cũng là pháp thể song tu!

Lâm Minh liếc mắt nhìn ra, đối phương cũng đem thuật luyện thể tu luyện đến Bát Môn Độn Giáp, thậm chí cảnh giới của hắn ta không dưới chính mình!

- Hắn làm như thế nào tu luyện được?

Trong mắt Lâm Minh chợt lóe ánh sao, Thần Vực đệ nhất hội võ lần này thật đúng là ngọa hổ tàng long! Rồi lại có người có thể đạt được thành tựu như thế ở thuật luyện thể, nhất định có cơ duyên nghịch thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.