Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1295: Khó bề phân biệt



Hai mắt của Long Nha thật sự khiến người lạnh lòng, mọi chiêu thức, pháp tắc đều bị nhìn thấu, khiến người căn bản không dâng lên nổi dũng khí chống lại.

Mắt thấy tuyệt chiêu Thiên Sơn Ấn của mình bị đánh tan, sắc mặt Thạch Quật rất khó coi.

- Ngươi quả thật lợi hại, tuy nhiên thực lực của ta không chỉ đơn giản là pháp tắc hệ Thổ. Chỉ bằng vào đôi mắt kia, ngươi còn không thể chiến thắng ta.

Thạch Quật hét lớn một tiếng, khớp xương toàn thân nổ vang, hắn trực tiếp mở ra Bát Môn Độn Giáp, ở phía sau lưng hiện ra một con rùa thật lớn.

Con rùa này có một cái đầu rồng thật lớn, thân phủ mai cứng, bốn chân giống như voi, thân lớn như núi.

- Là hư ảnh Long Quy!

Rồng sinh chín con, Long Quy chính là một trong số đó.

- Bát Môn Độn Giáp của Thạch Quật mở ra bảy môn, cũng giống như ta, hơn nữa hắn còn có thể gọi ra hư ảnh Long Quy. Sợ là đạt được cơ duyên có liên quan Long Quy.

Lâm Minh đang suy nghĩ, Thạch Quật cười ha hả:

- Ta mười năm trước thăm dò bí cảnh Dị Giới, chiếm được một quả trứng Long Quy ngủ say. Ta dùng phương pháp đặc thù, mất thời gian đến mấy năm ăn quả trứng Long Quy này từng chút một. Trừ pháp tắc không nói, sức mạnh thân thể của ta cũng đạt tới đỉnh cực cao!

Thạch Quật lời này vừa nói ra, người xem toàn trường đều trong lòng ngạc nhiên. Vận khí của Thạch Quật này cũng quá tốt chứ hả!

Giá trị của trứng Long Quy nhưng là muốn vượt qua Long cốt Chí Tôn do Lâm Minh đạt được. Huyết mạch Long Quy tuy rằng không bằng Thương Long, nhưng là Thạch Quật đạt được chính là trứng Long Quy còn có sức sống, tự nhiên quý báu hơn nhiều so với một đoạn xương Thương Long đã chết nhiều năm.

Một quả trứng Long Quy xuất thế, người mạnh Giới Vương giới lớn đều phải vì thế mà tranh vỡ đầu.

- Thì ra là thế, không trách Thạch Quật có thể mở ra bảy môn đầu của Bát Môn Độn Giáp.

Lâm Minh nói thầm trong lòng. Dưới quy tắc thiên đạo hiện có, Bát Môn Độn Giáp mở đến loại trình độ này, không có cơ duyên là không có khả năng.

Kỳ thật chỗ tốt của trứng Long Quy đối với Thạch Quật xa xa không đơn giản chỉ là mở ra Bát Môn Độn Giáp. Long Quy vốn chính là Thần thú hệ thổ, cùng pháp tắc của Thạch Quật hợp nhau càng tăng mạnh, cho nên Thạch Quật mới có thể nhảy vọt trở thành cao thủ đỉnh cao.

Nguyên bản Thạch Quật cho rằng đệ nhất hội võ lần này hắn ắt được top 3, nhưng là hiện tại, tuyển thủ mạnh như mây trên trời, hắn tùy tiện gặp phải một người, không ngờ đều ép hắn dùng ra toàn bộ thực lực.

Thạch Quật nói xong những điều này, quay đầu nhìn Lâm Minh một cái, trong ánh mắt mang theo một tia cảm giác về sự ưu việt nhàn nhạt.

Lâm Minh thoáng sửng sốt, ngay sau đó hiểu được ý tứ của đối phương.

Lâm Minh khi chiến đấu gọi ra hư ảnh Thương Long, tự nhiên rơi vào trong mắt Thạch Quật. Thạch Quật ăn trứng Long Quy, có thể mơ hồ cảm nhận được cường độ của sức mạnh Thương Long trong cơ thể Lâm Minh. Hắn đoán Lâm Minh là chiếm được đồ vật dạng như xương, máu Rồng. Luận cơ duyên lớn nhỏ, Lâm Minh tự nhiên không bằng Thạch Quật.

Cùng là võ giả luyện thể, cần dựa vào cơ duyên mở ra Bát Môn Độn Giáp, Thạch Quật tự nhiên muốn cùng Lâm Minh so sánh một phen về cơ duyên. Lâm Minh ở mặt này không bằng Thạch Quật, Thạch Quật tự nhiên có một loại cảm giác về sự ưu việt đến từ số mệnh.

Thực lực chưa chắc có thể sánh bằng Lâm Minh, cơ duyên mạnh hơn Lâm Minh cũng là ưu thế. Cho nên Thạch Quật mới nhìn Lâm Minh một cái.

- Thì ra là thế, tuy nhiên vậy thì sao?

Long Nha nhìn về phía Thạch Quật, sắc mặt bình tĩnh.

Nhìn thấy Long Nha phản ứng như vậy, Thạch Quật nhướng mày:

- Hừ, cố làm ra vẻ!

Long Nha yên lặng lau lưỡi kiếm Long Nha Kiếm, bình tĩnh nói:

- Cơ duyên, số mệnh là bộ phận trọng yếu tổ thành thiên tài, nhưng cũng không phải tất cả. Ngươi cho là chính mình gặp phải một phần cơ duyên lớn, có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh Thần Vực. Như vậy ngươi sai rồi.

Theo như Long Nha thấy, nhân vật như Lâm Minh, Quân Bích Nguyệt, xuất thân bình dân, trưởng thành đến nông nỗi như bây giờ, tất nhiên gặp được cơ duyên kinh thế. Nhưng là bọn họ cũng không toàn bộ dựa vào cơ duyên đi đến một bước này. Thần Vực nhiều sinh linh như vậy, người vận may có nhiều. Nhưng là thiên tài có thể đứng ở chỗ này, lại chỉ lác đác mấy người mà thôi.

Thạch Quật trước mặt cũng là người có cơ duyên, nhưng mà so với Lâm Minh và Quân Bích Nguyệt hắn lại kém một số thứ.

- Lời thừa thật nhiều, ra tay đi. Ta dùng thuật luyện thể chiến đấu, căn bản không cần dựa vào pháp tắc, ta xem ngươi làm thế nào nhìn thấu điểm yếu của ta.

Thạch Quật nói xong, toàn thân bùng nổ, hắn giống như một con man thú thái cổ trực tiếp xông về phía Long Nha!

Vào khoảnh khắc đó, Long Nha trong lòng giếng cổ không gợn sóng, hắn nhẹ nhàng sờ chuôi Long Nha Kiếm, yên lặng nói:

- Ngươi không dùng pháp tắc, như vậy để ta dùng.

Vào khoảnh khắc trường côn của Thạch Quật sắp chạm vào trên người Long Nha, thời gian chợt chậm lại! Lực lượng thời gian bên cạnh Thạch Quật trong nháy mắt đó bị Long Nha làm vặn vẹo!

Thạch Quật phản ứng cực nhanh, khớp xương toàn thân nổ vang, lực lớn triệu cân bùng nổ, muốn bằng vào sức mạnh tránh thoát trói buộc của pháp tắc Thời Gian!

Rắc rắc!

Lực lượng thời gian bị xông phá, cơ bắp toàn thân Thạch Quật gồ lên, mạch máu nhô lên. Nhưng mà giờ khắc này hắn lại cảm giác lâm vào trong lốc xoáy thời gian, không phân biệt hiện tại, quá khứ và tương lai, thậm chí tư duy đều gần như đình trệ. Trình độ về pháp tắc Thời Gian của Long Nha hơn xa tưởng tượng của Thạch Quật.

Nếu là võ giả bình thường, pháp tắc Thời Gian yếu một chút, rất dễ dàng bị Thạch Quật dùng sức mạnh xông phá. Nhưng mà Long Nha thật sự quá mạnh mẽ, bất kể chân nguyên, pháp tắc đều cao hơn Thạch Quật một cấp bậc, Thạch Quật căn bản không thể chống lại.

Vút!

Thân hình Long Nha nhoáng lên, cùng Thạch Quật giao nhau mà qua, Long Nha Kiếm xé rách chân nguyên hộ thể của Thạch Quật, để lại trên cổ hắn một vạch máu tinh tế.

Thạch Quật thân thể cứng ngắc, toàn thân lạnh như băng. Trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm giác mình dường như đã chết một lần, trong nháy mắt trường kiếm của Long Nha chém tới đó, thật sự như Tử Thần phủ xuống!

Mà khiến Thạch Quật khiếp sợ nhất chính là, cho dù tốc độ hắn không bằng Long Nha, hắn cũng có chân nguyên hộ thể, cũng có thuật luyện thể hộ thể. Nhưng mà hết thảy điều này ở trước mặt kiếm của Long Nha yếu ớt giống như giấy. Long Nha cứ như vậy một kiếm lặng yên không tiếng động cắt mở chân nguyên hộ thể cùng phòng ngự ngoài thân của Thạch Quật. Chỉ cần kiếm của hắn đi thêm ba bốn tấc, đầu của Thạch Quật đều sẽ bị Long Nha cắt rơi!

- Làm... Làm sao có thể...

Ánh mắt Thạch Quật đờ đẫn, trên người toàn là mồ hôi lạnh:

- Phòng ngự của ta làm sao lại kém không chịu nổi như thế.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, công kích của Long Nha quá nhanh quá sắc bén, cho dù là cách xa như vậy, bọn họ đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Đây chính là thực lực chân chính của Long Nha?

- Công kích thật mạnh!

Lâm Minh đồng tử hơi co rụt. Công kích của Long Nha quá sắc bén, cho dù với phòng ngự của Lâm Minh cũng không có lòng tin đỡ được. Chiến đấu với Long Nha, không thể bị hắn chém trúng, nếu không tất nhiên thương nặng!

Long Nha thu hồi trường kiếm, lạnh nhạt nhìn Thạch Quật một cái, giọng lạnh lùng:

- Cắt mở phòng ngự của ngươi không phải lưỡi kiếm mà là không gian.

Ngay từ đầu, kiếm của Long Nha vốn không tiếp xúc với da của Thạch Quật mà là dựa vào lực lượng không gian cắt mở phòng ngự của Thạch Quật.

Đến loại trình độ như Long Nha, hắn vận dụng pháp tắc Không Gian, không cần lưỡi kiếm giết người, trực tiếp dùng lực lượng không gian có thể giết người ở ngoài trăm bước. Không gian vô hình vô ảnh, muốn né tránh hết sức khó khăn!

Võ giả tinh thông pháp tắc Không Gian đáng sợ, kiếm khách tinh thông pháp tắc Không Gian càng đáng sợ. Không gian càng thêm sắc bén so với lưỡi kiếm!

- Long Nha này... còn là người sao?

- Thạch Quật tuyệt đối không yếu, nhưng so với Long Nha, chênh lệch quá xa!

Không ai sẽ cho rằng Thạch Quật yếu, hắn bản thân là truyền nhân Thiên Tôn, tuy rằng Thiên Cung nơi hắn ở xem như là tầng chót trong Thiên Cung, nhưng là bản thân hắn thiên phú nghịch thiên, cắn nuốt trứng Long Quy. Thiên hạ có mấy người có thể có loại cơ duyên này? Thạch Quật dưới trạng thái như vậy, đối mặt với Long Nha rồi lại bị đánh cho thê thảm như vậy!

- Quá biến thái. Thực lực này, nói không chừng còn mạnh hơn Lâm Minh!

Lâm Minh đối chiến Yêu tộc Vương tử, còn đánh một hồi lâu. Thạch Quật tuy nói khả năng không bằng Yêu tộc Vương tử, nhưng là thua hoàn toàn triệt để, không hề có sức đánh trả.

- Long Nha chỉ sợ có vốn liếng cạnh tranh top 3... Hết chỗ nói rồi, ta hiện tại đều không biết top 3 đến tột cùng sẽ là ai nữa.

Mới đầu mọi người đều cho rằng Tiểu Ma Tiên, Hành Si, Băng Mộng là xác định vững chắc top 3. Nhưng là hiện tại, Lâm Minh, Long Nha, người sau mạnh hơn người trước, thoạt nhìn đều không thể chiến thắng. Điều này khiến cho kết quả thi đấu khó bề phân biệt, tràn ngập biến số.

- Đừng quên còn có Quân Bích Nguyệt. Ngươi xem từ đầu đến giờ, hắn một mực ôm con thỏ, chiến đấu kịch liệt như vậy, Lâm Minh và Long Nha biến thái như thế, hắn đều mặt không đổi sắc. Ngươi nói hắn có thể yếu sao?

Quân Bích Nguyệt lúc trước ba chiêu đánh bại một gã truyền nhân Thiên Tôn, mà truyền nhân Thiên Tôn kia cũng không phải hạng vô danh. Sau khi thua bởi Quân Bích Nguyệt, truyền nhân Thiên Tôn kia trong 17 trận chiến đấu còn lại đều giữ toàn thắng, thành tích ở tập đoàn thứ hai cũng là đỉnh cao. Thậm chí có khả năng cùng với Công Dương Đao phát ra khiêu chiến đối với mấy người cuối cùng của tập đoàn thứ nhất. Vị trí của Hoa Huyễn chưa chắc giữ được.

Chính là độc nhân như vậy, ở trước mặt Quân Bích Nguyệt lại thua thê thảm như thế. Quân Bích Nguyệt từ đầu đến giờ luôn là bộ dạng xem nhạt hết thảy, dường như tất cả mọi chuyện đều không quan hệ với hắn. Bao gồm cả khiêu khích của Yêu tộc Vương tử lúc trước, chiến đấu của đối thủ hắn đều không chú ý. Kỳ quái nhất chính là, hắn từ đầu chí cuối đều ôm một con thỏ, chậm rãi vuốt ve bộ lông nó. Loại chuyện này bình thường chỉ có thiếu nữ mới làm, Quân Bích Nguyệt làm như vậy cũng quá ẻo lả chứ hả.

Con thỏ kia chẳng lẽ có điểm đặc thù gì?

- Đệ nhất hội võ lần này, mức độ kịch liệt đã không thể tưởng tượng.

- Ta đều không chờ đợi được nữa! Thật muốn xem bọn họ giao thủ!

Khi mọi người đang nói, lúc này Hạo Vũ Tử đi lên lôi đài, lớn tiếng nói:

- Trận thứ bốn, Quân Bích Nguyệt vs Bạch Nghiêu!

Lời vừa nói ra, toàn trường sôi trào!

Lại là một trận đấu nặng ký, về phần Bạch Nghiêu càng không cần phải nói, là đệ tử xuất chúng nhất của Hạo Vũ Thiên Cung mấy chục vạn năm đến nay. Hạo Vũ Thiên Tôn lần này ra mặt chủ trì đệ nhất hội võ, có nguyên nhân rất lớn chính là vì Bạch Nghiêu.

Là bề mặt của Hạo Vũ Thiên Cung, Bạch Nghiêu tự nhiên cũng thực lực kinh người.

Hơn nữa, trong tỷ lệ cược đưa ra, cũng không đưa ra Bạch Nghiêu, điều này cũng càng khiến mọi người chờ mong, thực lực của Bạch Nghiêu sẽ tới trình độ nào.

- Bạch Nghiêu, không sao chứ.

Trước khi Bạch Nghiêu ra sân, vài tên sư huynh nói với hắn. Tuy rằng bọn họ đối với hắn có lòng tin, nhưng là Quân Bích Nguyệt quá biến thái, muốn đánh thắng rất không dễ dàng.

- Ta rất tốt.

Bạch Nghiêu hít sâu một hơi.

- Ừm, hết sức là tốt rồi. Quân Bích Nguyệt này không dễ đối phó, hiện tại thực lực bày ra đã không phải tầm thường rồi.

- Ta biết.

Bạch Nghiêu chậm rãi quấn chặt băng tay, vai đeo trường kiếm đi lên lôi đài. Trận chiến này, áp lực của hắn không nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.