Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1343: Bảo hổ lột da



- Ngươi bị đuổi chỉ có thể chạy trốn, không hề có lực hoàn thủ? Hắc hắc... Ngươi cũng quá khiêm tốn, ta làm sao biết ngươi ẩn giấu thực lực tới mức nào? Ngươi xen lẫn vào trong đội ngũ tán tu, đến Ma Thủy Tùng Lâm, không nên nói với ta là ngươi đi du ngoạn đấy, ngươi đi theo đám người này chỉ sợ là bắt ta thôi!

Hỗn Nguyên linh căn hóa thành mỹ nữ sau đó mỉm cười tà dị, nhìn qua Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm.

Trong lòng Lâm Minh có chút rùng mình, hắn vốn cho rằng trí tuệ của Hỗn Nguyên linh căn có hạn, không nghĩ tới nó đoán ra mục đích của mình. - Ha ha ha ha!

Hỗn Nguyên linh căn đột nhiên cười to.

- Ngươi cũng muốn bắt ta luyện dược sao? Ngươi dám đánh chủ ý lên ta trước mặt sáu ten cường giả Thần Quân cảnh, chắc hẳn thực lực không kém, nếu không chẳng phải là dê vào miệng cọp? Ta không tin ngươi ngu như vậy!

- Ta vừa mới trải qua đại chiến, thương tổn nghiêm trọng, ta không muốn là địch với ngươi, ta có thể cho ngươi một ít rễ cây bổn mạng của ta, tạo điều kiện cho ngươi luyện dược, chỉ cần ngươi giúp ta tiêu diệt sáu lão già này, ta hấp thu tinh huyết của chúng khôi phục thực lực.

Lâm Minh có chút trầm ngâm, nói:

- Cho ta rễ cây của ngươi? Ta làm sao tin tưởng ngươi? Hợp tác với ngươi không phải bảo hổ lột da?

- Hắc, ngươi không tự tin vào mình sao? Cho dù đánh bại sáu tên cường giả Thần Quân này, ta muốn triệt để thôn phệ bọn chúng cũng không dễ dàng đâu, cường giả Thần Quân cảnh tánh mạng bổn nguyên cực kỳ cường đại, trong quá trình thôn phệ không thể bị quấy nhiễu, đến lúc đó nếu như ta không cho ngươi một rễ cây bổn nguyên, ngươi đại khái có thể đánh ta một hồi, mà khi đó ta vừa mới hao tổn khi đại chiến, vừa rồi không có tinh huyết bổ sung, chính là thời điểm suy yếu nhất, ngươi hà tất sợ ta? Dưới tình huống như vậy ta tình nguyện dùng một ít rễ cây đổi lấy cơ hội bình yên hấp thu huyết nhục tinh hoa của cường giả Thần Quân nha!

Hỗn Nguyên linh căn dùng chân nguyên truyền âm truyền vào đầu Lâm Minh, nó nói nhanh chóng, cùng lúc đó nó còn đang quần nhau với sáu tên cường giả Thần Quân.

Nhưng mà lĩnh vực Hỗn Nguyên linh căn đúng là sắp không được. Lập tức sắp bị sáu tên Thần Quân thoát ra ngoài, một khi bọn chúng thoát khốn, rất có thể hội sẽ báo tin cho Thiên Minh Đại Thánh Địa, đây không phải là chuyện Lâm Minh muốn nhìn.

- Tốt. Ta đáp ứng ngươi! Lâm Minh trầm giọng nói ra.

Hỗn Nguyên linh căn cười nhóng nhẽo.

- Ta ưa thích hợp tác với người thông minh. Ngươi sẽ không hối hận!

Nó như vậy cười, càng phát không hề giữ lại thúc dục nàng lĩnh vực, muốn đem sáu người khốn chết ở trong lĩnh vực.

Nó nhìn qua Lâm Minh. Liếm liếm đầu lưỡi đỏ tươi.

- Hắc, tiểu súc sanh, muốn ta cho ngươi rễ cây bổn nguyên sao? Rễ cây bổn nguyên này mỗi khi cắt xuống một cái đều tổn thương thực lực của ta nghiêm trọng! Trước ngươi định tọa sơn quan hổ đấu, nghĩ muốn dùng ta cá chết rách lưới với sáu tên súc sinh kia, rồi sau đó ngươi làm ngư ông đắc lợi, cho rằng ta không biết? Ta hấp thu tinh huyết của sáu tên Thần Quân cảnh này tuy không dễ dàng, nhưng cũng không khó như ta nói, nếu như ta thúc dục bí pháp, trả giá lớn vẫn hấp thu được rất nhiều, đến lúc đó có tinh huyết tương trợ, thực lực của ta sẽ khôi phục bảy tám phần, lại tiêu diệt ngươi, hút khô ngươi là được.

- Người dám đánh chủ ý lên ta đều đáng chết! Nhân loại, Ma tộc, tất cả sinh linh trên thế gian đều biến thành phân bón của ta! Ta muốn ăn sạch toàn bộ các ngươi, ta muốn trở nên càng cường đại hơn, tương lai trở thành cường giả đồng đẳng với Thiên tôn của nhân loại, chúa tể cả Thần Vực!

Hỗn Nguyên linh căn điên cuồng hò hét trong lòng, nó không ngừng hấp thu ngàn vạn sinh linh thì dã tâm càng lớn.

Mà lúc này Lâm Minh cũng đang suy nghĩ.

- Nếu như chính diện tác chiến, trong thời kỳ toàn thịnh ta không phải là đối thủ của sáu tên Thần Quân, cũng không phải đối thủ của Hỗn Nguyên linh căn! Hỗn Nguyên linh căn này nói không thể tin, thực đánh chết sáu tên Thần Quân cảnh này thì nó không cho ta rễ cây bổn nguyên, hơn phân nửa là ra tay với ta, nhưng mà nếu hiện tại trở mặt thì ta không có nắm chắc đánh bại Hỗn Nguyên linh căn, dù nó bị thương nặng cũng không được.

- Ma Thủy Tùng Lâm này địa hình phức tạp, một khi Hỗn Nguyên linh căn quyết tâm muốn chạy trốn, ta không có khả năng lưu nó lại! Hiện tại nó không chịu chạy trốn, nguyên nhân chính là quan tâm tới huyết nhục tinh hoa của sáu tên Thần Quân, hấp thu sẽ tăng cường thực lực của nó.

Trong lòng Lâm Minh rõ ràng như gương sáng.

Vốn hắn nghĩ tới trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng mà hiện tại suy nghĩ của hắn quá đơn giản, Hỗn Nguyên linh căn căn bản không phải kẻ đần, về phần sáu tên Thần Quân cảnh càng không nói, nếu như mặc cho chúng rời đi, mình cùng Hỗn Nguyên linh căn đánh nhau thì bọn chúng mười phần sẽ quay lại, hốt gọn một mẻ khi mình và Hỗn Nguyên linh căn đấu nhau!

Tình huống bây giờ bởi vì có ba phương đội ngũ, tình cảnh cực kỳ phức tạp, thậm chí có thể lưỡng bại câu thương, rồi sau đó đó làm sạch hai phe, ngồi mát ăn bát vàng.

Nếu như không thể đánh phá cục diện bế tắc này, kết quả cuối cùng là Hỗn Nguyên linh căn bất đắc dĩ bỏ mặc sáu tên cao thủ Thần Quân rời đi, rồi sau đó chính mình trốn vào Ma Thủy Tùng Lâm, Lâm Minh cũng không công lui lại.

Đây không phải kết quả Lâm Minh muốn.

Bởi vậy hắn phải đánh tan cục diện bế tắc, một phương biến thành đồ ngốc làm vũ khí cho bên khác.

Lâm Minh không trông cậy vào Hỗn Nguyên linh căn giả vờ ngớ ngẩn, cũng không trông cậy vào sáu tên cường giả Thần Quân cảnh não tàn, bị thương là mình, đánh vỡ cục diện bế tắc mới được.

Lâm Minh nghĩ như vậy, tinh khí thần trong người bạo phát, hắn thình lình dùng tam nguyên tụ đỉnh, cùng lúc đó hắn cũng mở tà thần lực, thiêu đốt cổ phượng chi huyết, đây là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của Lâm Minh.

Phong Thần Đại Pháp -- Cấm Thần Ấn!

Hai tay Lâm Minh chớp động liên tục, liên tục đánh ra Phong Thần ấn quyết!

Ba ngàn sáu trăm đạo bí quyết Lâm Minh đánh ra, tùy ý bay múa! Ấn quyết đánh vào sáu tên Thần Quân.

- Tiểu súc sanh!

- Ngươi chết không yên lành!

Lâm Minh không có lựa chọn va chạm chính diện với cường giả Thần Quân cảnh, nếu không hắn sẽ chết không thể nghi ngờ, cườn giả Thần Quân Cảnh chỉ sống mười vạn năm, người như vậy cho dù dùng thủ đoạn gì cũng khó làm trọng thương.

Cho nên hắn phải bảo toàn thực lực của mình, kiềm chế sáu Thần Quân cho Hỗn Nguyên linh căn đi làm chủ lực.

- Tiểu tử này, thật là giảo hoạt!

Hỗn Nguyên linh căn huyễn hóa mỹ nữ đầu người thân rắn cắn chặt răng, nàng tự nhiên nhìn ra ý định của Lâm Minh, Lâm Minh chỉ kiềm chế, chính thức giao đấu chính diện vẫn là dựa vào nó, chuyện này gia tăng phong hiểm cho nó quá nhiều.

- Xuy xuy xùy!

Đại lượng khói xanh do axit đậm đặc bắn ra ngoài. Khí huyết quay cuồng giống như bốc cháy.

Gương mặt của Hỗn Nguyên linh căn hồng lên, hai mắt của nó có hung quang hiện ra, đầu lưỡi rắn dài không ngừng phun ra nuốt vào.

- Các ngươi đi chết đi!

Trong nháy mắt đó từ trong thân rắn có nhiều rễ cây bay ra, điên cuồng phóng thẳng vào sáu tên Thần Quân.

- Nghiệt súc, ngươi mơ tưởng!

- Là ngươi bức ta, muốn giết ta thì ngươi phải chôn cùng.

Lạc đà gầy còn chết hơn ngựa, những lão giả này tốt xấu gì cũng sống mấy vạn năm, thậm chí mười vạn năm, bọn họ đều có thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mình.

Năng lượng khủng bố từ sáu tên Thần Quân bạo phát, không gian trong Ma Thủy Tùng Lâm vốn không ổn định, trong lúc nhất thời đại phiến không gian sụp xuống, vòng xoáy không gian cuốn đi tất cả, rất nhiều rễ cây bị nổ tung, rồi sau đó rơi vào trong không gian phong bạo, toái thành bụi phấn.

Sắc mặt của mỹ nữ thân rắn tái đi, mạch máu tạc toái, phun ra chất lỏng màu hồng, trong tích tắc năng lượng nổ tung, lĩnh vực của nó bị phá.

- Đám lão giả đáng chết này ương ngạnh như vậy!

Đột nhiên nó nhìn qua Lâm Minh, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn không ra tay còn chờ tới khi nào?

Lâm Minh cười hắc hắc, hắn cảm gaics được Hỗn Nguyên linh căn dù đang dốc sức liều mạng cũng bảo trì cảnh giác nhìn mình, e sợ mình đánh lén.

Lâm Minh không chút nghi ngờ quả thực đánh lén lúc này, tuy có thể đánh lén Hỗn Nguyên linh căn, nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản nó bỏ chạy.

Đột nhiên Lâm Minh cắn đầu lưỡi, nhổ ra một ngụm máu tươi, máu tươi mang theo tinh huyết.

Sinh môn -- thiêu đốt tinh huyết!

Thấy một màn như vậy Hỗn Nguyên linh căn sững sờ một chút.

- Thiêu đốt tinh huyết? Hắn điên rồi?

Hỗn Nguyên linh căn căn bản không biết Lâm Minh có được sinh mệnh lực của sinh môn, nó có thể dùng thuốc tiên luyện thể, nhưng cũng không có nghĩa là nó hiểu Luyện Thể Thuật.

Hỗn Nguyên linh căn cho rằng Lâm Minh cho dù giúp mình cũng là đục nước béo cò, không biết dùng đem hết toàn lực, nhưng nó không nghĩ tới Lâm Minh vậy mà không tiếc giá lớn thiêu đốt tinh huyết của mình.

- Thật sự là tinh huyết! Tiểu tử này chẳng lẽ là khờ chết sao, hắn lại thiêu đốt tinh huyết giúp ta hấp thu sáu tên Thần Quân, ha ha ha, một khi thiêu đốt tinh huyết rất khó khôi phục, mặc kệ là sau này hắn khôi phục thế nào thì hiện tại cũng ảnh hưởng tới sức chiến đấu, về sau xem hắn tranh giành với ta thế nào, chỉ cần ta thôn phệ một Thần Quân cảnh thì khôi phục sáu thành thực lực, giết hắn liền dễ như trở bàn tay! Trời cũng giúp ta, thật sự là trời cũng giúp ta! Ha ha ha ha!

Hỗn Nguyên linh căn cười to trong lòng.

Mà lúc này, con mắt sáu tên cao thủ Thần Quân nhìn qua Lâm Minh hồng lên.

- Tiểu súc sanh, ngươi điên!

- Ngươi chẳng lẻ muốn đồng quy vu tận với chúng ta, cho người khác ngư ông đắc lợi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.