Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1553: Luyện hồn



Những thiếu nữ này bị Chúc Xuyên tra tấn nhiều năm qua, vốn đã chuẩn bị chịu chết ở nơi này, các nàng đã sống trong tuyệt vọng, đã không có gì k1ch thích tâm tình của các nàng cả.

Nhưng mà vào thời khắc này các nàng nhìn thấy Chúc Xuyên mạnh mẽ và bi3n thái như ma quỷ bị người ta đánh không còn hình người trong mười mấy hô hấp, hấp hối, ánh mắt các nàng ngây ngốc, nhìn thấy hy vọng.

Các nàng bị Chúc Xuyên ngược đãi nên chịu khổ nhiều năm, dù bây giờ nhìn thấy Chúc Xuyên đã sắp chết thì các nàng đều không thể tin được, chỉ sợ đây là giấc mộng.

Đúng lúc này Lâm Minh cầm trường thương hạ xuống, các thiếu nữ nhìn thấy Lâm Minh như thiên thàn hàng lam, những thiếu nữ này ngây ngốc tại chỗ.

- Các ngươi được tự do!

Ngón tay Lâm Minh điểm một cái và mấy chục đạo chân khí bay tới, trực tiếp chặt đứt xiềng xích trên người các thiếu nữ, ngay cả năng lượng phong ấn của các nàng cũng được giải trừ.

Xiềng xích bị chém đứt trong tích tắc, rất nhiều thiếu nữ bởi vì thân thể vô lực, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, bởi vì ngã sấp xuống mà mang đến đau đớn là như vậy rõ ràng, cái này làm cho các nàng rốt cục tin tưởng cái này sẽ chỉ ở trong mộng phát sinh tình cảnh lúc này đây là thật!

Các nàng vuốt mặt đất thô ráp, cảm thụ tự do đã lâu thì ngây ngốc không biết nói gì.

Không biết là ai rơi lệ đầu tiên, kế tiếp là các thiếu nữ không ngừng khóc rống lên.

Các nàng không biết thanh niên trước mặt là ai, nhưng mà thời khắc này trong lòng các nàng, thanh niên này chính là thần minh, là chúa cứu thế, dù bảo các nàng phục thị cả đời các nàng vẫn nguyện ý, dù hiện tại thanh niên này bảo các nàng chết các nàng cũng không nhíu mày. Bởi vì bị Chúc Xuyên nhốt nên các nàng không có cơ hội tự sát, cho nên sống không bằng chết.

Nhìn qua các thiếu nữ này, Lâm Minh cũng cảm thán thay các nàng, các nàng rất nhiều người thiên phú luyện võ không tệ, mà bây giờ hơn phân nửa cả đời các nàng đã bị hủy.

Lâm Minh cong ngón búng ra, hơn mười mấy viên thuốc bay đi, Lâm Minh cho các nàng linh đan tẩy tủy và đền bù khí huyết.

Những thiếu nữ này bị Chúc Xuyên thái bổ nhiều năm, đã sớm khí huyết đã mất đi hơn phân nửa. Sắc mặt tái nhợt. Âm m nguyên thiếu hụt, trạng thái này của các nàng luyện võ khó khăn nặng nề.

Nói như vậy tu vị võ giả càng thấp, huyết mạch càng chênh lệch. Lại càng dễ dàng đền bù khí huyết. Tu vị càng cao thì huyết mạch càng nghịch thiên, khí huyết thiếu hụt càng khó đền bù.

Những võ giả tu vị thấp nên dễ đền bù khí huyết. Nhưng mà bọn họ năng lực kém, căn bản không tìm ra linh đan bồi bổ khí huyết, bởi vậy võ giả dựa vào lực lượng bản thân muốn đền bù thiếu hụt khí huyết là chuyện phi thường gian nan, thực tế với các cô gái này càng ít có khả năng.

Nhưng mà Lâm Minh làm chuyện này rất dễ dàng. Những đan dược này đối với Lâm Minh mà nói căn bản không tính là trân quý, nhưng với các thiếu nữ trước mặt chính là linh đan tiên dược!

Các nàng đa số là phàm nhân, cho dù tu võ cũng chỉ là Ngưng Mạch, Hậu Thiên, Tiên Thiên, một viên Nhập Thiên Đan với các nàng là báu vật vô giá, huống chi là linh đan Lâm Minh ban cho.

- Phục dụng đi, ta cho các ngươi đều là đan dược ôn hòa, dù thân thể suy yếu phục dụng cũng không có tác dụng phụ.

Giọng của Lâm Minh nhu hòa, rất nhiều thiếu nữ tay nâng linh đan mà run run.

Tuy các nàng không nhận ra phẩm cấp của đan dược, nhưng ngửi mùi thuốc cũng khiến các nàng đoán đại khái giá trị của đan dược.

Thế cho nên có chút thiếu nữ cầm trong tay không bỏ được.

Nhìn thấy cảnh này Lâm Minh than nhẹ một tiếng, đây chính là sinh hoạt của phàm nhân và võ giả cấp thấp, đối với những võ giả cao cấp thì đây là rác rưởi không đáng nhìn, đối với bọn họ mà nói chính là vật báu vô giá.

Lâm Minh lại phất tay b ắn ra một ít linh đan, lúc này đây hắn trực tiếp bắn vào miệng của các nàng.

- Nghỉ ngơi thật tốt, các ngươi có thể tự hành rời khỏi, cũng có thể ở chỗ này chờ, ba ngày sau ta sẽ đưa các ngươi đi tới thành trấn phàm nhân gần nhất, ta đề nghị các ngươi nên lựa chọn đằng sau, bởi vì thành thị gần nhất cũng cách đây vạn dặm, đây là đồ ăn mấy ngày nay của các ngươi.

Lâm Minh tiện tay ném ra một lọ Tích Cốc đan, hắn cũng chỉ có thể giúp các nàng rời đi, những thiếu nữ này ngày sau phải tự cố gắng, hắn suy nghĩ và nói thêm:

- Các ngươi đều có thiên phú tập võ, nếu như ngày sau các ngươi có thể đi xa hơn trên con đường võ đạo, như vậy tao ngộ ở đây không phải chuyện xấu.

Lâm Minh nói xong câu này cũng không nhiều lời, hắn cầm lấy Chúc Xuyên như chó chết lên, bay lên không.

Lưu lại các thiếu nữ ngây ngốc nhìn bóng lưng của Lâm Minh rời đi, suy nghĩ xuất thần, các nàng còn cảm nhận được mùi thuốc trong miệng, dược lực ấp ám thoải mái, thoải mái thân thể các nàng, lúc này đại khái chính là thời khắc hạnh phúc nhất đời của các nàng.

Ngăn cản đôi khí chưa phải là chuyện xấu, nó có thể khiến người ta thành thục nhanh hơn, nếu như một người phát triển quá thuận buồm xuôi gió, phương diện tâm trí khó có được rèn luyện, ngay cả Tiểu Ma Tiên cũng trải qua chín năm trong Uổng Tử Cốc mới có thể thành thục như hiện tại.

Lâm Minh mang theo Chúc Xuyên hấp hối đi vào đáy hồ Vịnh Tinh Hồ, ở chỗ này hắn triệu hồi Hỗn Nguyên Thiên Cung ra, rồi sau đó cùng Tiểu Ma Tiên tiến vào Hỗn Nguyên Thiên Cung.

- Lâm Minh, ngươi muốn làm gì?

Tiểu Ma Tiên đã sớm kỳ quái, tại sao Lâm Minh lại tốn món tiền khổng lồ mua sắm tin tức về Thần Văn Sư, hơn nữa chỉ là Thần Văn Sư tà ác, chẳng lẻ muốn trừ hại cho dân sao? Nhưng mà nói tiếp đúng là hai người hôm nay làm việc thiện rồi.

- Lát nữa ngươi sẽ rõ, chuyện này ta mới làm lần đầu, không biết có thể thành công hay không.

Lâm Minh hít sâu một hơi, tay phải đưa lên và một đạo hào quang màu đen ngưng tụ trong tay của hắn, qua mấy hô hấp trong hào quang có ma phương hiện ra, tỏa ra khí tức cổ xưa và thần bí.

Sau khi Lâm Minh cầm lấy ma phương thì Chúc Xuyên sắc mặt như tro tàn đột nhiên chấn động, thân thể lập tức cứng ngắc.

Hắn mở to mắt hoảng sợ nhìn qua ma phương.

- Đây... Đây là cái gì?

Giọng của hắn đầy run rẩy, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi, Chúc Xuyên là Hồn Tộc, thân thể của hắn đại bộ phận do linh hồn tạo thành, cho nên hắn rất mẫn cảm với khí tức của thần khí ma phương tỏa ra!

Thánh tộc luyện thể, Nhân tộc luyện khí, Hồn Tộc luyện hồn, theo ý nào đó mà nói ma phương với Hồn tộc là vật báu vô giá, cũng là khắc tinh trời sinh! Bởi vì ma phương có thể trực tiếp lôi linh hồn của hắn trong thân thể ra ngoài, triệt để thôn phệ!

Hiện tại Chúc Xuyên như cá nằm trên thớt, loại lực lượng đáng sợ này tác dụng lên người của hắn, ẩn ẩn muốn hút linh hồn của hắn ra ngoài.

Đạo lực lượng này khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng!

Vốn Chúc Xuyên đã ở trạng thái gần như sụp đổ, hắn căn bản không có nhiều thọ nguyên, lại bị Lâm Minh phế toàn thân tu vị, tâm như chết tro, nhưng mà ở phương diện này hắn càng ngày càng sợ hãi, loại cảm giác này giống như đánh vào A Tỳ địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!

Chúc Xuyên giãy dụa muốn lui về sau, lưu lại một vết máu, Hồn Tộc nhìn qua ma phương, giống như chuột chuột gặp mèo, ếch xanh gặp rắn, đây là khắc chế trời sinh.

Nhưng mà trong khoảnh khắc hắn tập trung vào đạo lực lượng này, căn bản không giãy dụa được, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua ma phương càng ngày càng gần hắn, loại cảm giác này khiến cho hắn có cảm giác tuyệt vọng.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

- Luyện hồn!

Lâm Minh mỉm cười, nụ cười của hắn vào lúc này cực kỳ dữ tợn.

- Đây là thần khí luyện hồn, tên là thần tinh ma phương, có lẽ ngươi chưa nghe nói qua, nhưng mà không có sao, ngươi sẽ nhanh chóng cảm thụ lực lượng của nó mà thôi.

- Ngươi... Ngươi muốn biết gì ta sẽ cho ngươi biết, đừng cho nó hấp thu linh hồn của ta.

Sắc mặt Chúc Xuyên trắng bệch, âm thanh run rẩy.

- Thật đáng tiếc, ta muốn biết ngươi không thể nói.

Lâm Minh cười dữ tợn lên, nguyên khí trong cơ thể đột nhiên rót vào ma phương, ma phương bắt đầu xoay tròn, năng lượng thần hồn chung quanh bị nó hấp thu.

Dùng ma phương làm trung tâm xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy màu đen như muốn hấp thu thiên địa.

- Ah ah ah ah!

Chúc Xuyên phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, thân thể của hắn bị vòng xoáy này cắt nát, không ngừng chiết xuất thần hồn màu xanh sẫm trong đống thân thể bị cắt nát, rồi sau đó bị hút vào ma phương!

- Không!

Âm thanh của Chúc Xuyên kéo dài vô hạn trong vòng xoáy, đã triệt để biến hình, sau đó là thống khổ không nói nên lời.

Một lực lượng đáng sợ rót vào trong cơ thể của hắn.

Nó xé nát linh hồn lạc ấn của hắn.s

Linh hồn của Hồn Tộc vốn thập phần cường đại, linh hồn lạc ấn cũng cực kỳ khắc sâu, bị xé rách như vậy thống khổ khó hình dung.

Chúc Xuyên cảm giác thời gian giống như chậm lại vôn hạn, mỗi một hô hấp giống như dài một năm, thống khổ vô tận làm cho hắn muốn lập tức chết đi, nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn không có năng lực tự sát.

Chúc Xuyên không ngừng kêu thảm thiết, Lâm Minh cũng có thể lập tức diệt sát linh hồn của hắn, nhưng mà hắn không có làm như vậy, hắn muốn từng chút từng chút kéo linh hồn lạc ấn của Chúc Xuyên ra, đối với loại Thần Văn Sư bại hoại này phải tra tấn như vậy mới có thể khiến những oan hồn thiếu nữ bị hắn hại chết được thanh thản.

Linh hồn một người do trí nhớ và linh hồn lạc ấn tạo thành, đây là bộ phận bổn nguyên của linh hồn, cả hai chúng nó không thể mất cái nào, bằng không sẽ sống không bằng chết.

Linh hồn lạc ấn của một người mỏng manh như tơ bao phủ khắp cả linh hồn, muốn xóa nó mà không tổn thương trí nhớ của chủ nhân là chuyện không có khả năng, mà ma phương lại có công hiệu này, nó có thể rút từng sợi tơ lạc ấn đó ra ngoài mà không ảnh hưởng trí nhớ.

Mà tác dụng phụ của việc này thể hiện rõ trên người Chúc Xuyên, hắn giống như bị ai đó lột da của mình từng chút một khi còn sống.

Lâm Minh không nhanh không chậm, từng chút từng chút hấp thu trí nhớ tinh thuần của Chúc Xuyên, cũng vì Lâm Minh vẫn không có thể thuần thục sử dụng ma phương, đây là lần đầu tiên Lâm Minh chủ động dùng ma phương chế tạo mảnh vỡ trí nhớ.

Chuyện này có thể giữ trí nhớ của Chúc Xuyên gần như nguyên vẹn, Lâm Minh dùng thời gian cả một ngày mới hoàn thành công tác rườm rà cần cẩn thận này, mà khi công tác càng về sau thì linh hồn của Chúc Xuyên như hóa thành hơi, Lâm Minh tra tấn hắn hình thần câu diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.