Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1842: Nhập Truyền Thừa Chi Địa (1)



Mặc dù Lâm Minh giờ phút này đã bước vào tu vị Thánh chủ cảnh nhưng tới đây vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, không dám có chút lơ là.

Tiếng rống chấn động Thiên Địa kia thình lình chính là từ cung điện hoàng kim kia truyền ra bên ngoài.

Lâm Minh lòng bừng tỉnh, vèo, bước chân đạp toái hư không, cảnh vật trên mặt đất nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đi tới chỗ cao nhất trên ngọn núi kia, đến trước mặt cung điện hoàng kim nguy nga.

Cung điện do hắc tử sắc lôi tinh xây thành cao vút trong mây, hai cánh đại môn hoàng kim khép kín, giống như núi cao đứng vững ở trước mặt Lâm Minh.

Khẽ đến gần đại môn cung điện kia, Lâm Minh có thể cảm giác được một cổ khí tức sâu như biển, thâm bất khả trắc, cường đại đến khiến cho người sắp hít thở không thông từ trong cung điện không ngừng truyền ra ngoài.

Vừa muốn đẩy đại môn cung điện ra tiến vào, trong lòng Lâm Minh lại đột nhiên rùng mình.

Rống!

Một tiếng gào rú điếc tai nhức óc từ trên hoàng kim đại môn truyền ra.

Chỉ thấy Tử Sắc Lôi Long được khắc rất sống động, cao khoảng chừng trăm trượng trên hoàng kim đại môn giờ khắc này rõ ràng đã sống lại.

Nó phá vỡ hoàng kim đại môn, giương nanh múa vuốt trong hư không, trên người nó quấn lấy dòng điện khổng lồ không ai có thể kháng cự nổi.

Nó dụ động trên hoàng kim đại môn, một đôi đồng từ lộ ra Lôi Đình khí tức phẫn nộ, có vẻ như nó đã xem Lâm Minh là kẻ xâm nhập.

- Ta chính là thủ hộ linh thú của Thiên Tôn thánh địa, ngươi dám đặt chân vào thánh địa, làm dơ bẩn nơi này, đáng chết!

Đầu rồng buông xuống, đôi đồng tử tử điện như đèn lồng nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, thanh âm trầm thấp, như sấm rền truyền đến ầm ầm trong thiên địa.

Chấn nhiếp nhân tâm.

Lâm Minh nhíu mày, không hề có chút lùi bước.

Đối với Lôi Phạt Thiên Tôn, trong lòng hắn tuy có cảnh giác, nhưng nếu nói đến kính sợ gì đó thì lại không hề có chút nào.

Tên này năm đó là bằng hữu Hỗn Nguyên Thiên Tôn nhưng lại cấu kết với Thánh tộc, phản bội Hỗn Nguyên Thiên Tôn, cuối cùng còn bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn đánh chết, sau khi vẫn lạc tạo này Truyền Thừa Chi Địa ở bên trong Lôi Vực.

Thiên Tôn nhân phẩm thấp kém như vậy, Lâm Minh tự nhiên không có hảo cảm gì rồi.

Hắn tới nơi này chỉ là muốn lấy thứ mình cần thôi.

Nếu có bất cứ thứ gì muốn cản trở, vậy thì cứ đánh chết là được rồi.

Đánh bại Tạo Hóa Thánh Tử, đặt chân Thánh Chủ cảnh, chiến lực Lâm Minh hiện giờ đã vô cùng cường đại, nào sẽ sợ hãi một thủ hộ linh đã ngủ say cả mười vạn năm chứ.

Phượng Huyết Thương Phượng Minh một tiếng, huyết sắc Phượng Hoàng bay nhào ra, quay chung quanh Phượng Huyết Thương phát ra tiếng xi.. Xiiii.. chiến ý đầm đặc.

Mang theo hào quang đỏ tươi thê lương, từ trong huyết nhục Lâm Minh chui ra ngoài, hoạch xuất ra một đường cong ưu mỹ tuân theo quỹ tích Thiên Đạo giống như trường hồng quán nhật. Một thương xé rách hư không, mang theo khí lãng huyết hồng vô tận.

Oanh, một thương trực tiếp đâm vào trên nghịch lân của Tử Hắc Lôi Long kia.

Trong thời gian ngắn, tử điện và thương mang thê diễm va chạm ra sóng xung kích thê diễm lan khắp tứ phương.

Trên bầu trời, Lôi Vân trong trăm dặm đều trong thời gian ngắn bị sóng xung kích vô tận xua tán.

Lôi Long nhìn qua có vẻ không ai bì kịp kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, long lân lớn như nham thạch trong thời gian ngắn bị Phượng Huyết Thương đánh rơi xuống hơn mười phiến.

Mỗi một mảnh Long Lân, đều hóa thành thiểm điện tinh hồn tinh thuần nhất, xé rách hư không, tiêu tán trong thiên địa.

- Ân? Rõ ràng không chết? Không hổ là Lôi Linh do Truyền Thừa Chi Địa của Lôi Phạt Thiên Tôn ngưng tụ cả trăm triệu năm hình thành, thực lực có lẽ có thể so với Đại Giới Giới Vương rồi.

Lâm Minh một thương, đã nhanh chóng đoán được chiến lực đầu thủ hộ linh thú này.

Dù sao hắn một thương kia cũng đã đánh ra lực lượng chừng hơn tám mươi tỷ cân.

Lôi Long do Lôi Đình ngưng tụ có thể kháng trụ một thương của hắn, thực sự cũng có chút thực lực.

Lôi Phạt Thiên Tôn tuy rằng nhân phẩm thấp kém, nhưng dù sao cũng là thượng vị Thiên Tôn, thực lực vào năm đó cũng thâm bất khả trắc.

Lôi Long nổi giận, mười vạn năm qua, nó một mực đều trấn thủ tại Thiên Tôn truyền thừa, trên Thiên Diễn Tinh căn bản không ai dám khiêu khích Long Uy của nó cả

Hiện giờ rõ ràng có người mang cho nó cảm nhận sâu sắc, thậm chí khiến nó cảm thấy được một tia uy hiếp.

Thân là thủ hộ linh, nó bản năng muốn triệt để tiêu diệt mối uy hiếp này.

Trong mắt tử điện lập loè, chậm rãi xuất hiện từng khỏa lôi cầu lớn chừng một ngôi sao chổi, che khuất bầu trời.

Mỗi một khỏa lôi cầu đều mang theo khí tức hủy diệt khủng bố, ngay cả Lôi Vân ở chung quanh cũng trở nên xao động bất an.

Trong thời gian ngắn, vô số lôi cầu giống như mưa sao chổi đánh tới Lâm Minh.

Lâm Minh nhíu mày, Tà Thần Chi Thụ trong cơ thể xoẹt, xoẹt, bắt đầu tăng vọt.

Qua trong giây lát đã lớn thành một Cự Mộc lồng lộng nga nga, khoảng chừng cả ngàn trượng, cao vút trong mây.

Ở bên Cự Mộc, trên lá cây tạo thành từng mảnh thô dày như thảm có từng con Lôi long giống như lân giáp tản mát ra khí tức khủng bố đang gào rú, tản mát ra Lôi Đình chân ý không ai có thể chống cự nổi.

Trên tán lá khổng lồ kia có từng con Hỏa Phượng Hoàng, thiên kiếp hỏa lực hừng hực thiêu đốt, ngay cả hư không cũng bị thiêu đốt ra nguyên một đám lổ thủng.

Từng con Lôi Long đều bay lên trời, phát ra Long Uy khủng bố, đợi khi những lôi cầu kia đánh xuống, những Lôi Long kia đều trở nên hưng phấn, nhao nhao mở ra chiếc miệng khổng lồ, rõ ràng nguyên một đám nuốt lôi cầu vào.

Mỗi khi cắn nuốt sạch một khỏa lôi cầu, toàn thân Lôi Long bộc phát ra tử điện Lôi Đình, sảng khoái NGAO NGAO gầm rú lên, toàn bộ thân hình cũng khổng lồ thêm không ít.

Hiển nhiên đã được ích lợi không nhỏ.

Tử Hắc Lôi Long trên bầu trời thấy một màn như vậy trong lòng rung mạnh. Những lôi cầu này đều là bổn mạng tinh hồn của nó biến thành, nếu nổ tung lên coi như là võ giả cảnh giới Thánh chủ cũng sẽ bị đánh cho trọng thương.

Nhưng bây giờ rõ ràng bị vô số Lôi Long cổ quái trên đại thụ kia dễ dàng cắn nuốt hết như thế?

Điều này không khỏi khiến Tử Hắc Lôi Long trấn thủ hoàng kim đại điện giận không kềm được.

Một tiếng Long Uy xa xưa từ trong cổ Tử Hắc Lôi Long bắn ra, thân thể cao lớn uốn lượn trong hư không một cái, làm vỡ nát đóa đóa Lôi Vân.

Thân thể khổng lồ, hóa thành tia chớp tráng kiện trực tiếp đánh tới Lâm Minh.

Trong mắt Lâm Minh nổ bắn ra lệ mang, toàn thân đột nhiên lưu chuyển qua một cổ gợn sóng do tinh khí ngưng tụ, huyết dịch trong thân thể bắt đầu giống như sông lớn cuồn cuộn mãnh liệt.

Hư không chung quanh đều bị lực lượng cường đại lúc hắn giơ tay nhấc chân khiến ông ông tác hưởng.

Hai chân chạm trên mặt đất một cái, oanh, đại địa trực tiếp bị xé rách ra một khe rãnh dài đến mấy dặm.

Hắn phóng lên trời như đạn pháo, căn bản không hề né tránh, trực tiếp chính diện va chạm với Tử Hắc Lôi Long kia.

Lâm Minh thân thể mạnh mẽ, ở trong Nhân tộc cũng được xem như số một, vô cùng hiếm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.