Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1979: Vô yên (2)



Thanh âm của nữ tử trong trẻo như phượng minh, mỗi một chữ mà nàng nói ra trực tiếp ngưng luyện thành tự phù tràn đầy đại đạo chân ý, trầm phù ở trong hư không, lóe lên sáng rực, có áo nghĩa trầm phù vô cùng.

Hiển nhiên nàng là đang triển hiện thực lực của chính mình, một cái Giới Vương đại giới triển lộ thực lực ở trước mặt đám người Thiên Tôn vốn là cực kỳ cuồng ngạo, nhưng mà nữ tử tên là Vô Yên này quả thật có tư cách đó!

- Vẻn vẹn Giới Vương đại giới cảnh, có khí thế Thiên Tôn, hơn nữa bằng vào ngôn ngữ là có thể cộng minh với pháp tắc trong Thái cổ đại điện... Nữ tử này tương đối đáng sợ, nếu cho nàng thời gian có thể trở thành Chân Thần!

Lâm Minh cẩn thận quan sát nữ tử Thiên tộc ở trước mắt, đồng khổng tinh mang chợt lóe lên rồi biến mất.

Hiện tại vô luận là Thiên tộc hay là Thần tộc đều không có cường giả Chân Thần, nếu không không đến nỗi bị động ở trong chiến đấu với Thánh tộc như thế, nếu có một hậu bối có hi vọng thành tựu Chân Thần, trình độ coi trọng của Thần tộc cùng Thiên tộc đối với người này là có thể nghĩ được!

Những chư cường khác của Thái cổ Thần tộc thấy nữ tử kia hiển lộ ra thực lực đều là khóe môi nhếch lên, Lâm Minh nhìn qua, bọn họ tự nhiên cũng đã nhìn ra.

Thiên tộc thế nhưng lại có hậu bối ở tương lai có thể trở thành Chân Thần rồi!

Vô trách gì bọn họ lại yêu cầu thêm một cái danh ngạch, xem ra chính là chuẩn bị cho nữ tử tên là Vô Yên này.

Mạc Lăng thiên tử nắm chặt quyền đầu, trên người nổi lên một tầng da gà khó chịu, không nghi ngờ chút nào, nữ tử Thiên tộc ở trước mặt kia vô luận thực lực hay là thiên phú đều ở trên xa hắn!

So sánh với nàng, Mạc Lăng thiên tử tự nhân là căn bản không có nửa điểm tư cách tiến vào Tu La cấm địa!

- Ghê tởm.... Lâm Minh kia ta liền ẩn ẩn không bằng, bất quá chưa chính thức so đấu với hắn, ta còn chưa chịu thua, nhưng mà Vô Yên hiện ở nơi này, ta kém một mảng lớn, căn bản không có dũng khí tranh giành với nàng!

Mạc Lăng thiên tử hận vô cùng, hắn là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ Thần tộc hôm nay, nghe đến phong quang nhưng là lão Thần Hoàng căn bản không để hắn vào trong mắt, ngay cả Thần Hoàng ấn ký cũng cho một ngoại nhân là Lâm Minh.

- Vô Yên? Ta nhớ ra rồi...

Thanh âm của lão Thần Hoàng dằng dặc:

- Là nữ anh mà tộc trưởng Thiên tộc nhặt được ở trong băng nơi cực hàn, lai lịch ly kỳ, sau đó lại đi ra ngoài lịch lãm, nghi ngờ đã bỏ mình, không nghĩ tới hôm nay hạo kiếp phủ xuống lại bình an trở về, hơn nữa thực lực càng tiến một bước rồi...

Lão Thần Hoàng nhìn Vô Yên, chậm rãi gật đầu:

- Khó có được, khó có được, kinh qua kiếp nạn mà không chết, ngược lại là có đột phá, thành tựu tương lai không thể hạn lượng, đã bao nhiêu năm Thái cổ chư tọc ta lại xuất ra một người tài...

Thanh âm của lão Thần Hoàng mang theo một tia tiêu điều, Thái cổ chư tộc quả thật xuống dốc rồi.

Năm đó thống trị tam thập tam thiên vũ trụ, so với Thánh tộc, hồn tộc hiện tại cộng lại còn cường đại hơn mấy lần, nhưng mà hiện tại lại một cái Chân Thần cũng không có.

- Thần Hoàng bệ hạ cảm thấy Vô Yên như thế nào? Có thể đạt được tư cách tiến vào Tu La cấm địa không?

Trên mặt của Thác Bạt Khuê mang theo nụ cười hỏi.

- Vô Yên quả thực có tư cách tiến vào Tu La cấm địa.

Trên mặt lão Thần Hoàng thủy chung mang theo một tia tiếu dung như có như không, thần uy cuồn cuộn trên người một khắc đều không yếu bớt.

- Ha ha, đa tạ Thần Hoàng bệ hạ khích lệ1

Thác Bạt Khuê cười to, đám cường giả của Thiên tộc cũng là trong đôi mắt lộ ra đắc ý, lão Thần Hoàng của Thái cổ Thần tộc có ánh mắt không tầm thường, hiếm có người trẻ tuổi của Thần tộc nhận được khen ngợi của lão.

Mà mới vừa rồi lão liên tục khen Vô Yên hai lần, đã đủ để cho Thiên tộc tự ngạo.

- Vô Yên, còn không cám ơn Thần Hoàng bệ hạ!

Thác Bạt Khuê nói với Vô Yên, hiển nhiên đối với thực lực mà Vô Yên biểu hiện ra làm hắn rất hài lòng.

Vô Yên hướng Thần Hoàng khẽ mỉm cười, hành lễ, rồi sau đó lui về trong trận doanh của chư cường Thiên tộc.

Nhìn Vô Yên một cái, lão Thần Hoàng gật đầu, lại nói:

- Rất tốt!

Trong miệng khẽ thổ ra hai chữ, lời ít mà ý nhiều, chữ chữ như kim.

- Bất quá...

Ngữ khí của lão Thần Hoàng xoay chuyển:

- Trong danh sách ta lựa chọn, Lâm Minh này đồng dạng có tư cách tiến vào Tu La cấm địa, thiên phú của hắn gần như là cao nhất mà bình sinh ta gặp...

Lời nói của lão Thần Hoàng để cho võ giả toàn trường giật mình.

- Gần như là cao nhất mà bình sinh gặp được?

Bọn họ không thể tin được lão Thần Hoàng thế nhưng dùng ngôn từ này để hình dung.

Ngay cả Lâm Minh cũng hơi kinh ngạc, kỳ thật hắn ở trước mặt lão Thần Hoàng căn bản không có hiển lộ ra thực lực của mình, hắn không biết lão Thần Hoàng tại sao lại làm ra phán định như vậy.

Ánh mắt này không khỏi quá sắc bén một chút đi!

- Thần Hoàng bệ hạ, đánh giá thật đúng là cao!

Thác Bạt Khuê như cười mà không cười, kỳ thật trong lòng cũng không tin lời nói của lão Thần Hoàng, hắn cảm giác lão Thần Hoàng là không xuống khỏi bậc thang nổi rồi cho nên mới bất đắc dĩ nâng cao Lâm Minh.

Lâm Minh cùng Vô Yên, người nào có tư cách tiến vào Tu La cấm địa đã rõ ràng rồi, không nói thiên phú, chỉ là tu vi của Vô Yên so sánh với Lâm Minh thì cao hơn nhiều lắm, hơn nữa Vô Yên dù gì cũng là Thái cổ chư tộc, Lâm Minh lại là một nhân loại, huyết mạch xa gần này cũng là cho Lâm Minh không có nửa điểm ưu thế.

- Thiên phú, nếu so ra ngoài thì mới biết được. Đáng tiếc tu vi của Lâm tiểu hữu tựa hồ không cao lắm, so sánh đều không thể tham chiếu.

Ở trong thanh âm của Thác Bạt Khuê mang theo ý châm chọc nhàn nhạt, giễu cợt tu vi của Lâm Minh không cao.

Nếu như Vô Yên cũng là Thánh Chủ trung kỳ, đại khái có thể đánh một trận với Lâm Minh, nhưng mà hiện tại Vô Yên là Giới Vương đại giới, so sánh với Lâm Minh cao hơn trọn vẹn một cái đại cảnh giới, đây không phải là khi dễ người sao.

Đừng nói là cường giả của Thiên tộc, ngay cả chư cường của Thần tộc cũng không có người nào thật tin tưởng lời nói của lão Thần Hoàng, nghe đến cũng không có nắm chắc.

Lão Thần Hoàng không nói gì, tràng diện trước mắt quả thật làm cho lão khó lựa chọn, lão thật hi vọng Lâm Minh có thể đạt được một cái danh ngạch, không chỉ bởi vì Lâm Minh mang đến Hạo Kiếp chi liên, lại thiên phú cực cao, hơn nữa Lâm Minh còn là người thừa kế của Hỗn Nguyên thiên tôn, cùng Huyền Tình thiên hậu cũng có duyên phận.

Những điều này là nguyên nhân mà lão Thần Hoàng coi trọng Lâm Minh.

Lâm Minh có thể có được Hạo Kiếp chi liên, lại xuyên qua trùng trùng vũ trụ, bình an đi đến Thái cổ Thần tộc, đi tới một phương đại điện này mở ra Tu La cấm địa.

Khó khăn trong chuyện này không biết có bao nhiêu, lão Thần Hoàng cảm giác Lâm Minh có duyên với Tu La cấm địa.

Hắn vượt qua ức tỷ dặm, tựa hồ chính là vì Tu La cấm địa mà tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.