Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 202: Tử điện thần trúc!



Lâm Minh nhìn gốc cây lôi trúc màu đỏ, có thể cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó.

Trong lòng hắn vui mừng, đang chuẩn bị ngắt lấy, đột nhiên nghĩ đến ngắt lấy loại thiên tài địa bảo này có thể có điều kiêng kị hay không?

Hắn chưa từng gặp qua lôi trúc này, nhưng là võ giả áo đen có lẽ đã từng nghe thấy, nghĩ tới đây, Lâm Minh ép thanh âm thành chùm, gọi võ giả áo đen đi vào.

Võ giả áo đen luôn luôn thấp thỏm chờ chực ở ngoài sơn động, hắn sợ suy đoán của mình có vấn đề, khiến cho Lâm Minh tức giận, mặc dù lúc trước Lâm Minh nói vô luận chính xác hay không, cũng không quan hệ, nhưng là ai cũng không cam đoan hắn có thể lật lọng hay không.

Đúng lúc này, thanh âm Lâm Minh vang lên bên tai hắn, chỉ có năm chữ ngắn ngủi “vào sơn động tìm ta”.

Võ giả áo đen trong lòng căng thẳng, cắn răng, nói với tỷ muội song sinh cùng thiếu niên Luyện Tạng kỳ:

- Theo ta đi vào.

Một đường rụt rè cẩn thận, bởi vì ánh sáng mờ mờ, hai thiếu nữ sinh đôi cảm giác đụng phải thứ gì đó, cúi đầu vừa nhìn, một đầu Lôi Đình tích dịch màu đỏ to lớn tựu nằm ở trên mặt đất nham thạch, cô bé không tự chủ kinh hô một tiếng.

- Không có chuyện gì, đã chết.

Võ giả áo đen nói.

Nhìn lân giáp màu đỏ thẫm của Lôi Đình tích dịch chết đi, võ giả áo đen âm thầm kinh hãi, đây cũng là Lôi Đình tích dịch tương đương với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong, cho dù là sư phụ đụng phải nó, cũng là bị miểu sát trong nháy mắt, nhưng là hiện tại tựu chết như vậy.

Đoàn người đi thẳng đến cuối sơn động, võ giả áo đen thấy Lâm Minh đứng ở chỗ này, còn có cây trúc đỏ ngầu như máu trước mặt Lâm Minh kia, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chính mình phỏng đoán không sai!

Lâm Minh chỉ vào hồng trúc hỏi:

- Ngươi nhận biết vật này chứ?

Võ giả áo đen lúc này mới đem ánh mắt chuyển dời đến phía trên hồng trúc, mới vừa rồi không có nhìn kỹ, lúc này nhìn kỹ, hắn nhất thời thất kinh:

- Cái này... Cái này giống như là Tử Điện thần trúc!

- Ừm? Tử Điện thần trúc?

Lâm Minh nhìn cây trúc màu đỏ này, cùng với tia chớp màu đỏ phía trên cây trúc, không rõ vì sao không gọi nó là Xích Điện thần trúc.

Võ giả áo đen nhìn thấu ngờ vực của Lâm Minh, nói:

- Đây là bởi vì góc cây trúc này còn không có lớn lên, Tử Điện thần trúc, chín mươi năm là măng, có màu trắng, chín trăm năm là ấu trúc, có màu đỏ, chín ngàn năm là trúc trưởng thành, có màu tím.

Lâm Minh nói:

- Nói như vậy đây chỉ là một ấu trúc?

- Ừm!

- Như vậy...

Trong lòng Lâm Minh khe khẽ thất vọng, cho dù là thiên tài địa bảo, nhưng dù sao chỉ là một khỏa ấu trúc, lực lượng ẩn chứa tự nhiên có hạn.

Võ giả áo đen phát hiện vẻ thất vọng của Lâm Minh, nói:

- Tiền bối, mặc dù chỉ là ấu trúc chín trăm năm. Nhưng là hết sức trân quý, hơn nữa, có ấu trúc, liền có thể trồng thành trúc, Tử Điện thần trúc này, chỉ có thành trúc mới có thể sinh măng, mỗi chín ngàn năm, sinh ra một gốc cây, măng nho nhỏ này sẽ chui vào ở bên trong quặng nguyên từ, giống như Xuyên Sơn Giáp khoan thành động ở bên trong. Gặp phải nơi thích hợp sẽ phá thạch chui ra, trưởng thành măng màu trắng.

- Nga?

Lâm Minh tâm niệm vừa động, nói:

- Ngươi là nói, phía trên Lôi Đình sơn này còn có một khỏa Tử Điện thần trúc trưởng thành?

- Ừm, nếu như không hoàn toàn ngoài ý muốn thì sẽ là như vậy, hơn nữa cây trúc này hẳn là đã trưởng thành hơn chín ngàn chín trăm năm.

Một gốc cây Tử Điện thần trúc, sinh ra măng phải cần chín ngàn năm, hiện tại măng mà nó sinh ra đã trưởng thành ấu trúc chín trăm năm, như vậy niên kỷ của trúc trưởng thành vừa vặn là chín ngàn chín trăm năm.

- Chín ngàn chín trăm năm...

Lâm Minh khẽ cau mày. Nghe nói lôi đình phía trên Lôi Đình sơn này đã xuất hiện hơn một vạn năm, cây trúc này cơ hồ thọ cùng Lôi Đình sơn!

Lâm Minh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ đến, trúc trưởng thành này không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là đang ở đỉnh núi Lôi Đình sơn!

Nhưng là, chút thực lực hiện tại này của chính mình, gặp phải Lôi Đình tích dịch màu lam tương đương với võ giả Hậu Thiên cũng chỉ có thể chạy trốn, làm sao có thể đi tới đỉnh núi?

Nơi đó chính là có Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với Tiên Thiên võ giả trong truyền thuyết!

Hơn nữa sợ rằng còn không chỉ có một đầu.

Cho dù Lâm Minh có thể chống chọi hạ được tia chớp mà Lôi Đình tích dịch màu tím phun ra, cũng không thể chống được công kích bản thể của chúng nó.

Lôi Đình tích dịch, trong cơ thể lưu động máu huyết Giao Long, cũng không phải là hung thú bình thường.

Mặc dù biết rõ hy vọng xa vời, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Nhưng là Lâm Minh vẫn quyết định trèo lên Lôi Đình sơn một lần, cho đến khi chính mình thật sự bò tới cực hạn, không cách nào đi tới nửa bước nữa mới thôi, nếu không hắn không cam lòng.

Lâm Minh hỏi võ giả áo đen:

- Hái Tử Điện thần trúc xuống có cái gì can kiêng kị không?

Võ giả áo đen nói:

- Tử Điện thần trúc đao thương khó làm thương tổn, chỉ có dùng lôi đình lực mới có thể cắt ra, tuy nhiên tiền bối, loại thần trúc này tạo thành không dễ, ngưng tụ linh mạch của Lôi Đình sơn, nếu như có thể, hy vọng tiền bối có thể lưu lại rễ trúc, như vậy, qua hơn mấy trăm ngàn năm nữa, lại có một gốc cây Tử Điện thần trúc mới lớn lên.

- Ta biết rồi.

Lâm Minh gật đầu, thu thiên tài địa bảo, không nên hủy cái mạch kia, nếu không sẽ trở thành chuyện tình người người oán trách, dù sao loại vật này điều kiện tạo thành cực kỳ không dễ, cần đủ loại cơ duyên xảo hợp cùng môi trường đặc thù mới có thể tạo thành.

Võ giả bình thường cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy định bất thành văn này, vậy cũng là tích một chút đức vì mình.

Lâm Minh rút ra một cây đao, lưỡi đao sáng như tuyết, hàn quang tùy ý, đây rõ ràng là vật bảo khí nhân giai thượng phẩm mà Hỏa Công lưu lại, cũng là bội đao của Hỏa Công.

Lúc võ giả áo đen thấy cây đao này tim đập cũng dừng lại, hai thiếu nữ sinh đôi hô hấp lại càng dồn dập lên, ánh mắt nhìn đao tràn đầy nóng bỏng.

Các nàng đừng nói là bảo khí nhân giai thượng phẩm, cho dù là bảo khí nhân giai hạ phẩm, cũng không nhìn thấy vài lần, sư phụ của bọn họ có một thanh bảo kiếm nhân giai hạ phẩm, làm cho hai tỷ muội các nàng hâm mộ đã lâu.

Lâm Minh cũng không thèm để ý lộ tài, lấy thực lực bây giờ của hắn, đeo bảo khí nhân giai thượng phẩm mặc dù khoa trương, nhưng là giữ được.

Quán chú chân nguyên lực đến bên trong Lôi Linh trong hạt giống Tà Thần, lôi đình lực liên tục không ngừng bị thúc giục đi ra ngoài, bảo đao sáng như tuyết nhất thời bịt kín một tầng điện quang màu tím.

Lâm Minh hít sâu một hơi, nhắm ngay vào chỗ tương liên ở rễ cây Tử Điện thần trúc, chém xuống một đao!

Xịch!

Không khó khăn như trong tưởng tượng, thần trúc đỏ ngầu như máu cứ như vậy ngã xuống, vết cắt bóng loáng trong như gương.

Lâm Minh đưa tay đi đón, võ giả áo đen kinh hô một tiếng, phía trên Tử Điện thần trúc này hàm chứa lôi đình lực táo bạo, võ giả bình thường sờ vào sẽ hóa thành than cốc, bất quá nghĩ đến thực lực của Lâm Minh, ngạnh kháng lôi cầu của Lôi Đình tích dịch cũng không có chuyện, vì vậy sẽ không có vấn đề gì.

Quả nhiên sau khi Lâm Minh bắt được Tử Điện thần trúc, chẳng qua là thân thể cứng đờ, cũng không có khác thường, thậm chí ngay cả y phục cũng không có chuyện.

- Lực lôi điện thật là mạnh!

Trong lòng Lâm Minh than thở. Hồng trúc chín trăm năm đã có lực lượng mạnh như vậy, nếu như là trúc tím chín ngàn năm thì sao? Không cách nào tưởng tượng.

Đáng tiếc, cây trúc này là lấy quá sớm, còn không có trưởng thành.

Mặc dù không ôm hy vọng, Lâm Minh vẫn hỏi một câu:

- Tử Điện thần trúc có khả năng dời tới nơi khác để nuôi sống hay không?

- Cái này không được, Tử Điện thần trúc phải sinh trưởng ở địa phương nồng nặc lôi tố, tỷ như Lôi Đình sơn này. Hơn nữa trúc có kiêu ngạo, sẽ không để bị người nuôi sống.

- Ừm, ta hiểu.

Lâm Minh thu Tử Điện thần trúc vào Tu Di giới, nhìn về một nhóm bốn người võ giả áo đen.

Hắn thấy trong tay hai thiếu nữ sinh đôi xách theo hai cây kiếm, khe khẽ trầm ngâm, nói:

- Rút kiếm của các ngươi ra ngoài xem một chút.

- A... Được.

Hai thiếu nữ biết điều một chút rút bội kiếm ra, nhuyễn kiếm tinh cương, đối với thợ rèn phàm nhân mà nói. Chế tạo ra kiếm như vậy đã không dễ, nhưng là so với kiếm bảo khí do Luyện Khí sư chế tạo còn kém xa.

Ngón tay Lâm Minh động một chút phía trên Tu Di giới, ba cây kiếm bảo khí nhân giai hạ phẩm liền xuất hiện trong tay.

Thấy kiếm quang sáng như tuyết phát sáng, ánh mắt của tỷ muội song sinh cũng thẳng, chẳng lẽ... Trong lòng các nàng không thể tránh khỏi sinh ra một cỗ ý niệm trong đầu, điều này làm cho các nàng tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô, kiếm này là cho các nàng sao? Mình cũng có thể có bảo khí sao?

- Tặng các ngươi.

Lâm Minh tiện tay cắm ba cây kiếm cắm trên mặt đất, kiếm phong sắc bén, trực tiếp cắm vào trong quặng nguyên từ. Những kiếm này đương nhiên là do Hỏa Công tạo nên, ba mươi vật bảo khí nhân giai hạ phẩm, Lâm Minh giữ lại cũng vô dụng, đúng lúc đưa người ta, không thể không nói, bảo khí nhân giai hạ phẩm do Hỏa Công tạo nên vẫn là rất không tệ, so với bảo khí nhân giai hạ phẩm bình thường tốt hơn mấy phần.

- Cho... Cho chúng ta.

Tỷ muội song sinh còn có cả võ giả Luyện Tạng kỳ kia cũng cảm thấy đầu muốn hôn mê, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, mình cũng có phần, hơn nữa còn là bảo khí mà bọn họ tha thiết ước mơ!

Lâm Minh nói:

- Các ngươi tốt nhất cẩn thận hảo hảo thu về. Nếu không rất có thể bị người ta thấy, ba vật bảo khí, võ giả Luyện Cốt đỉnh phong cũng sẽ động tâm.

- Ừm, ừm.

Hai tỷ muội cuống quít gật đầu, ánh mắt nhìn lại Lâm Minh tràn đầy cảm kích cùng sùng bái.

Lúc này, Lâm Minh nhìn về võ giả áo đen, võ giả áo đen tim đập tăng nhanh. Hắn nhìn ra, Lâm Minh tiện tay lấy ra ba vật bảo khí nhân giai hạ phẩm cũng là mặt hàng đứng đầu, mà lúc Lâm Minh đưa cho bọn họ ánh mắt nháy cũng không nháy mắt một cái. Tựa như đưa ra ba miếng sắt vụn, cái này nói ít cũng phải tám, chín ngàn lượng vàng a!

Không biết mình sẽ được cái gì? Võ giả áo đen trong lòng tràn đầy kích động, mong đợi cùng thấp thỏm.

Lâm Minh nhìn về phía võ giả áo đen, nói:

- Vũ khí của ngươi là côn, rất không đúng dịp, ta không có côn bảo khí, cũng là có một cái Tử Ô Đạn Thiết thương, tuy nhiên bởi vì là vũ khí ta từng dùng, cho nên không thể cho ngươi.

Lâm Minh nói tới đây, võ giả áo đen hơi thất vọng, tuy nhiên ngay sau đó, lời nói tiếp theo của Lâm Minh lại làm cho hắn mừng rỡ trong lòng.

Lâm Minh nói:

- Như vậy, đan dược dùng để tu luyện, hai vạn lượng vàng, công pháp, ngươi chọn một mà thôi.

Đan dược dùng để tu luyện, hai vạn lượng vàng, còn có công pháp?

Võ giả áo đen miệng đắng lưỡi khô, nếu như không cách nào đạt tới Ngưng Mạch kỳ thì hai vạn lượng vàng cả đời này hắn cũng đừng nghĩ kiếm được, về phần đan dược dùng để tu luyện lại càng là thứ võ giả tha thiết ước mơ, hơn nữa đan dược mà vị tiền bối này lấy ra, chắc là linh đan giá trị liên thành.

Trong lòng võ giả áo đen trải qua một phen thiên nhân giao chiến, hắn vẫn là nói:

- Ta muốn công pháp!

So sánh với đan dược hoàng kim, công pháp mới là trọng yếu nhất, là căn cơ của võ giả.

- Tốt, bất quá ta cảnh cáo ngươi, công pháp này ngươi tốt nhất không nên công khai, nếu không có thể có họa sát thân.

Lâm Minh lật tay lên, một khối ngọc giản tựu xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây là công pháp nhân giai trung phẩm mà Hỏa Công lưu lại sau khi chết, bộ công pháp này cũng không thuộc về Thất Huyền cốc, nếu không Lâm Minh cũng không dám giao nó ra, không có gì bất ngờ xảy ra thì đây công pháp mà Hỏa Công giết võ giả khác để cướp đoạt, tóm lại, lai lịch của nó có vấn đề, Lâm Minh không muốn cầm đi gia tộc, để tránh có phiền toái, vừa lúc đưa cho người Nam Cương.

Võ giả áo đen nhận lấy, linh hồn lực chìm vào trong đó, nhất thời mừng rỡ:

- Công pháp nhân giai trung phẩm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.