Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2081: Tánh mạng trôi qua (1)



Đúng vào lúc này, Lâm Minh đột nhiên ho khan kịch liệt, hắn dùng tay che góc dưới mặt nạ, ho khan căn bản không chế trụ nổi, phổi giống như muốn nổ tung vậy.

Thời gian dần qua, tử khe hở mặt nạ của Lâm Minh chảy ra từng dòng máu tươi, một đám lại một đám, đây là do hắn ho ra, khiến người nhìn thấy mà giật cả mình!

Chu Viêm liếc mắt với người bên cạnh, đều nuốt từng ngụm nước bọt, ho ra máu bộ dạng như vậy, thấy thế nào cũng là người nay đang nguy kịch, mang không còn dài nữa à...

Mà đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên nao nao, trong tích tắc vừa rồi, hắn cảm giác được, có sát cơ... Đã tập trung vào nơi này.

Cảm giác của hắn lan tràn ra, chỉ thấy một đám kiếm khách mặc áo choàng trắng đang dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận nơi này.

Những nơi bọn chúng đi qua, dân chúng sợ tới mức tứ tán chạy đi, như tránh xa xà hạt vậy!

Mục tiêu của những kiếm khách áo trắng này chính là chỗ tiệm cơm nhỏ Lâm Minh đang đứng!

- Ngươi... Ngươi không sao chứ...

Đám bảy tám người Chu Viêm nhìn máu tươi ồ ồ chảy ra giữa ngón tay Lâm Minh đều cảm thấy kinh hãi.

Máu cũng chảy nhiều như vậy, còn có thể sống sót sao?

- Đại ca ca.

Tiểu nữ hài nhìn Lâm Minh, trong mắt rưng rưng, Lâm Minh đã mang nàng đến đây, chính mình lại bị thương nặng như vậy.

- Bạch Dực, Thứ Liên, các ngươi đi nấu bồn nước ấm, chuẩn bị một ít khăn lông để vị huynh đài này nghỉ ngơi một chút.

Chu Viêm nói với một nam một nữ sau lưng.

Hắn ẩn ẩn cảm giác, Lâm Minh bị thương quá nặng, chỉ sợ khó mà qua khỏi.

- Đúng rồi Viêm lão, nếu đã tìm được tiểu công chúa rồi, vậy chúng ta lúc nào lên đường?

Bạch Dực rời đi múc nước liền có người mở miệng hỏi, ở trong cảnh nội địch quốc, bọn hắn thật sự quá nguy hiểm.

- Tối hôm nay, chúng ta suốt đêm lên đường...

- Vậy người này...

Thứ Liên liếc nhìn Lâm Minh, cảm giác có chút khó giải quyết.

Lâm Minh thân phận không rõ, hơn nữa bị thương nặng như vậy, bây giờ nhìn tình huống thì hắn trong thời gian ngắn căn bản không tốt lên được, nhưng mà giờ đang là lúc bọn hắn trốn chạy, nếu như mang theo gánh nặng Lâm Minh này thì khả năng chạy thoát được sẽ thấp hơn nhiều

- Tìm một chiếc xe ngựa, mang hắn lên, về phần hắn có thể chịu đựng được hay không thì phải xem tạo hóa nữa...

Chu Viêm thở dài một hơi nói, tuy rằng Lâm Minh tựa hồ có chỗ bất phàm, nhưng đã tổn thương thành ra như vậy, sợ là khó có thể thừa nhận được gian khổ khi chạy trốn.

Nhưng mà bất kể t nói thế nào, Lâm Minh dù sao cũng là ân nhân tìm được tiểu công chúa, cũng không thể vứt bỏ hắn vậy được.

Còn nữa, hắn cũng muốn hỏi Lâm Minh một chút, có phải là đã được người nào nhờ vả không, tại sao phải giúp bọn hắn, hắn lại làm sao làm được.

Nước ấm đưa tới, Lâm Minh cũng không nhận lấy khăn lông, mà hai tay vịn chặt chậu rửa mặt, phun ra một ngụm máu tươi ra, toàn bộ chậu rửa mặt đều là một mảnh đỏ tươi.

Mọi người ở đây liếc nhau, đều nuốt từng ngụm nước bọt, không biết nên nói gì cho phải, thổ huyết nhiều như vậy, huyết trong người chốc lát cũng sẽ bị hắn hộc ra sạch mất thôi.

Lúc này sắc mặt Lâm Minh càng ngày càng tái nhợt, máu mà hắn thổ ra kỳ thật đều là inh nguyên của hắn cả.

Lực lượng và khí huyết của hắn đều đang suy yếu, nhưng thân thể hắn lại vô cùng cường đại, không cho phép khí huyết suy yếu.

Một khi khí huyết suy yếu, thân thể Lâm Minh sẽ tự động không ngừng tạo ra máu để bổ sung.

Nhưng mà Lâm Minh tánh mạng chi hỏa yếu ớt, lại không chịu nổi khí huyết cường đại như vậy, kết quả dẫn đến chính là Lâm Minh không ngừng thổ huyết, càng thổ huyết thì thân thể của hắn lại càng suy yếu.

Cho dù nhục thân hắn có cường đại trở lại, cũng không chịu nổi giày vò như vậy, sẽ từ từ hao hết tinh nguyên.

Hồn lực trôi qua, tánh mạng chi hỏa trôi qua. Lâm Minh không biết mình đến cùng còn có thể sống bao lâu nữa?

Hắn cười thảm một tiếng, đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một hôi tiếng bước chân ầm ĩ truyền đến..

Sát khí dày đặc xông vào trong phòng, bọn người Chu Viêm lập tức mặt ‘ sắc ’ đại biến.

- Nguy rồi!!

- Bạch Y Vệ!

Một đám người, nhao nhao rút ra binh khí, sắc mặt trắng bệch.

- Chúng ta ngăn trở Bạch Y Vệ, Tôn Thái, ngươi đưa tiểu công chúa, tiểu hoàng tử đến hậu viện, tìm cơ hội mang theo bọn hắn đột phá vòng vây, liều chết bảo hộ bọn hắn!

- Viêm lão...

Thanh niên gọi là Tôn Thái kia nóng nảy.

- Nhanh đi!

Chu Viêm hô to.

Nhưng mà lúc này, đột nhiên một thanh âm bất nam bất nữ vang lên:

- Khặc khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxxx, các ngươi ai cũng đừng mong đi, đều lưu lại cho chúng ta đi!

Răng rắc! Răng rắc!

Cửa tiệm cơm bị trực tiếp phá nát, một đám nam tử cầm kiếm mang trang phục bạch sắc vọt vào trong căn phòng nhỏ này, hoàn toàn vây lấy bốn phương tám hướng tiệm cơm.

Đây chính là Bạch Y Vệ do tân triều đình bồi dưỡng.

Bạch Y Vệ là một chi bộ đội tinh anh, thành viên cấp thấp nhất cũng cần tu vị ngoài dịch cân kỳ, mà thành viên trung tâm thì đều có tu vị ngưng mạch kỳ cả.

Đại đội trưởng và hống lĩnh càng là ngưng mạch đỉnh phong và hậu thiên kỳ.

Mà trước mắt thủ lĩnh suất lĩnh Bạch Y Vệ chính là Đại thống lĩnh Bạch Y Vệ, người này mặc cẩm bào minh hoàng sắc, mặt trắng như bột mỳ, thanh âm âm dương kỳ quặc, hắn là thái giám Đại tổng quản của tân triều đình.

Thái giám vô dục vô cầu, ở trong phàm nhân, tu vi của bọn hắn là dễ dàng tinh tiến nhất, thái giám tổng quản này đã có tu vị Hậu Thiên tu vi đỉnh cao.

Đây cơ hồ là cực hạn của võ giả thế tục! Tiên Thiên võ giả, thường thường phải là tông môn võ đạo có nội tình nhất định như Thất Huyền cốc mới có thể cóa, hơn nữa cũng không nhiều lắm.

Hậu Thiên đỉnh phong võ giả, Chu Viêm quả thực không thể tin được, năm đó thực lực của hắn ở đỉnh phong cũng chỉ là nửa chân đạp đến nhập cánh cửa Hậu Thiên mà thôi.

Ngay khi chứng kiến thái giám Đại tổng quản này là hắn biết đại thế đã mất, những người bọn hắn đều sẽ tiêu đời

Không ai có thể sống sót.

- Ha ha, ta vẫn còn đang tìm hai nhóc con này, không nghĩ tới, Viêm thống lĩnh ngược lại giúp ta một phen, thật sự phải cảm ơn ngươi rồi!

Thái giám đầu lĩnh âm dương quái khí nói, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.

Lúc này, hắn chú ý tới Lâm Minh, Bạch Y Vệ đột nhiên xuất hiện, bọn người Chu Viêm như lâm đại địch, hai tiểu hài tử cũng sợ tới mức lạnh run, đầy điều là việc nằm trong dự liệu của hắn.

Thế nhưng trong phòng còn có một thanh niên cổ quái mang theo mặt nạ, thanh niên này vào lúc này vậy mà lại ho ra máu, nước trong chậu rửa mặt dưới ngươi hắn đều đỏ tươi.

Tràng cảnh thế này khiến thái giám đầu lĩnh không biết đã nhìn quen bao nhiêu tràng diện cũng sửng sốt một chút:

- Các ngươi sao còn mang theo một người bệnh tật như thế, bệnh thành như vậy rồi còn kiên trì chấp hành nhiệm vụ, thật sự là đủ dốc sức liều mạng a...

Nghe xong lời trêu chọc của đối phương, Chu Viêm hận đến cắn nát hàm răng, hắn hận chính mình, chẳng những không thể cứu hoàng tử và công chúa, ngược lại còn đẩy bọn hắn vào hố lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.