Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2083: Sống mà vô hối (1)



- Ân công, ngài định ở lại đây nghỉ ngơi, hay là đồng hành cùng chúng ta?

Chu Viêm nhìn Lâm Minh, có chút khó có thể mở miệng, hắn đương nhiên hi vọng Lâm Minh có thể theo bọn hắn rồi.

Hắn hiện giờ rất rõ ràng, Lâm Minh và bọn họ căn bản không phải là người cùng thế giới, mà vô luận thân thể Lâm Minh xảy ra tình huống gì cũng không phải bọn hắn có thể trợ giúp được, thậm chí bọn hắn ngay cả lý giải cũng không thể lý giải nổi.

Lâm Minh nhìn thoáng qua Chu Viêm, lại nhìn thoáng qua đôi tiểu hoàng tử và tiểu công chúa kia, trông thấy vẻ ân cần và ánh mắt lo lắng trên mặt tiểu công chúa, hắn chậm rãi nhẹ gật đầu.

- Nếu không ngài nghỉ ngơi một chút đi, sáng sớm ngày mai lên đường có được không?

Dựa theo cách nghĩ của Chu Viêm thì tự nhiên là khởi hành càng sớm càng tốt, nhưng hắn lại sợ Lâm Minh không có thời gian nghỉ ngơi.

Lâm Minh lắc đầu:

- Ta nghỉ ngơi cũng vô dụng, hiện giờ liền đi thôi.

- Vậy... Được rồi.

Một đoàn người thu thập vàng bạc châu báu, ngụy trang thành thương đội, bắt đầu xuất phát tới bắc mạc.

Không biết có phải là do bị Lâm Minh chấn nhiếp hay không, đội ngũ được vài trăm dặm cũng không hề gặp phải Bạch Y Vệ đuổi giết, chỉ có hai tốp sơn tặc, loại đối thủ cấp bậc này bọn người Chu Viêm là đã có thể giải quyết dễ dàng rồi.

Một đường xóc nảy, tiểu công chúa cả ngày đều mệt mỏi, nàng dù sao cũng là một đứa bé, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, đói khổ lạnh lẽo khiến thân thể của nàng đã phi thường hư nhược rồi, đột nhiên bôn ba đường dài như vậy, nàng căn bản không chịu đựng nổi.

Nàng rất mệt a, nhưng trên xe ngựa xóc nảy, nàng lại không thể ngủ được.

Về phần tiểu hoàng tử thì tình huống tốt hơn một chút, nhưng bị gió lạnh của Mạc Bắc thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cũng thập phần tái nhợt.

Lúc tạm thời nghỉ ngơi trên người, Lâm Minh đi đến bên người tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, đưa ra một túi nước da dê.

- Đại ca ca, đây là...

Tiểu nữ hài hơi quen thuộc với Lâm Minh, mở to hai mắt hỏi.

- Tuyết lê thủy, rất dễ uống đấy...

Lâm Minh cười cười, hai tiểu hài tử nghe xong liền vui mừng nhận lấy, uống vào từng ngụm từng ngụm.

Bọn họ đều là hài tử trong nội cung, từng uống qua tuyết lê thủy thượng đẳng, nhưng mà thứ Lâm Minh cho bọn hắn hương vị rõ ràng bất đồng

Không có có bao nhiêu vị ngọt, nhưng lại rất thơm, thơm hơn bất luận thứ gì mà bọn hắn từng uống, hơn nữa vừa uống xong, bọn hắn liền cảm thấy chóng mặt, giống như đã say vậy.

Hai tiểu hài tử đều chỉ uống một chút nhưng sắc mặt đã đỏ bừng, ngủ thiếp đi.

Tất cả sự việc Chu Viêm đều thấy rõ ràng.

- Ân công, ngài đây là...

Hắn nhìn thoáng qua túi nước da dê mà tiểu cô nương còn ôm trong tay, ở miệng túi có chút chất lỏng hơi tràn ra, nó dật tán ra hương thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Đây chỉ sợ là.. bảo dược thế gian a!

Trong lòng Chu Viêm xẹt qua ý nghĩ này, hắn tựa hồ thấy Lâm Minh chỉ là cầm một hạt dược hoàn nhúng vào trong nước một chút liền lập tức lấy ra, sau đó túi nước bình thường kia liền biến thành bảo dược, vậy giá trị của dược hoàn này chẳng phải là...

Chu Viêm cảm giác không cách nào tưởng nổi.

Lúc này, Lâm Minh chỉ chỉ túi nước, thuận miệng nói:

- Ngươi cũng uống chút đi.

- Ta...

Chu Viêm có chút băn khoăn, chối từ nói:

- Ta đã già... Uống cũng chỉ lãng phí...

- Có rất nhiều.

Lâm Minh hời hợt nói, Chu Viêm rốt cục nhịn không được, cầm túi nước lên uống một miệng lớn, trong lúc nhất thời, phảng phất như có một cổ nhiệt lưu mãnh liệt tiến vào đan điền, khiến hắn toàn thân ấm áp.

Chẳng những mỏi mệt trước kia đều quét sạch, thậm chí ngay cả đan điền yên lặng nhiều năm của hắn cũng bắt đầu rục rịch, loại cảm giác này giống hệt như trước khi thân thể hắn bị thương vậy, khiến hắn cực kỳ kinh hỉ!

Hắn quanh năm chiến đấu, thân thể chịu quá nhiều lần trọng thương, tích lũy quá nặng.

Vì thế, hắn cũng từng tìm kiếm một số danh y, những danh y này đều nói là không thể chữa trị được nữa, bản thân Chu Viêm cũng rất rõ tình huống thân thể mình, cảm giác cuộc đời này cũng chỉ có thể như thế.

Không nghĩ tới, bình nước mà người đeo mặt nạ đưa cho hắn chỉ dùng Linh Dược ngâm một chút, mà hắn cũng chỉ uống ngụm nhỏ, vậy mà liền có hiệu quả như thế, cái này thật bất khả tư nghị!

Như thế, Chu Viêm thật sự không cách nào tưởng tượng nếu ăn toàn bộ hạt đan dược kia sẽ có hiệu quả thế nào nữa.

Lâm Minh yên lặng gói kỹ dược hoàn lại, đưa cho Chu Viêm:

- Thu lại đi, dùng nước ấm hoà thuốc vào nước, nó có thể chữa tốt ẩn thương tích lũy trong thân thể ngươi, khiến người nhiều hơn mười năm thọ nguyên, cũng có thể điều trị thân thể cho hai tiểu hài tử, đánh xuống căn cơ. Nhớ lấy không nên trực tiếp ăn, nếu không sẽ bạo thể mà vong, cũng đừng cho bất luận kẻ nào biết rõ về dược hoàn này, nếu không tất nhiên sẽ rước lấy họa sát thân.

Lâm Minh chỉ chọn một hạt giá trị thấp nhất, dược hiệu ôn hòa nhất trong số các dược liệu của hắn để đưa ra.

Chu Viêm nhìn hạt dược này, trong nội tâm luống cuống, đây chỉ sợ là dược vật mà ngay cả Thần Hải hoàng giả cũng phải động tâm a!

Hắn liên tục chối từ nói:

- Cái này quá quý trọng rồi, ta không thể nhận. Hơn nữa ân công thân thể có thương tích, cũng cần dược vật bổ dưỡng...

Chu Viêm rất không hiểu, người đeo mặt nạ đã có thần dược tốt như vậy, sao tự mình lại không ăn chứ?

Lâm Minh than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói:

- Dược vật có trân quý gấp trăm lần, nghìn lần nữa cũng vô dụng với ta, cầm lấy đi.

Chu Viêm có chút phát mộng, loại dược này dù có trân quý gấp trăm nghìn lần nữa cũng vô dụng với hắn?

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lâm Minh đã cong tay búng ra, Linh Dược kia liền chui vào trong Tu Di giới của Chu Viêm, hoàn toàn không cần Chu Viêm động thủ, Tu Di giới cấp thấp bực này, đối với Lâm Minh mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to.

Chu Viêm nhìn Lâm Minh, sững sờ nói không ra lời, hắn ẩn ẩn đoán được, hạt đan dược mà mình cho rằng vô giá này, đối với Lâm Minh mà nói, có lẽ không đáng kể chút nào.

Hắn nhịn không được hỏi:

- Ân công vì sao lại thi ân với lão hủ như thế? Nếu như lão hủ không đoán sai, ân công có lẽ là nhân vật ở tầng cao nhất trên thế giới này a? Chỉ là gặp rủi ro đến nơi đây, ở trong mắt ân công, chúng sinh sợ là ngay cả con sâu cái kiến cũng không phải... Sao lại nhúng tay vào chuyện thế tục như thế?

Đi một mình trên đường, nếu nhìn thấy một đám kiến rơi xuống nước, sẽ rất ít người vớt lên từng con một. Cho nên Chu Viêm cảm thấy không thể hiểu được, Lâm Minh chẳng những tìm đến tiểu công chúa cho bọn hắn, đánh lui Bạch Y Vệ cứu mạng bọn hắn, kế tiếp lại cho bọn hắn đan dược, cũng một đường đi theo.

Cái này không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Minh sâu kín thở dài, nói:

- Nhân quả tuần hoàn mà thôi...

Vốn sinh tử Luân Hồi của phàm nhân đều là một bộ phận của Thiên Đạo tự nhiên, Lâm Minh cũng không muốn can thiệp, nhưng mà Chu Viêm lại khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.