Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2086: Tán công



Thể Nội Thế Giới là võ giả Thần Hải mới bắt đầu mở ra, đến Thánh chủ thì Thể Nội Thế Giới sẽ hóa thành một cái tiểu vũ trụ, nhưng hiện giờ cảnh giới Lâm Minh ngã xuống, Thể Nội Thế Giới sẽ không lại biến thành đan điền, mà nó chỉ triệt để vỡ ra thôi.

Cái này càng tăng thêm đả kích đối với Lâm Minh, hai tay của hắn chống trên mặt đất, đốt ngón tay đâm thật sâu vào trong thạch bích.

Hắn bắt đầu nôn ọe, dạ dày cũng như muốn lòi ra, máu trong cơ thể hắn gần như chảy khô, thống khổ cực lớn này Lâm Minh chỉ cắn răng thừa nhận, không rên lấy một tiếng.

Trong lòng của hắn tràn đầy bất khuất!

Mà lúc này, rốt cục có một chuyện khiến Lâm Minh vui mừng xảy ra.

Đó chính là khi tu vị hắn hạ xuống Toàn Đan thì linh hồn lực còn thừa không nhiều lắm trên hồn hải của hắn rốt cục bắt đầu dung hợp với năng lượng của Thể Nội Thế Giới...

Nói cách khác, đến tận giờ, tu vị của Lâm Minh đã hoàn toàn tương xứng với bổn nguyên hồn lực của hắn.

Hắn có thể tu luyện như võ giả bình thường rồi.

Hắn có thể luyện thêm linh hồn, luyện thêm tu vị, từng bước một tinh tiến, từng bước một leo lên...

Chỉ là... Có một điểm bất đồng, hắn đã già rồi.

Tánh mạng chi hỏa và linh hồn chi hỏa của võ giả Toàn Đan trẻ tuổi tuy rằng nhỏ yếu, nhưng chúng có thể phát triển, mà Lâm Minh, linh hồn chi hỏa và tánh mạng chi hỏa của hắn là bị người tước đoạt đi đại bộ phận, chẳng khác nào một lão nhân tuổi xế chiều cả.

Thọ nguyện của hắn cũng còn lại chưa đầy hai mươi năm, cái này cũng không giống với lão nhân tuổi xế chiều.

Tuy rằng gương mặt Lâm Minh hiện giờ vẫn trẻ tuổi, chỉ là hai mắt đã bắt đầu đục ngầu, nhưng đây thật ra là vì thân thể cường đại của hắn chèo chống.

Nếu như không phải hấp thu rất nhiều thần thú chi huyết, hấp thu Tu La chi huyết thì Lâm Minh hiện giờ sợ rằng đã triệt để biến thành bộ dáng một lão nhân gần đất xa trời rồi.

Một lão nhân, muốn trong hơn hai mười năm còn lại tăng tu vị lên đến ít nhất cũng là Thánh chủ, khả năng bao nhiêu đây chứ?

Lâm Minh không biết, nhưng, hắn sẽ đi liều.

Mặc kệ tu vị có thể tăng lên hay không, hắn đều tận tâm tận lực đi tu luyện, một hơi một khắc cũng không ngừng nghỉ

Hắn biết bao nhiêu lần lập chí, muốn làm một con thiêu thân lao đầu.

Hắn từng nói qua với Lan Vân Nguyệt, từng nói qua với Thánh Mỹ, từng nói qua với mọi người:

- Dù hắn chỉ là một con thiêu thân nhỏ yếu, hắn cũng sẽ không chút do dự nhảy vào trong biển lửa, đi tranh đấu một phần vạn hi vọng nết bàn thành công kia.

Lâm Minh biết rõ con đường của mình xa vời, nhưng tu luyện, ít nhất khả còn có hi vọng, có chuyển cơ.

Mà buông tha cho, chính là chờ chết.

Lâm Minh cũng không đi qua con đường tu luyện trước kia.

Năm đó, khi Lâm Minh ở Toàn Đan kỳ đã lịch lãm rèn luyện ở Thánh Ma đại lục Vạn Cổ Ma Khanh, rồi sau đó trở về đánh chết Huyễn Vô Cơ, tiếp theo đi Tứ Đại Thần Quốc, sau khi tổng hợp rất nhiều tài nguyên liền đột phá Mệnh Vẫn

Phương pháp tu luyện như vậy trong hoàn cảnh của Lâm Minh lúc đó đã là tốt nhất rồi.

Thế nhưng đối với Lâm Minh hiện giờ mà nói, lại không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Tất cả công pháp từng tu luyện, hiện giờ đối với Lâm Minh cũng không có giá trị gì lớn nữa.

Lâm Minh duy nhất có thể gửi gắm hi vọng chính là 《 Thánh Điển 》 và 《 Thiên Thư 》.

Đại đạo mênh mang, dựa theo lời Khương Bạc Vân thì nếu như trên thế giới này có một tòa võ đạo đỉnh phong cao nhất, như vậy chỉ sợ sẽ là 《 Thánh Điển 》 và 《 Thiên Thư 》 dung hợp, cùng với tinh khí thần hợp nhất.

Lâm Minh hiện giờ tánh mạng bổn nguyên đã rách nát, thông thường tu luyện đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Đường ra duy nhất của hắn chính là ở trong 《 Thánh Điển 》 và 《 Thiên Thư 》, tìm kiếm lấy một tia cơ hội nghịch chuyển Thiên Đạo.

Mà hắn, chỉ còn lại hai mươi năm.

Ngày qua ngày, năm nối tiếp năm.

Tu luyện không tuế nguyệt, mười lăm năm qua đi...

Lâm Minh ở bên trong hang đá vẫn không nhúc nhích.

Tu vi của hắn, cũng một mực dừng lại ở Toàn Đan, không đột phá Mệnh Vẫn.

Bởi vì trong mười lăm năm này hắn cũng không tu luyện, mà hắn đang ngộ.

Dùng tâm cảnh nhập thế nhiều năm, xem hết muôn màu nhân gian của hắn để đi cảm ngộ 《 Thánh Điển 》 và 《 Thiên Thư 》.

《 Thiên Thư 》 tu Thiên Địa vũ trụ bản chất chính là Thiên Đạo, tự nhiên.

Lâm Minh trước đây lý giải đối với Thiên Đạo chỉ hạn định ở tìm hiểu các loại pháp tắc, hạn định ở ba mươi ba đại đạo.

Kỳ thật đây đã là lĩnh ngộ sâu đậm rồi, không nói đến võ giả hạ chơi ngay cả chỉ một pháp tắc cũng không thể đi đến cuối, coi như là Thần Vực đại năng, cuối cùng cả đời, thường thường cũng chỉ có thể tu một loại pháp tắc đến mức tận cùng, căn bản vô duyên tiếp xúc ba mươi ba đại đạo.

Nhưng bây giờ, Lâm Minh ngộ 《 Thiên Thư 》, đã không chỉ là ngộ những thứ đó nữa.

Pháp tắc là một bộ phận của Thiên Đạo, nhưng cũng không phải toàn bộ.

Nó còn có những vật khác.

Lâm Minh những năm này hành tẩu thế gian, nhìn Thiên Đạo Luân Hồi, nhìn sinh lão bệnh tử. Những thứ này, đều là một bộ phận của Thiên Đạo.

Thiên Đạo hằng tại, nhân sinh vô thường, Lâm Minh đối với Thiên Đạo đã có lý giải càng thêm sâu sắc.

Mà những lý giải này, hắn đều muốn dung hợp vào trong 《 Thiên Thư 》, khiến 《 Thiên Thư 》 nhiều hơn những gì trước kia chưa có.

Phải biết rằng, chủ nhân Tu La Lộ sáng tạo 《 Thiên Thư 》 dùng ba mươi ba ức năm, nhất thế nhất Thiên Tôn, nhất thế nhất phong thần, 《 Thiên Thư 》 bao hàm bác đại tinh thâm, muốn bổ sung nó, muốn dung hợp cảm ngộ của mình với 《 Thiên Thư 》, nói dễ vậy sao?

Mà Lâm Minh lại can đảm dám làm, hắn không biết bổ sung của hắn là đúng hay sai, nhưng hắn có thể xác định, đây là những thứ thích hợp với mình nhất

Sau 《 Thiên Thư 》 chính là 《 Thánh Điển 》.

Đối với Lâm Minh mà nói, 《 Thánh Điển 》 hiện giờ kỳ thật quan trọng hơn.

Bởi vì 《 Thánh Điển 》 Thể Nội Vũ Trụ, bản chất chính là tu tánh mạng, tu nhân sinh, những năm này, lý giải của Lâm Minh đối với nhân sinh đã quá sâu sắc

Hắn một mực vẫn thưởng thức nhân sinh. Không riêng gì thưởng thức chính mình, cũng thưởng thức người khác, hài đồng cực khổ, đại nương bày quầy bán hàng, Chu Viêm tâm cao ngất cuối cùng lại bị sự thật đánh bại, Khương Bạc Vân dựng nên mục tiêu nhân sinh của mình, cũng không tiếc bất cứ giá nào để theo đuổi...

Hắn nhìn nhân sinh muôn màu, hôm nay lại đọc 《 Thánh Điển 》, tâm tình của hắn đã hoàn toàn bất đồng.

Lâm Minh lấy được 《 Thánh Điển 》, kỳ thật không được trọn vẹn.

Hắn cũng không xem qua tử chi thiên của 《 Thánh Điển 》, bản phục chế của kim sắc thư hệt lúc ấy Thánh Mỹ đưa cho Lâm Minh chẳng qua chỉ là nội dung của sinh chi thiên, lại còn là phục chế bản, thứ ghi lại trong đó khó tránh khỏi sai sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.