Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2100: Một đời người một nhân sinh (8)



Mà Tư Đồ Minh Nguyệt nói ra lời này, một con rết toàn thân đỏ hồng đã xuất hiện trước mặt.

Con rết đáng sợ này cao chừng mười trượng, toàn thân có hỏa diễm thiêu đốt, giáp xác nóng rực, hai cái càng sắc bén mở rộng, những nơi nó đi qua những đại thụ cao lớn bị chặt đứt như rơm rạ.

Tốc độ của nó quá nhanh, nhanh tới mức khiến người ta tuyệt vọng, nó vừa xuất hiện đã không dừng lại chút nào, trực tiếp lao thẳng về phía Lâm Minh và Tư Đồ Minh Nguyệt, hai cái càng nóng và có độc như trường thương đâm thẳng tới.

Trong nháy mắt Tư Đồ Minh Nguyệt cảm giác tử vong chưa bao giờ gần như hiện tại.

Cảm giác tuyệt vọng, nàng cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân chém ra một kiếm, một kích này nàng căn bản không mang theo chút hy vọng nào, thậm chí còn không trông cậy lưu lại một chút dấu vết trên giáp xác con rết, chỉ là nàng không cam lòng, phản ứng bản năng khi tuyệt vọng và tức giận.

Nàng chẳng lẽ cứ chết ở chỗ này?

Bị chết không minh bạch, thậm chí là ai giết mình, vì mục đích gì giết mình cũng không rõ ràng?

Mẫu thân rất đau lòng đúng không?

Trong nháy mắt này, trong đầu Tư Đồ Minh Nguyệt hiện ra đủ loại ý niệm, nàng trơ mắt nhìn qua lưỡi hái tử thần tới gần, giống như trường thương đâm vào ngực của nàng, cũng cảm thấy một kiếm của nàng mềnh yếu vô lực tới mức đáng thương bổ vào trán Ly Hỏa Ngô Công.

Nàng có thể nghe được tiếng trái tim bị đâm thủng, âm thanh máu tươi phun ra như suối, nhưng mà trong nháy mắt này chuyện nàng tưởng tượng không xảy ra.

Nàng bay bổng lên, một kiếm chém vào trán Ly Hỏa ngô Công lập tức bộc phát lực lượng không thể tưởng tượng, giống như một kiếm cực kỳ huyền diệu tỏa ra thần quang sáng ngời.

Đây là...

Tư Đồ Minh Nguyệt mở to hai mắt, Ly Hỏa Ngô Công bị một kiếm của nàng đâm thủng trán, giáp xác của nó mềm như đậu hủ.

Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt mạnh mẽ chưa từng có, trực tiếp chém thẳng qua thân hình dài hơn mười trượng của Ly Hỏa Ngô Công.

Ly Hỏa Ngô Công lao tới cực nhanh, trong khoảng khắc giống như bị cánh tay lớn nắm chặt giữa không trung.

Sau đó một đạo kim sắc quang mang kéo dài từ đầu tới chân Ly Hỏa Ngô Công, sau một khắc thân thể Ly Hỏa Ngô Công bị vỡ ra, bị chém thành hai nửa.

Ba! Ba!

Ly Hỏa Ngô Công bị chém thành hai nửa rơi xuống đất, kim quang biến mất, máu tươi nhuộm đỏ cả khu đất.

Có câu trùng chết trăm năm vẫn còn cương, Ly Hỏa Ngô Công bị chém thành hai nửa cũng nên còn một hơi, sau đó giãy dụa điên cuồng, đây mới là thời điểm uy hiếp lớn nhất.

Thế nhưng mà một kiếm của Tư Đồ Minh Nguyệt chém nó, Ly Hỏa Ngô Công chết rất trực tiếp, không còn nửa phần sinh cơ, ngay cả động cũng không động đậy.

Nhìn thấy cảnh này, Tư Đồ Minh Nguyệt mở to mắt ra nhìn, nàng há to miệng ra, không dám tin nhìn qua cảnh này.

Tình cảnh trước mắt giống như mình chém giết đã chém giết một con Ly Hỏa Ngô Công mạnh hơn cả cường giả Mệnh Vẫn Kỳ, đương nhiên không phải, bởi vì nó không có khả năng xảy ra.

Mà nơi phát ra của lực lượng vừa rồi hình như là sau lưng nàng, đột nhiên nàng quay đầu nhìn qua Lâm Minh.

Lâm Minh hiện tại đứng cách Tư Đồ Minh Nguyệt ba thước, trên mặt hắn không nhìn thấy chút bối rối nào cả, hắn cực kỳ trấn định, trên sắc mặt chỉ có một chút... Âm trầm!

Hai mắt của hắn thâm thúy như hàn đàm, khiến ai nhìn vào cũng rét lạnh tâm can, sợ hãi bao phủ toàn thân.

Loại rét lạnh này giống như xuất phát từ tức giận, có khả năng là từ nguyên nhân khác, nhưng nó tuyệt đối không phải sợ hãi.

Vừa rồi đối mặt Ly Hỏa Ngô Công có thể đánh chết cường giả Mệnh Vẫn Kỳ, nhưng mà thiếu niên này hoàn toàn không sợ hãi chút nào cả.

Không biết vì sao, Tư Đồ Minh Nguyệt nhìn qua Lâm Minh lại có chút bất an, nàng vốn không tin tưởng chuyện này, bởi vì nghĩ tới lại biến thành kẻ ngu ngốc, một tên thiếu gia hoàn khố, làm xằng làm bậy vì sao có biểu lộ trấn định như vậy?

Nàng thậm chí có cảm giác này, trên người Lâm An hình như che dấu bí mật kinh thiên nào đó.

Lần tập kích này hiển nhiên là nhắm vào Lâm An, không phải là nàng.

Nhưng mà bọn họ xuất động hung thú cường đại như thế, không thể đánh chết Lâm An, rốt cuộc là lực lượng kia xuất phát từ tay của ai?

Sẽ không phải tới từ tay... Lâm An chứ?

Tư Đồ Minh Nguyệt nhìn qua Lâm An, nàng dù thế nào cũng không tin tưởng một Lâm An còn trẻ hơn nàng lại có năng lực chém giết Ly Hỏa Ngô Công, nó quá không hợp lẽ thường.

Thời điểm này đột nhiên trong rừng vang lên tiếng "Xoạt xoạt", hai mươi tiếng vang yếu ớt vang lên, nếu không cẩn thận nghe thì không cách nào phát hiện ra.

Là ai?

Trong lòng Tư Đồ Minh Nguyệt căng thẳng, có người, hon nữa còn là cao thủ!

Nhưng mà nàng lại cảm giác được, người âm thầm ẩn nấp kia không phải ở gần bọn họ, mà là cách thật xa.

Đúng, người dùng hắc ám ý cảnh hủy diệt đạn tín hiệu của nàng, thậm chí có thể là lão sư của Lâm thị thư viện.

Bọn họ tham gia vào lần ám sát này, sau khi thất bại đã bỏ trốn.

Tuy bọn họ không đoán được thứ gì đã giết Ly Hỏa Ngô Công,m nhưng mà không hề nghi ngờ, có thể dễ dàng chém giết Ly Hỏa Ngô Công, tất nhiên có thể giết bọn họ dễ dàng.

Bởi vì bọn họ không mạnh hơn Ly Hỏa Ngô Công.

- Bọn chúng trốn...

Tư Đồ Minh Nguyệt không biết nên làm thế nào, chỉ nhìn về phía Lâm Minh, tự nhiên nàng không ngăn được, nàng muốn nhìn Lâm Minh có thể lấy ra thứ gì đó hoặc là nên có hành động phù hợp.

Lâm Minh nhíu mày nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt.

- Ngươi còn không mau đi đi, đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì? Chờ bọn chúng triệu tập viện binh tới giết ngươi diệt khẩu sao?

Lâm Minh nói câu này như một chậu nước lạnh tưới vào người Tư Đồ Minh Nguyệt.

Ngay vào mấy hô hấp trước, nàng còn tức giận và mắng Lâm Minh "Ngu ngốc! Đứng đó chờ chết sao?". Trong nháy mắt sau đã bị Lâm Minh trả lại.

Lâm Minh không nói sai, tình thế hiện tại không rõ, nhanh chóng rời khỏi đây tìm cứu viện mới là vương đạo, ở đây có khả năng bị đối phương công kích, thập phần nguy hiểm.

Nàng vừa muốn trốn, quay người nhìn về phía Lâm Minh, muốn hỏi Lâm Minh tìm kiếm cứu viện, tìm ai mới tốt, dù sao hiện tại tình huống phức tạp, Tư Đồ Minh Nguyệt không rõ ai là người tốt, ai là người xấu, vạn nhất chui đầu vào lưới thì chết oan ngay.

Nhưng mà nàng vừa quay đầu đã phát hiện, vào thời điểm nàng quay người thì Lâm Minh đã biến mất...

- Lâm An... Lâm An đâu rồi?

Tư Đồ Minh Nguyệt không thể tin nhìn qua nơi Lâm Minh biến mất, chỗ đó chỉ còn lại cỏ xanh và bụi cỏ lung lay theo gió, khí tức thuộc về Lâm Minh đã biến mất.

Tư Đò Minh Nguyệt ngẩn người, nàng vừa quay người lại, nhưng mà chỉ một hô hấp đối với võ giả dưới Hậu Thiên Kỳ mà nói, không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy, cũng không có động tác nhẹ như vậy, rời khỏi khiến nàng không phát hiện ra.

Loại cảm giác này giống như Lâm Minh trực tiếp thuấn di rời đi.

Hắn sao có thể làm được?

Tư Đồ Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đúng lúc này nàng nghe được sâu trong rừng có tiếng kêu sợ hãi vang lên.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.