Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2103: Một đời người một nhân sinh (11)



Ba năm này phụ mẫu Lâm Minh không có bị chỉ trích nữa, thành tích của Lâm Minh trong thư viện từ từ tăng cao, từ dưới lên tới trung đẳng, đến trung thượng đẳng, thậm chí hiện tại từ từ tiếp cận thượng đẳng.

Mà bản thân Lâm Minh dung mạo tuấn tú, hai mắt của hắn tĩnh mịch mà sáng ngời, khí chất của hắn khiến người ta không nhìn thấu, khi thì thần bí, khi thì như ánh mặt trời, khi thì nội liễm, khi thì bén nhọn...

Năm thứ tư Lâm thị thư viện tổ chức kỳ thi cuối năm, Lâm Minh đạt được thành tích ưu tú, thậm chí có hai khảo hạch bị đánh vỡ ghi chép.

Chuyện này khiến người ta ngoài ý muốn, bọn họ không muốn thừa nhận Lâm Minh tiến bộ, nhưng mà không thừa nhận không được.

Cuối năm thứ tư, Lâm thị thư viện tổ chức thi đấu giữa các đệ tử, Lâm Minh đưa thân vào chung kết, đánh bại rất nhều đệ tử danh tiếng lớn của thư viện, đạt được thành tích thứ năm.

Tên của Lâm Minh được khắc vào bia đá xếp hạng của Lâm thị thư viện, chuyện này khiến phụ mẫu Lâm Minh cực kỳ cao hứng.

Lần thi đấu này ai cũng phải nhìn Lâm Minh bằng ánh mắt khác, mọi chỉ trích đều câm miệng.

Dù sao thực chiến mới là đánh giá chân thật nhất.

Lâm Minh có thể trong mấy năm ngắn ngủi, từ thiếu gia không nên thân biến thành kẻ gần với Tư Đồ Minh Nguyệt, đủ để chứng minh thiên phú của Lâm Minh đáng sợ.

Bởi như vậy nếu như Lâm Minh bảo trì tiếp, hắn sẽ càng ngày càng lợi hại, chậm rãi vượt qua rất nhiều người, cuối cùng là thành tựu Thần Hải.

Chuyện này rất khó lường.

Nếu như tương lai tương sáng, cộng thêm dung mạo xuất chúng của Lâm Minh, thế gia hiển hách, chuyện này khiến nhiều thiếu nữ trong thư viện âm thầm ái mộ Lâm Minh.

Một thiếu nữ chừng mười bảy tuổi, cực kỳ ngây thơ xinh xắn, các nàng thường ưa thích người ưu tú nhất, đẹp trai suất khí nhất, đồng thời cũng là nam hài tự tin nhất.

Mà Lâm Minh có cả mấy thứ này, cho nên kết quả càng hợp tình lý.

Thậm chí Lâm Minh đi trong thư viện, ngẫu nhiên gặp được thiếu nữ lớn gan, đi thẳng tới trước mặt Lâm Minh nhét lá thư màu hồng phấn vào trong tay hắn, sau đó đỏ mặt chạy đi.

Mở thư ra xem xét, thường là viết thư trên giấy thơm, thiếu nữ dụng tâm viết thành "Đồng tâm Phương Thắng Nhi".

Vừa mở ra xem, kiểu chữ xinh đẹp, viết mông lung như mối tình đầu, mang theo một tia ngượng ngùng, một tia rung động thanh xuân, còn có chờ mong và tâm tình khẩn trương của thiếu nữ...

Lâm Minh thu hồi những lá thư này xếp thành một chồng.

Hắn cũng cảm khái, thời gian còn trẻ hắn không nhìn được đám thiếu gia công tử của đại thế lực.

Những người này xuất thân quý giá, thiên phú siêu nhiên, thực lực xuất chúng, tướng mạo anh tuấn, bọn họ chính là con cứng của trời, chỗ tốt gì cũng bị bọn họ chiếm được.

Đối ứng với bọn họ, những nam nhân xuất thân hèn mọn, thiên phú khôn tốt, khuyết thiếu tài nguyên, thực lực bìn thường, thậm chí là tướng mạo xấu xí.

Mà các thiếu nữ xinh đẹp khi so sánh cả hai loại người này và chọn bạn trai, kết quả càng rõ ràng.

Dù sao cho dù không có được đám công tử để ý, các nàng cũng không đi tiếp thu đám nam nhân đau khổ truy cầu mình...

Đây là tình cảm lúc thanh xuân, Lâm Minh không thể không thừa nận, hắn hâm mộ đám quý tộc, hâm mộ bọn họ tiên y nộ mã, hâm mộ sinh hoạt thiếu niên lông bông.

Nhưng mà Lâm Minh thời điểm thiếu niên, tuy hắn không thuộc về nam nhân bị áp chế, nhưng mà không dính tới đám quý công tử, hắn cần không ngừng phấn đấu, không ngừng thúc dục bản thân, dùng quý tộc làm mục tiêu và vượt qua, đi phấn đấu hết mình.

Tuy hắn thành công, nhưng mà tính cách cũng trở nên trầm ổn lão thành, hắn mất đi rất nhiều thứ mới đổi lấy tất cả.

Cho tới ngày hôm nay, rốt cuộc Lâm Minh cũng cảm nhận được loại sinh hoạt này.

Trong Lâm thị thư viện này, hắn chính là công tử quý tộc, tất cả hắn có đều bị người ta hâm mộ, hắn cảm giác thiên tính thiếu niên bị đè nén năm xưa đã triệt để phóng xuất ra ngoài, giúp hắn cảm thấy khoan khoái không hiểu.

Trải qua hồng trần tẩy lễ, nhận sức nhân sinh chìm nổi.

Trên con đường võ đạo này, cũng có không ít tiền bối đại năng thời điểm gặp bình cảnh, đi vào trong hồng trần, lưu lạc chân trời xa xăm, trải nghiệm nhân sinh.

Bọn họ thông qua cảm ngộ như thế ý đồ đột phá ý cảnh, đạt tới tầng thứ cao hơn.

Hiện tại Lâm Minh cũng làm như thế.

Nhưng mà đám tiền bối đại năng không cách nào như Lâm Minh, chân chính trọng sinh.

Bọn họ ý đồ quên đi bản tâm, đi sắm vai trong phàm trần, nhưng kỳ thật là bị xem thường.

Mà Lâm Minh vì đủ loại nguyên nhân, dưới tình huống lâm vào đường cùng, không thể không cảm ngộ phàm trần, trọng sinh sống lại, vì vậy hắn thể ngộ phàm trần và nhân sinh càng triệt để hơn tiền bối đại năng.

Lại một năm qua đi, Lâm Minh hai mươi tuổi.

Bởi vì tu vị của hắn tiến bộ, hồn hải càng thâm thúy, cảm giác dài tới tám canh giờ, liên tục bao trùm Chu Tước thần quốc mà không mệt mỏi.

Nếu như trong nháy mắt Lâm Minh có thể cảm giác được một nửa Thiên Diễn tinh, từ Thiên Diễn đại lục kéo dài tới Thánh Ma đại lục.

Một ngày này Lâm Minh đang tu luyện cảm giác, hắn đột nhiên phát hiện một người trong Chu Tước thần quốc.

Người này có một đám khí tức giống y như lúc hắn đánh chết Ly Hỏa Ngô Công.

Nội tâm Lâm Minh khẽ động, hắn những năm qua trong quá trình tu luyện cảm giác vẫn tìm người này, nhưng mà đối phương bởi vì Ly Hỏa Ngô Công bị miểu sát đã rời khỏi Chu Tước thần quốc.

Hiển nhiên hắn sợ bị tồn tại thần bí đánh chết Ly Hỏa Ngô Công tìm ra, cho nên Lâm Minh không thể tìm được đối phương.

Hiện tại năm năm qua đi, đối phương rốt cuộc đã quay trở về.

Lâm Minh tập trung cảm giác nhắm vào đối phương, đối phương cách hắn mấy ngàn dặm, nhưng mà mỗi hành động, công pháp tu vị, kinh mạch vận chuyển... Không lọt khỏi mắt Lâm Minh.

Lâm Minh xác nhận người này chính là chủ nhân Ly Hỏa Ngô Công.

Lâm Minh tươi cười, hắn lưu cảm giác trên người đối phương, làm một ký hiệu, giống như ký hiệu Chân Thần tập trung lên người hắn.

Hắn muốn dùng người này làm mồi nhử, tập trung kẻ mưu đoàn soán vị, thanh trừ toàn bộ.

Đêm khuya một chiếc xe ngựa hết sức bình thường dừng tại cửa sau một phủ đệ hết sức xa hoa, màn cửa bị kéo ra, một người thần bí mặc áo choàng đen dừng trước cửa này.

Hắn đi rất nhẹ, chẳng khác gì u linh.

Hắn cầm lệnh bài thông hành đặc biệt, đi thông suốt vào nơi sâu nhất của phủ đệ, tiến vào một mật thất.

Trong mật thất này có một nam tử hơn ba mươi tuổi chờ hắn từ lâu.

Hắn thân hình cao lớn, bờ vai rộng, đôi mày rậm, đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía.

Nam tử này toàn thân tỏa ra sát khí nhàn nhạt, đây là khí thế bồi dưỡng qua nhiều năm chém giết tung hoành.

Trước người hắn đặt một vò rượu, lúc này hắn đang cầm bình rượu rót rượu vào chén nhỏ.

Tay của hắn vững như thép đúc, bình rượu lớn bị rót vào chén nhỏ nhưng không có giọt nào rớt ra ngoài.

Thời điểm này cánh cửa mật thất bị đẩy ra, người thần bí mặc áo choàng đen tiến vào, thi lễ với nam tử hơn ba mươi tuổi kia.

- Dục Thiên Hầu, thuộc hạ quay về!

Nam tử áo choàng cung kính nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.