Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 216: Nắm giữ Lôi Linh



Lôi Linh mạnh mẽ ngon lành như thế xuất hiện trước mắt, hạt giống Tà Thần phát ra tiếng gầm hưng phấn.

Vù!

Lần đầu tiên hạt giống Tà Thần chủ động lao ra, bổ nhào về phía Tử Giao Thần Lôi như rắn độc vồ mồi, trực tiếp xông vào trong thân thể Tử Giao Thần Lôi.

Thân thể Tử Giao Thần Lôi chấn động mạnh, bắt đầu lăn lộn rít gào điên cuồng. Nhưng mặc kệ Tử Giao Thần Lôi giãy giụa thế nào, cũng không thể quăng bỏ hạt giống Tà Thần ra được.

Lôi đình lực mãnh liệt như sóng triều từ mọi hướng đổ tới, thân thể đã sớm trọng thương của Lâm Minh lại bị năng lượng cuồng bạo tẩy rửa. Cũng may kinh mạch của hắn trải qua Hỗn Độn Chân Nguyên quyết rèn luyện, cộng thêm thường xuyên tiến vào Không Linh võ ý, chân nguyên vận chuyển theo con đường hoàn mỹ làm dịu kinh mạch, ngang ngạnh chống đỡ không bị tổn hại.

Cắn chặt răng, Lâm Minh nhẫn nhịn cơn đau đớn truyền ra từ kinh mạch, dẫn lôi đình lực cuồng bạo vào Nguyên Từ thạch thai. Nếu không có Nguyên Từ thạch thai này, chỉ sợ thân thể hắn đã bị nhồi nhét nổ tung.

Trận chiến tranh này, ưu thế của Lâm Minh ở chỗ hạt giống Tà Thần trời sinh có thể chứa đựng được lôi đình lực, Chân Long Chi Huyết áp chế huyết mạch, còn có Mục Thiên Vũ hỗ trợ và Nguyên Từ thạch thai. Còn ưu thế của Tử Giao Thần Lôi ở cho bản thân mạnh mẽ, nếu nó bùng phát toàn bộ lực lượng, thân thể của Lâm Minh ở trước mặt nó chỉ yếu ớt như tờ giấy!

Cơ bắp toàn thân Lâm Minh kéo căng, áo của hắn vì hai lần bị Lôi Đình chi hỏa thiêu đốt đã hóa thành tro tàn, trên thân thể đầy cơ bắp chảy ra những giọt mồ hôi lớn.

Mục Thiên Vũ luôn canh ở một bên, chú ý tới Lâm Minh, dự tính một khi Lâm Minh gặp nguy hiểm liền lập tức ra tay. Nhưng làm nàng vô cùng kinh ngạc là Lâm Minh lại chịu đựng được, ngay từ đầu vì không chịu nổi công kích đột nhiên của Tử Giao Thần Lôi mà Lâm Minh suýt nữa bị đứt gãy kinh mạch, nhưng bây giờ dường như hắn từ từ tìm ra phương pháp đối phó Tử Giao Thần Lôi, năng lượng trong cơ thể bắt đầu ổn định lại.

“Nếu có thể duy trì trạng thái này, nói không chừng hắn thật có thể thành công...”.

Mục Thiên Vũ hít một hơi lạnh, đây là Tử Giao Thần Lôi mà cường giả Tiên Thiên mới có thể miễn cưỡng đối phó, hắn chỉ là võ giả Luyện Cốt kỳ, vậy mà cũng có thể nuốt mất, đây là khái niệm gì.

- Rốt cuộc thể chất của hắn có chỗ nào đặc thù?

Mục Thiên Vũ thì thào, cảm xúc phập phồng, nhớ tới lúc trước đột nhiên Lâm Minh phát ra tiếng gầm nhỏ như rồng ngâm, ngay cả huyết mạch của nàng cũng bị chấn động!

Nàng có được huyết mạch thánh thú, không lẽ Lâm Minh có được huyết mạch thần thú trong truyền thuyết?

“Không thể nào, không thể nào là huyết mạch thần thú”.

Bản thân Mục Thiên V liền phủ định suy đoán này, là thánh nữ Thần Hoàng đảo, nàng có chút hiểu biết về thần thú, thần thú sẽ không tồn tại ở vị diện cấp thấp, dù là ở thượng giới, số lượng thần thú cũng ít tới đáng thương, thậm chí có chút chủng loại thần thú chỉ có một con.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, hắn cũng có được một loại thể chất kỳ lạ, chỉ là thể chất của hắn có thể còn chưa thức tỉnh...

“Chẳng lẽ là huyết mạch Giao Long? Nếu nói như vậy...”.

Mục Thiên Vũ mấp máy môi, trong lòng có chút rối loạn.

Thời gian trôi qua từng giây một, Lâm Minh luôn đau khổ chống chọi. Tuy rằng hạt giống Tà Thần khóa chặt Tử Giao Thần Lôi, nhưng tia chớp tràn ra lại phải do hắn tự chịu đựng, chân nguyên dần dần hao hết, dù là mở ra Tà Thần lực cũng không thay đổi được gì.

Ngay lúc này, Lâm Minh bỗng cảm giác môi hơi lạnh, như chạm vào cái gì mềm mềm. Mở mắt ra nhìn, đã thấy ngón tay thon dài của Mục Thiên Vũ đang cằm một viên Huyết Tinh đan, đưa tới bên miệng của mình. Còn cảm giác mềm mềm lạnh lạnh đó chính là ngón tay của Mục Thiên Vũ chạm vào môi Lâm Minh.

Viên Huyết Tinh đan này tới đúng lúc, Lâm Minh lập tức nuốt vào, Huyết Tinh đan hóa thành một dòng lực lượng ấm áp chảy khắp toàn thân, tẩm bổ kinh mạch đã bị nhồi tới cực hạn.

Trong trái tim Lâm Minh, Tử Giao Thần Lôi bị đè nén không ngừng, còn hào quang hạt giống Tà Thần lại ngày càng mạnh, thẳng đến khi thể tích Tử Giao Thần Lôi thu nhỏ lại còn khoảng một tấc, đột nhiên nghe một tiếng rống to, một con Giao Long màu máu xông ra từ thân thể Tử Giao Thần Lôi, căm phẫn xông về phía trái tim của Lâm Minh.

“Đó là... Huyết tinh của Lôi Giao lưu lại trong Lôi Linh?”.

Lâm Minh vừa phản ứng lại, Ma Phương đang ngủ say bỗng thức tỉnh, một cỗ lực lượng vô hình bao phủ huyết tinh, trực tiếp kéo nó vào trong ấn ký Ma Phương.

Giao Long màu máu điên cuồng lăn lộn giãy giụa, nhưng ở trước mặt cỗ lực lượng hùng mạnh này, nó giãy giụa cũng vô dụng!

Chỉ trong nháy mắt, Giao Long màu máu đã bị kéo vào ấn ký Ma Phương, hoàn toàn biến mất không gây lên một chút gợn sóng gì...

Lâm Minh ngây ra, vốn còn tưởng phải tốn sức một hồi mới có thể hàng phục được huyết tinh Lôi Giao, ai ngờ lại bị thu phục đơn giản như thế.

Mất đi huyết Lôi Giao duy trì, Tử Giao Thần Lôi thoáng cái trở nên ủ rũ, còn hạt giống Tà Thần vì cắn nuốt rất nhiều lôi đình lực của Tử Giao Thần Lôi, càng đánh càng mạnh.

Trong lòng khẽ động, Lâm Minh bắt đầu thử khống chế những lôi đình màu tím đụng ngang đụng dọc trong kinh mạch, nhưng lôi đình màu tím cuồng bạo hung tàn, căn bản không nghe hắn sai khiến.

Liên tục thất bại mấy lần, cuối cùng Tử Giao Thần Lôi bị hạt giống Tà Thần cắn nuốt hoàn toàn, những lôi đình màu tím chợt im lặng, bắt đầu ấn theo ý chí của Lâm Minh lưu chuyển trong kinh mạch.

Tử Giao Thần Lôi, rốt cuộc bị hắn nắm giữ!

Trong lòng Lâm Minh mừng rỡ, ngay lúc này, hắn phát hiện Lôi Linh kim châm vốn lơ lửng bên trên hạt giống Tà Thần, lúc này mặt ngoài quấn quanh một đường vân màu tím, nhìn kỹ, đường vân kia là một con Giao Long màu tím nhe nanh múa vuốt!

Kim châm vân khắc Lôi Giao, đây là hình thái mới nhất của Lôi Linh!

Thành công, cuối cùng thành công rồi, chịu bao nhiêu khổ cực như thế, cuối cùng cũng không uổng phí!

Tâm thần Lâm Minh lập tức bình ổn lại, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, trực tiếp mất đi ý thức.

Người bình thường khi tinh thần quá căng thẳng lại đột nhiên thả lỏng, sẽ rất dễ bị ngất xỉu. Huống chi Lâm Minh đã trải qua tra tấn không phải người chịu được trong thời gian dài như vậy, linh hồn lực cùng chân nguyên đều tiêu hao tới cực hạn, hắn đã quá mệt mỏi.

Mục Thiên Vũ vẫn luôn ngồi sau Lâm Minh, nhìn Lâm Minh ngất xỉu liền đỡ lấy vai hắn, sau đó từ từ đặt hắn nằm xuống cỏ khô.

Yên lặng nhìn vẻ mặt ngủ say của thiếu niên, trong đầu Mục Thiên Vũ không biết sao lại nhớ tới tình cảnh hắn tập trung nướng thịt hầm canh ngày hôm trước. Nhớ tới hắn dùng thịt nướng lừa gạt lông chim của Chu Tước, khóe miệng của nàng không khỏi nhếch lên một đường cong xinh đẹp.

Hắn là người như thế nào? Trên người như có vô số bí ẩn.

Đầu tiên là một mình đi lên đỉnh núi Lôi Đình sơn, nhảy vào hang động Giao Long, lấy được Nguyên Từ thạch thai, Sau đó với tu vi Luyện Cốt kỳ, trợ giúp mình xua đuổi Lôi Linh trong cơ thể, Hiện giờ hấp thu Tử Giao Thần Lôi mà cao thủ Tiên Thiên cũng phải cẩn thận, còn nhỏ tuổi mà đã nắm giữ được lôi đình.

Những ngày qua tất cả những gì mà hắn làm nghe hoang đường giống như thần thoại. Dù là Mục Thiên Vũ đã quen nhìn thiên tài, quỷ tài, quái tài, cũng không thể không sinh ra lòng tò mò mãnh liệt với Lâm Minh.

Nếu không phải nàng còn có chuyện phải làm, nàng cũng muốn lặng lẽ theo Lâm Minh trở về quốc gia của hắn, đi xem cha mẹ của hắn và nơi hắn trưởng thành.

“Hả? Sao ta lại có ý nghĩ kỳ quái này...”.

Lắc đầu, Mục Thiên Vũ ném những ý nghĩ này ra khỏi đầu, mở Tu Di giới lấy ra một bộ áo choàng đỏ, lót dưới đầu Lâm Minh, động tác của nàng rất nhẹ, sợ quấy rầy Lâm Minh nghỉ ngơi.

“Hắn đang ngủ... Ta có nên thử dò thám bí mật thân thể hắn không...”.

Trong lòng bỗng toát ra ý nghĩ này, chính Mục Thiên Vũ cũng bị dọa nhảy dựng.

Dùng linh hồn lực xâm nhập vào thân thể đối phương, đây là hành vi xâm phạm cực kỳ ác liệt. Bởi vì linh hồn lực có thể dễ dàng xuyên thấu quần áo, ngang với việc đối phương trần trụi ở trước mắt nàng.

Đương nhiên, nếu võ giả ở trạng thái tỉnh táo, có thể dễ dàng dùng chân nguyên hình thành màng che ở ngoài người, có thể ngăn chặn nhìn trộm.

Nhưng hiện giờ Lâm Minh nằm đây hoàn toàn không bố trí phòng vệ, chìm trong ngủ say, loại phòng hộ này sẽ giải trừ, hơn nữa hắn đã hoàn toàn mất ý thức, cũng không biết có người tra xét hắn.

“Sao ta lại có ý nghĩ xấu hổ đó, bị hắn biết được, ta làm gì còn mặt mũi gặp người nữa”.

Trên mặt Mục Thiên Vũ nổi lên ráng mây hồng, loại hành vi tra xét thân thể người khác khi hôn mê bị người ta khinh thường, nữ nhân tự trọng thân phận như nàng càng tuyệt đối sẽ không làm. Nhưng lòng tò mò mãnh liệt làm lại ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong lòng Mục Thiên Vũ như ma quỷ ám ảnh, không xóa đi được.

“Lúc trước khi trục xuất Lôi Linh, linh hồn lực của hắn cũng vào trong thân thể ta, coi như là đòi trở lại...”.

Mục Thiên Vũ tự an ủi mình, cuối cùng không chống nổi dụ hoặc mê người, đỏ mặt vươn linh hồn lực vào người Lâm Minh.

Thân thể Lâm Minh không chút bố trí phòng vệ, đầu tiên Mục Thiên Vũ tra xét trái tim của Lâm Minh. Nhưng ngoài Lôi Linh Tử Giao Thần Lôi thì không tra xét được gì, ngược lại chú ý tới vị trí trái tim Lâm Minh có một cái hình xăm kỳ quái. Tuy nhiên hình xăm này dường như cũng không có gì đặc biệt, tra xét một phen không có kết quả liền bị Mục Thiên Vũ lướt qua.

Tra xét nội tạng, cũng không có gì kỳ quái, đang cân nhắc có nên tiếp tục tra xét nữa không, lúc này ngón tay của Lâm Minh bỗng khẽ giật.

Mục Thiên Vũ hoảng sợ, vội vàng thu hôi linh hồn lực, ngồi xuống ngay ngắn.

“Tỉnh rồi, nhanh như vậy?”.

Mục Thiên Vũ phát hiện Lâm Minh chỉ hơi động ngón tay một chút, không có thật sự tỉnh lại, lúc này mới thở phào một hơi, về phần hành vi tra xét thân thể Lâm Minh, nàng cũng không dám làm nữa.

Lẳng lặng chờ đợi, một ngày cứ vậy trôi qua.

Đợi cho đến khi Lâm Minh tỉnh lại, trời đã tối đen.

Mở mắt ra, thấy Mục Thiên Vũ đốt một đống lửa, đang làm nóng lại canh xương còn thừa tối qua.

- Ngươi tỉnh rồi.

Mục Thiên Vũ mỉm cười.

- Ừ, ta đã ngủ bao lâu rồi.

Lâm Minh ngồi xuống, xem xét tình huống trong người, trong lòng giật mình, kinh mạch của hắn đã hoàn toàn thông suốt.

Lôi đình màu tím trước đó ngập tràn trong kinh mạch, thiếu chút nữa hủy diệt thân thể Lâm Minh, bây giờ lại đánh thông kinh mạch toàn thân của hắn.

Mà kinh mạch thông suốt, chính là dấu hiệu võ giả bước vào Ngưng Mạch kỳ! Nhưng làm sao đánh thông toàn bộ kinh mạch lại là một chuyện rất khó, cũng là chỗ bình cảnh từ Luyện Cốt kỳ đến Ngưng Mạch kỳ, rất nhiều võ giả vì bình cảnh này mà bị nhốt cả đời!

Còn đối với Lâm Minh, bình cảnh này lại không tồn tại. Nói cách khác, chỉ cần Lâm Minh rót chân nguyên vào trong kinh mạch, hắn sẽ lập tức trở thành một võ giả Ngưng Mạch kỳ.

Lúc này, Mục Thiên Vũ cũng phát hiện thân thể Lâm Minh biến đổi.

- Hả, ngươi đột phá Ngưng Mạch kỳ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.