Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2231: Huyết mạch tương liên (1)



Không có tin tức nào phấn chấn nhân tâm như thế, ít nhất vấn đề Tư Minh Tinh đã được giải quyết, bọn họ không có nỗi lo về sau, không cần lo lắng Tạo Hóa thánh tử uy hiếp.

Phải biết rằng người Tư Minh Tinh có một ít đệ tử Ma Tiên có ngàn vạn liên hệ, thậm chí có thân nhân của bọn họ.

Hôm nay Tiểu Ma Tiên đã sớm rửa mặt, đổi cách ăn mặc, nàng bỏ chiến giáp đi, mặc váy dài màu đen lung linh uyển chuyển, tóc bới cẩn thận tỉ mỉ, ba búi tóc đen quấn lên, còn gài trâm phượng hoàng.

Cũng làm như vậy còn có Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên, hai nữ đứng trước gương đồng trang điểm nửa canh giờ, chúng nữ vui mừng khôn xiết, lúc trước lo lắng cho Lâm Minh và trường kỳ chiến đấu gian khổ, các nàng đã không nhớ rõ bao lâu không có ăn mặc đẹp như thế.

Hai nữ sau khi kiểm tra tỉ mỉ, trâm gài tóc nhỏ hơi nghiêng theo kiểu có chồng.

Các nàng rất vui vẻ làm tất cả, trong nội tâm đã sớm bị hạnh phúc nhồi đầy.

Sau khi rửa mặt, Tiểu Ma Tiên phân phó thiết yến, chuẩn bị mời Lâm Minh dùng cơm tẩy trần.

Nhưng mà yến hội vừa chuẩn bị một nơi, trận pháp nơi đóng quân của bọn họ run rẩy nhẹ nhàng, Tiểu Ma Tiên ngẫng đầu, hắn nhìn thấy tòa thành màu đen phá vỡ hư không, to lớn như núi xuất hiện trên bầu trời...

Cơ hồ tất cả đệ tử Ma Tiên Cung nhìn thấy tòa thành màu đen này, mọi người kinh ngạc nhìn qua bầu trời.

Mà thời điểm này Tiểu Ma Tiên đã sớm cảm xúc ngỗn ngang, nước mắt chảy dài, cho dù bộ dáng tòa thành có biến hóa, nàng cũng nhận ra đây chính là Hỗn Nguyên Thiên Cung!

Năm đó tại Tu La Lộ Táng Thần Lĩnh, Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh bị Thiên Minh Tử ép đến bước đường cùng, thời điểm sống còn, ở trong Hỗn Nguyên Thiên Cung Tiểu Ma Tiên cố lấy dũng khí, dứt bỏ trói buộc gia tộc và chủng tộc giao phó bản thân cho Lâm Minh, cùng tư định chung thân với Lâm Minh... Đối với Tiểu Ma Tiên mà nói, Hỗn Nguyên Thiên Cung có ý nghĩa quá trọng yếu.

Giờ này khắc này, trong lúc nguy nan thì Lâm Minh đã tới, làm cho Tiểu Ma Tiên may mắn vì quyết định lúc trước cỡ nào.

Thời điểm Hỗn Nguyên Thiên Cung ngừng lại, Tiểu Ma Tiên đã khó ngăn cản cảm xúc của mình bay thẳng lên, mà xa xa nàng đã nhìn thấy một nam tử áo đen đứng trên sân thượng Hỗn Nguyên Thiên Cung mỉm cười nhìn nàng.

Trong tinh không u ám, gương mặt của hắn góc cạnh rõ ràng, hai mắt như sao trời, khí chất hơn người, vào lúc này, hình ảnh như thế đã biến thành vĩnh hằng.

Sau Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp đều bay lên Hỗn Nguyên Thiên Cung.

Trên sân thượng, chúng nữ tử nhìn qua Lâm Minh, lệ rơi đầy mặt.

Các nàng nhào vào ngực Lâm Minh, Lâm Minh nhìn các nàng, giờ phút này tất cả trắc trở, ủy khuất, cơ hồ tất cả thống khổ, tưởng niệm đều hóa thành cảm tình mãnh liệt, như hóa thành hỏa diễm thiêu đốt.

Không có người nói chuyện, cũng không cần nói chuyện, bởi vì tâm của bọn họ đang ở cạnh nhau, bọn họ có thể cảm nhận được tình cảm của mình.

Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên giống như con cá, Lâm Minh chính là nước, tính mạng của bọn họ đang kết nối với nhau, thân mật không thể phân ra.

Lâm Minh ôm các nàng thật lâu, lúc này mới chậm rãi tách ra, hắn cẩn thận lau đi nước mắt trên khóe mắt các nàng, nói khẽ: 

- Các ngươi chịu khổ.

Chúng nữ hài lại rơi lệ, Mục Thiên Vũ nói: 

- Những năm này đều là Tiên nhi muội muội sống khổ.

- Ân, ta biết rõ.

Lâm Minh nhẹ khẽ vuốt vuốt hai gò má Tiểu Ma Tiên, nàng vì hắn mà ruồng bỏ chủng tộc, mà ngay sau đó nhận được tin tức mình đã chết, vì vậy Tiểu Ma Tiên ở một mình, mang theo hài tử chưa xuất thế đi vũ trụ man hoang, đối mặt với man hoang chưa khai phá, đối mặt với Thánh tộc nhìn chằm chằm, nàng phải thừa nhận tất cả.

Nhớ năm đó nàng là tiểu nữ hài thiên chân vô tà, cổ quái tinh linh, hình ảnh này hiện ra trong tim Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên khi đó hạnh phúc cỡ nào, vui sướng ra sao.

Nàng đi từng bước tới hôm nay, từ một thiếu nữ biến thành cường giả Thiên Tôn gánh vách tính mạng của mấy chục tỷ con dân Nhân tộc, thừa nhận vận mệnh Nhân tộc, chuyển biến như thế làm nội tâm Lâm Minh vô cùng yêu thương.

Lâm Minh cầm tay Tiểu Ma Tiên, nắm thật chặc, nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Ma Tiên, nói nhỏ bên tai nàng:

- Có ta ở đây, tất cả sẽ tốt hơn thôi.

Lâm Minh nói câu này lọt vào trong tai Tiểu Ma Tiên, làm cho nội tâm Tiểu Ma Tiên chua xót, tình cảm bộc phát như thủy triều.

Đúng, bất cứ là lúc nào, cho dù tình huống gian nan cỡ nào, chỉ cần có hắn ở đây, hắn sẽ dùng bờ vai của mình chông đỡ cả bầu trời cho nàng.

Năm đó ở Tu La Lộ, cùng Lâm Minh đối mặt với Thiên Minh Tử đuổi giết...

Từ Tu La Lộ trở về, đối mặt với hài tử trong bụng chưa xuất thế, đối mặt quan hệ thông gia với Tạo Hóa thánh tử và cơn giận của Ma Thủy Thiên Tôn...

Về sau lại đối mặt với hạo kiếp Nhân tộc, thời điểm đa số Thiên Tôn của Nhân tộc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng...

Là hắn làm việc nghĩa không chùn bước đi đối mặt tất cả, hắn chỉ lưu lại bóng lưng cô đọc, hắn yên lặng đi thừa nhận, trải qua những gian nan trắc trở khó khăn nhất, cuối cùng sáng tạo kỳ tích, cải biến tất cả.

Một lần lại một lần không có khả năng, đúc thành thần thoại của hắn.

Hắn là một nam nhân mà nàng có thể vĩnh viễn đứng ở phía sau.

Tiểu Ma Tiên biết rõ, bản thân mình vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn, mỗi một tấc da thịt của nàng, mỗi một giọt huyết dịch, linh hồn của nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn.

- Vũ nhi, Hạnh Hiên...

Lâm Minh ôm Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên vào trong ngực, cảm thụ tiếng tim đập của các nàng, cảm thụ hô hấp của các nàng, hai nữ có lẽ đang ở hạ giới, tuy có được thực lực mạnh mẽ, sinh hoạt trong hoàn cảnh mà phàm nhân hâm mộ. Nhưng cũng làm cho hai nàng đứng đầu đầu sóng ngọn gió đại chiến Nhân tộc Thánh tộc, thừa nhận mấy ngàn năm lang bạc kỳ hồ cô độc, Lâm Minh cảm giác mình thật sự xin lỗi các nàng, hắn đã âm thầm quyết định, quyết không thể để cho hai nàng gặp tổn thương gì cả.

Cuối cùng là Lâm Hiểu Cáp...

Hắn sờ sờ đầu Lâm Hiểu Cáp, phụ mẫu đã mất đi, mặc dù hắn ở cạnh phụ mẫu tới lúc cuối cùng, vẫn thủ hộ bên cạnh hai người, làm cho bọn họ mỉm cười nhắm mắt xuôi tay, thế nhưng mà Lâm Hiểu Cáp tới cuối cùng vẫn không thể gặp phụ mẫu, chuyện này chính là tiếc nuối trong lòng của nàng.

- Hiểu Cáp, ngươi lớn rồi...

Xa cách gần bảy ngàn năm, Lâm Minh lần thứ hai nói câu này,

Lần đầu tiên hắn nói câu này lúc hắn quay về Thiên Diễn Tinh, nhìn thấy Lâm Hiểu Cáp trên Vũ Đạo Trà Hội dùng tài nghệ trấn áp quần hùng, hái được vòng nguyệt quế.

Khi đó Lâm Hiểu Cáp phong nhã hào hoa, dáng người mỹ lệ, thanh xuân sức sống, Lâm Minh nói nàng lớn lên chính là thân thể thành thục.

Còn lần này, Lâm Minh nói lại là lúc Lâm Hiểu Cáp lột xác tâm linh.

Trải qua mấy ngàn năm trắc trở, dù là người vô ưu vô lo cũng phải trưởng thành.

- Ca, ta rất tốt.

Lâm Hiểu Cáp cầm lấy tay Lâm Minh, dùng sức ôm lấy Lâm Minh, hết thảy đều không nói thêm cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.