Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 244: Để lộ tài năng



- Thì ra là thế, mấy ngày hôm trước loan truyền ồn ào huyên náo có thiên tài linh hồn lực xem ra chính là hắn!

Ở khu tuyển thủ, một thanh niên mang mặt nạ màu bạc đang uống nước trà, thản nhiên nói. Nhìn sắc mặt cử chỉ của hắn vốn cũng không để tiểu tổ này ở trong lòng. Hắn đeo mặt nạ thực kỳ lạ, chỉ che nửa bên mặt mũi bên phải, lộ ra một phần gương mặt, ngược lại là một nam nhân tuấn mỹ chỉ tội hơi có vẻ yểu điệu.

Người trẻ tuổi đeo mặt nạ quả thật cũng có vốn để kiêu ngạo, tu vi của hắn đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, là đệ tử hạch tâm của Huyễn tông Thất Huyền cốc, cũng là một trong tuyển thủ hạt giống của tổ thứ sáu.

Đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc thực lực khác biệt thật lớn với đệ tử bình thường, bản thân đệ tử hạch tâm thiên phú là phải tốt rồi, cộng thêm tài nguyên sung túc, thường thường thực lực cao hơn mấy lần so với đệ tử bình thường.

- Như thế nào, đại ca có hứng thú với tiểu tử này à?

Ở bên cạnh thanh niên mặt nạ, một thanh niên xách theo ấm trà, bất cứ lúc nào rót nước cho người trẻ tuổi mặt nạ, một bộ dáng cực kỳ ân cần.

- Hắn còn không đáng để ta cảm thấy hứng thú! Chỉ là trùng hợp ta cũng biết công kích linh hồn, vừa lúc dùng hắn để luyện tập rèn luyện!

- Đại ca quá xem trọng hắn rồi! Đại ca vận dụng linh hồn công kích một tiểu tử Luyện Cốt đỉnh phong, thật đúng là dùng dao mổ trâu giết gà!

Thanh niên bắt lấy thời cơ vuốt mông ngựa. Gã thanh niên này chỉ là đệ tử Thất Huyền cốc bình thường, Thất Huyền cốc cung cấp tài nguyên cho đệ tử bình thường hoàn toàn không thể so với đệ tử hạch tâm. Vì thế rất nhiều đệ tử bình thường liền ôm đùi nịnh bợ đệ tử hạch tâm, trông cậy vào từ bọn họ kiếm chác chút đỉnh, cũng đủ bọn họ dùng một thời gian.

- Hả? Tới ta lên sân đấu rồi!

Nam nhân mặt nạ nghe trọng tài kêu tên mình, liền đứng lên, đi lên lôi đài. Vừa nhìn thấy đối thủ ánh mắt hắn sáng lên.

Thực là gặp may mắn! Trận đấu đầu tiên liền gặp được một mỹ nữ, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà tu vi lại cao như vậy, thật đúng là cực phẩm.

- Tại hạ Bích Đình Hoa Huyễn tông, mỹ nữ ngươi là tự mình nhận thua? Hay là chờ ta mời ngươi nhận thua đây?

Bích Đình Hoa cười tủm tỉm hỏi, cô gái trước mắt chỉ có tu vi Luyện Cốt trung kỳ. So với hắn còn kém hơn một cảnh giới, như thế nào cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.

Tần Hạnh Hiên cắn răng, nàng không nghĩ tới mình vừa lên đài liền gặp phải đối thủ cường đại như vậy.

- Hạnh Hiên, nhận thua đi!

Ở dưới đài, Lâm Minh hô to, đại khái Lâm Minh có thể đánh giá được thực lực của Tần Hạnh Hiên, nhiều nhất có thể chiến thắng đối thủ Ngưng Mạch sơ kỳ, gặp phải võ giả Ngưng Mạch trung kỳ đã đánh không lại, huống chi tu vi của đối phương này đã đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, hơn nữa không phải là Ngưng Mạch hậu kỳ bình thường.

Nhẹ thở một hơi, Tần Hạnh Hiên có chút không cam lòng nói:

- Ta nhận thua!

- Bích Đình Hoa thắng!

Trọng tài tuyên bố, trận đấu đánh cũng chưa đánh đã thua trận, Tần Hạnh Hiên ít nhiều có chút tiêu tan nhuệ khí.

Lâm Minh vỗ nhẹ nhẹ bả vai Tần Hạnh Hiên, nói:

- Không có gì phải chán nản! Cô mới mười lăm tuổi, thời gian còn nhiều, ba năm sau chính là sân khấu của cô!

- Ừm!

Tần Hạnh Hiên gật gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút.

Bích Đình Hoa vốn cũng có chút tiếc nuối. Hắn quay nhìn Lâm Minh, lại nhìn Tần Hạnh Hiên, đột nhiên hắn nhếch miệng nở nụ cười: “Giữa hai người kia dường như quan hệ không đơn giản, cái này càng có hứng thú. Trước mắt cô gái xinh đẹp đánh cho tình lang của nàng tan tác tả tơi... Còn có gì thú vị hơn so với điều này chứ?”.

Bích Đình Hoa đi xuống đài, tiểu đệ người hầu của hắn lập tức đi lên đón, mặt đầy vẻ tươi cười xu nịnh, nói:

- Chúc mừng Đình Hoa đại ca thắng ngay từ trận đầu!

- Một cô bé mà thôi! Tuy nhiên thiên phú của tiểu cô nương này thật đúng là không tệ, đặt ở trong đệ tử hạch tâm Thất Huyền cốc cũng là nhất lưu, chỉ sợ sẽ trước thời hạn bị chiêu mộ vào tổng tông!

Bích Đình Hoa đang nghĩ ngợi, trọng tài tuyên bố:

- Trận thứ sáu, Tiền Tiểu Hổ đấu với Lăng Sâm!

Tiền Tiểu Hổ chính là người hầu ân cần châm trà bên cạnh Bích Đình Hoa này. Tuy rằng tên này chuyên tâm nịnh nọt, nhưng tu vi của bản thân cũng không quá kém, đạt tới Ngưng Mạch sơ kỳ, có thể thông qua cửa Quan Sơn môn chứng minh hắn vẫn có chút tài năng.

Nghe nói đến phiên mình lên sân đấu, Tiền Tiểu Hổ hưng phấn đứng lên:

- Đại ca, tới ta rồi! Tiểu đệ đi một chút sẽ trở lại!

Bích Đình Hoa vốn không xem trọng Tiền Tiểu Hổ gì mấy, nhìn lướt qua tu vi của đối thủ Tiền Tiểu Hổ hắn lại ngây ngẩn cả người: “Luyện Cốt sơ kỳ? Không phải chứ, hắn làm thế nào thông qua cửa Quan Sơn môn, chẳng lẽ là võ giả sở trường thân pháp?”.

Một cửa ải Sơn môn, võ giả tinh thông thân pháp chiếm ưu thế rất lớn, có một số võ giả thực lực bình thường, dựa vào thân pháp đình cấp cũng có thể lừa dối quá quan.

- Ha ha... Đại ca! Ta vận số thật tốt quá, gặp được một tên Luyện Cốt sơ kỳ, mà lại là xuất từ ba mươi sáu quốc gia! Phỏng chừng tên này chỉ am hiểu thân pháp thôi!

Tiền Tiểu Hổ còn chưa có lên sân đấu, thắng lợi đã viết trên mặt hắn, Chênh lệch cả một cảnh giới, đối phương còn là võ giả đến từ ba mươi sáu quốc gia, căn bản không hề có mảy may áp lực.

- Trận đấu bắt đầu!

Trọng tài vừa dứt lời, Tiền Tiểu Hổ liền vung một trảo chộp tới hướng Lăng Sâm, muốn tốc chiến tốc thắng! Với tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ, nếu không thể nhanh chóng đánh bại một võ giả Luyện Cốt sơ kỳ, xuất thân từ ba mươi sáu quốc gia, nếu vậy thì quá dọa người.

Gã tiểu đệ cũng muốn chứng tỏ giá trị tồn tại của mình, không có người đại ca nào nguyện ý thu một tên rác rưởi làm tiểu đệ.

Đối mặt với trảo của Tiền Tiểu Hổ, Lăng Sâm đi lại trầm ổn, ngay cả trọng kiếm trên lưng cũng chưa rút ra, khí thế bạo phát, sát khí tỏa ra cuồn cuộn mãnh liệt, không khí trên lôi đài lập tức ngưng lại như thực chất, hắn mở ra Sát Lục lĩnh vực!

Tiền Tiểu Hổ chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh biến đổi, dường như hắn đi tới Huyết trì địa ngục, đối mặt với vô số lệ quỷ Tu La, đang kêu gào vọt tới phía mình.

Người như Tiền Tiểu Hổ chỉ chuyên chú nịnh nọt người khác vốn cái tâm võ đạo đã không được tốt lắm, sao có thể phá vỡ Sát Lục lĩnh vực của Lăng Sâm?

Tiền Tiểu Hổ tâm thần rối loạn, bước chân hoảng loạn, kiếm pháp cũng sơ hở chồng chất... Trên thực tế, hiện tại hắn hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Sâm ở nơi nào, chung quanh tất cả đều là lệ quỷ Tu La.

Lăng Sâm tùy ý bước một bước đến trước người Tiền Tiểu Hổ, đánh ra một quyền.

“Ầm!”.

Tiền Tiểu Hổ bay ngược ra ngoài, đập thật mạnh vào cái lồng phòng hộ, ngã chổng cẳng lên trời.

- Trận thứ sáu, Lăng Sâm thắng!

Trọng tài nhìn thật sâu vào Lăng Sâm, Lăng Sâm này tạo kinh ngạc cho hắn còn nhiều hơn so với Lâm Minh! Sát khí hóa thành thực chất, ngưng kết thành lĩnh vực... Không ngờ hắn lại có thể sử dụng sát khí đến trình độ này, quả thực khó tin!

Luyện Cốt sơ kỳ, thoải mái đánh thắng đối thủ Ngưng Mạch sơ kỳ! Tuy rằng Tiền Tiểu Hổ kia thực lực bình thường, nhưng dù sao cũng là đệ tử Thất Huyền cốc, mạnh hơn không ít so với võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ bình thường của ba mươi sáu quốc gia.

Người xem đều có phần phát mộng, sao lại thế này? Tiền Tiểu Hổ kia làm trò khỉ hay sao? Như thế nào trơ mắt nhìn đối phương tung một quyền đánh hắn bay đi?

Tiền Tiểu Hổ từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt tái nhợt chạy xuống trường đấu, nhớ lại ảo giác lung tung vừa rồi, hắn còn sợ hãi, hắn cũng không dám... Đối mặt với Lăng Sâm nữa, quả thực giống như là đang chiến đấu với ma quỷ Tu La...

- Lão đại... Ta...

Tiền Tiểu Hổ kinh hồn chưa định, bại bởi một võ giả Luyện Cốt sơ kỳ, chính hắn cũng cảm thấy mất hết mặt mũi không ngẩng đầu lên được.

Bích Đình Hoa không để ý tới Tiền Tiểu Hổ, chỉ nhìn Lăng Sâm trên đài, một bàn tay vuốt cằm: “Võ giả của ba mươi sáu quốc gia càng ngày càng có hứng thú! Đúng là ta đã coi thường bọn họ!”.

Trận đấu tiến hành một trận tiếp một trận, một tổ hai mươi mốt người, mỗi người phải gặp mười lăm trận đấu, cuối cùng với số lượng thắng bao nhiêu trận để quyết định đấu vòng sau. Thẳng đến thời điểm trận đấu thứ mười hai, Lâm Minh sáng mắt lên: “Hóa ra tổ sáu này cũng có cao thủ như vậy!”.

Tổ sáu không có đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, Lâm Minh vốn tưởng rằng Bích Đình Hoa chính là một người mạnh nhất, hiện tại hắn lại thấy được một cao thủ chân chính, tu vi Ngưng Mạch đỉnh phong. Hơn nữa khí thế bản thân hắn khiến cho lòng người kinh sợ! Hắn như một thanh bảo kiếm tuyệt thế đứng ở trên lôi đài, ánh mắt hắn giống như kiếm quang đâm thẳng vào lòng người, là đối thủ của hắn cho dù chỉ là nhìn thẳng vào hắn, đều phải đứng vững trước áp lực lớn.

- Khương Lan Kiếm của Kiếm tông, xin chỉ giáo!

Khương Lan Kiếm hai tay cầm chuôi kiếm, hành lễ quyết đấu của võ giả. Trước đây hắn vẫn luôn quan sát vài đối thủ của các khu thi đấu khác đáng để hắn chú ý, còn tổ sáu ở trong mắt hắn, mặc dù có Lâm Minh, Bích Đình Hoa vài cao thủ coi như không tệ, nhưng hai người này vốn cũng không đủ để làm đối thủ của hắn, cho nên cũng không quan tâm gì lắm, mãi đến trận đấu của hắn, Khương Lan Kiếm mới xuất hiện.

- Thỉnh... Thỉnh chỉ giáo!

Đối thủ không may của Khương Lan Kiếm là một võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ xuất từ Hoắc La quốc. Lúc này trên mặt hắn tái nhợt, nói lắp bắp... Còn chưa chiến đấu trong lòng hắn đã muốn bỏ cuộc rồi.

- Trận đấu bắt đầu!

Trọng tài ra lệnh một tiếng, đệ tử Hoắc La quốc kia hơi do dự một chút rồi giơ tay lên:

- Ta... Ta nhận thua!

Biết rõ đánh không lại, thì không cần phải tự rước lấy nhục, nếu như thực lực kém không lớn, còn có thể liều mạng chống cự, để thu một ít kinh nghiệm. Hiện tại thực lực chênh lệch như lạch trời như vậy, có đánh cũng là bại trong nháy mắt, cũng không học được chút gì, còn không bằng giữ tinh lực để đối phó với trận đấu kế tiếp.

- Khương Lan Kiếm thắng!

Trọng tài không có chút bất ngờ tuyên bố.

Khương Lan Kiếm xoay người đi xuống, trước khi đi liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, nhưng cũng chỉ là đảo ánh mắt lướt qua, bước chân cũng không tạm dừng chút nào, cứ như vậy đi xuống.

“Khương Lan Kiếm, tuy rằng không phải đệ tử thân truyền, nhưng luận về thực lực cũng không kém bao nhiêu so với đệ tử thân truyền, luận về sức chiến đấu, Kiếm tông của Thất Huyền cốc trước nay luôn là mạnh nhất trong tất cả tông môn. Ta thật chờ mong giao thủ với Khương Lan Kiếm...”. Lâm Minh dấy lên chiến trong lòng ý.

- Trận thứ hai mươi mốt, Lâm Minh đấu với Vương Vũ!

Rốt cuộc đến phiên Lâm Minh đấu với Vương Vũ, theo trọng tài tuyên bố, Cầm Tử Nha cùng người trung niên họ La trên thính phòng cũng nổi lên tinh thần, vốn hai người ngồi cũng không xa, vừa nghe trọng tài tuyên bố, hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được ý cười ở trong mắt đối phương.

Cầm Tử Nha nhìn thoáng qua liền quay đầu dồn chú ý vào trường đấu, người trung niên họ La vuốt cằm, thầm nghĩ: “Ta thừa nhận ta đã xem nhẹ Lâm Minh, tuy nhiên muốn thắng Vương Vũ cũng không phải dễ dàng như vậy, cứ chờ xem đi!”.

Lâm Minh sau khi trong nháy mắt đánh bại Trần Tiêu lần này có hy vọng tấn công xếp hạng trước một trăm, Vương Vũ cũng thu lại lòng khinh thị. Tu vi của hắn cũng chỉ cao hơn Trần Tiêu một cấp mà thôi, đối mặt với Lâm Minh phải cẩn thận, nếu không sơ sẩy một chút là sẽ lật thuyền trong mương.

Trận đấu còn chưa có bắt đầu, Vương Vũ đã ngưng tụ chân nguyên đến bên ngoài cơ thể, hình thành một màng hào quang như thực chất. Kỹ xảo chân nguyên hóa hình bậc này, đối với Vương Vũ mà nói đương nhiên không tính là gì.

- À? Chân nguyên che chắn phòng ngự công kích linh hồn! Không nghĩ tới ngươi luyện loại chiêu thức này?

- Hừ! Nếu đã dám nhận so đấu với ngươi, đương nhiên ta đã có hiểu biết vài phần về ngươi. Lúc trước ở Nam Hoa lâu ngươi dùng linh hồn lực đánh bại Âu Dương Tử Vân, chuyện này ta đã sớm biết, sao có thể không có phòng bị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.