Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 2446: Lựa chọn



Tinh thần Lâm Minh run rẩy, hai nắm đấm siết chặt.

Lâm Minh biết rõ mạng sống của hắn đã không hoàn toàn thuộc về chính mình.

Là Thần Mộng, Triệt và Mặc, Bất Hủ quân vương, bọn họ bất chấp tất cả giành lấy mạng sống Lâm Minh từ tay Võ giả.

Không chỉ thế, trên con đường Lâm Minh trưởng thành gặp được rất nhiều tiền bối ân sư, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên trút hết tất cả hy vọng lên người Lâm Minh, hy vọng hắn sẽ kế thừa di chí của họ.

Nếu Lâm Minh thật sự liều lĩnh mạng sống cứu Thánh Mỹ rồi bị Hồn Đế giết thì hắn xứng đáng với ai đây?

Mặc nhận ra suy nghĩ của Lâm Minh, mở miệng nói:

- Chúng ta không chỉ vì cứu ngươi mà cũng là tự cứu. Nếu không có ngươi thì không người có thểngăn cản lão ma kia, khi hạo kiếp giáng xuống thế giới này sẽ không còn sinh linh Tam Thập Tam Thiên.

Triệt khẽ thở dài:

- Thật ra ta không tư cách yêu cầu ngươi làm cái gì, hết thảy tuyển chọn do chính ngươi tự quyết định. Nhưng ta nghĩ nàng không hy vọng ngươi đi chịu chết, quan trọng là ngươi chết rồi có thể đổi lại mạng sống của nàng sao?

Mấy lời này khiến lòng Lâm Minh chùng xuống. Đúng rồi, Lâm Minh đi cứu Thánh Mỹ không nói tới khác biệt thực lực với Hồn Đế, chỉ tính nếu Hồn Đế hèn hẹ bắt cóc Thánh Mỹ uy hiếp, Lâm Minh sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, làm sao thắng nổi?

Xác suất Lâm Minh đánh bại Hồn Đế vô cùng xa vời, không giết chết gã thì làm sao cứu Thánh Mỹ?

Bỏ mạng của mình vào chẳng lẽ mong mỏi Hồn Đế thấy Lâm Minh đi chết vì Thánh Mỹ sẽ tha cho nàng sao?

Hồn Đế hận Thánh Mỹ đủ để gã rút hồn luyện tuy nàng một ngàn lần.

Nhưng nếu không đi cứu...

Lâm Minh tưởng tượng kết cuộc Thánh Mỹ rơi vào tay Hồn Đế là cảm giác lòng nhói đau, không hít thở được.

Lâm Minh hoang mang.

Một bên là ký thác hy vọng nguyên nhân tộc, thậm chí là sinh linh Tam Thập Tam Thiên. Bên kia là nữ nhânc cùng hoan nạn sống chết, bất chấp tất cả cứu mạng Lâm Minh.

Một bên là đại nghĩa chủng tộc, tiền bối ký thác. Một bên là lòng mong muốn, nhi nữ tình trường.

Đây là lựa chọn cực kỳ đau khổ cho Lâm Minh.

Lâm Minh lấy Hồng Mông Linh Châu ra thẫn thờ thả đám người Thần Mộng, Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ ra.

Thần Mộng đã vô cùng suy yếu, trong không gian linh châu Tiểu Ma Tiên dùng hết thủ đoạn cũng khó thể cứu lại sinh mệnh chi hỏa ngày càng yếu ớt của Thần Mộng.

Nhìn bộ dạng Thần Mộng, Hạo VũThiên Tôn kích động vô cùng, gã và nàng có tình cảm sâu sắc nhất:

- Thần Mộng!

Người Thần Mộng đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, sự sống không ngừng xói mòn.

Lâm Minh khó xử hỏi:

- Hai vị tiền bối còn đan dược bổ khí huyết không?

Lâm Minh trực giác đan dược quý giá trên người Triệt và Mặc không còn nhiều.

- Còn, nhưng phẩm cấp không bằng cho ngươi.

Mặc lấy một đan bình ra khỏi Tu Di giới, đổ nhẹ. Một viên linh đan màu lục lăn ra khỏi đan bình.

Lâm Minh cảm giác sự sống của Triệt và Mặc càng lúc càng yếu ớt, sốt ruột hỏi:

- Tiền bối, các người không ăn sao?

Triệt lắc đầu nói:

- Cái này lấy trong đan lô của chủ nhân, đan dược hích hợp cho chủng tộc Tam Thập Tam Thiên dùng. Chúng ta là tộc Điện Linh, lực lượng khí huyết khác với các ngươi, có ăn vào cũng vô dụng.

Tinh thần Lâm Minh rung động:

- Chủ nhân...

Lâm Minh nhớTriệt và Mặc từng nói chủ nhân Tu La lộ không chết, nhưng hắn không biết chủ nhân Tu La lộ đi đâu. Khi Lâm Minh hỏi Triệt và Mặc thì nhận câu trả lời là khi Lâm Minh có đầy đủlực lượng, có thể trở thành kỳ thủ mới cho hắn biết tung tích của chủ nhân Tu La lộ.

Hiện tại Lâm Minh cho rằng hắn đã có sức mạnh đó.

Nhưng giờ chưa phải lúc hỏi han, Lâm Minh nhanh chóng đưa đan dược cho Thần Mộng uống.

Loại đan dược này có quý giá đến mấy cũng chỉ tăng nhanh tốc độ phục hồi khí huyết cho Thần Mộng, muốn hoàn toàn tiêu trừ ảnh hưởng trận chiến vừa rồi đối với Thần Mộng thì vô cùng khó khăn.

Khi Thần Mộng nuốt đan dược xuống, sắc mặt có chút hồng hào.

Lâm Minh thở phào, nhìn hướng Triệt và Mặc:

- Hai vị tiền bối... -

Triệt và Mặc nhìn nhau một cái,đoán được Lâm Minh muốn nói cái gì.

Triệt nói:

- Đã tới lúc mang ngươi đi gặp chủ nhân.

- Gặp Tu La tiền bối?

Tinh thần Lâm Minh dao động, tâm tình khó mà bình tĩnh. Cả đời Lâm Minh nhiều lần nghe truyền thuyết về chủ nhân Tu La lộ, đó là người mạnh nhất chủng tộc Tam Thập Tam Thiên từ xưa đến nay, là tồn tại vượt trăm ức năm.

Chủ nhân Tu La lộ cường đại, bí ẩn. Nhưng có một điều Lâm Minh không hiểu là tại sao trong tình huống vừa rồi chủ nhân Tu La lộ không ra tay?

Chẳng lẽ chủ nhân Tu La lộ bị thương quá nặng, trăm ức năm vẫn không khỏe lại?

Có vài vết thương có thể tĩnh dưỡng hoặc uống đan dược để lành.

Nhưng có vết thương không cách nào phục hồi lại, ví dụ cơ thể bị cắt một nửa, phần thân thể bị cắt đó còn bị hủy diệt. Ví dụ linh hồn, thế giới trong người bị phân cách, đánh tan.

Cơ thể, linh hồn, thế giới trong người là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh. Võ giả tập võ là đang lịch lãm ba phần này, là thể hiện cụ thể của tu vi Võ giả.

Thân thể, linh hồn bị hủymột nửa tuy có thể trọng sinh nhưng tương đương tu vi bị chém bỏ một nửa, thiên phú, tiềm lực bị tổn hại lớn. Vết thương này sẽ làm rớt cảnh giới, từ nay tu vi trì trệ không tiến bộ, rất khó phục hồi.

Đặc biệt tồn tại vượt qua Chân Thần như chủ nhân Tu La lộ, trên thế giới e rằng không có linh bảoChân Thần nào cho chủ nhân Tu La lộ dùng để trị thương được.

Ví dụ lúc Lâm Minh ở Thiên Diễn tinh, căn nguyên linh hồn bị lấy hết không chừa một giọt. Vết thương như vậy rất nghiêm trọng, tương đương với đốt cháy tinh huyết hoặc tinh hoa linh hồnmười phần, sinh mệnh sẽ khô cạn mà chết.

Mặc nói với Thần Mộng, người nhà Lâm Minh:

- Ngươi cũng đi theo, các ngươi nữa. Chúng ta tĩnh tọa điều tức một lúc, dưỡng thương xong sẽ xuất phát.

Hiện Thần Mộng đã khỏe hơn nhiều, đám người Tiểu Ma Tiên mới ra khỏi Hồng Mông Linh Châu. Bọn họ giật mình một lúc, không ngờTriệt và Mặc cũng kêu cả đám đi.

Triệt và Mặc điều tức một đoạn thời gian. Triệt lấy một tấm Tu La lệnh, hợp sức với Mặc mở ra đường hầm không gian đi Tu La lộ.

vũ trụ hoang dã cách Tu La lộ rất xa, mở ra đường hầm không gian cần chút thời gian. Thừa dịp này Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, những đứa con bay tới bên cạnh Lâm Minh, nắm tay hắn.

- Lâm ca...

- Lâm Minh...

- Phụ thân...

- Lão cha...

Người thân kêu gọi cùng vang bên tai Lâm Minh, tim hắn bị xúc động.

Khi con người ở lúc bất lực nhất thì người thân quan tâm sẽ xua tan nỗi bất lực, bàng hoàng.

Lâm Minh nhìn người nhà của mình, lúc này bọn họ đã biết chuyện Thánh Mỹ, biết những gì xảy ra.

Lâm Minh vuốt mặt Cửu Nhi, hắn không biết nên nói cái gì:

- Cửu Nhi...

Cửu Nhi nắm chặt tay Lâm Minh:

- Mẫu thân sẽ không sao.

Cửu Nhi cắn môi gằn từng chữ, dường như không chỉ vì nói cho Lâm Minh biết cũng là đang nói với mình.

- Lâm Minh...

Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên cùng nắm tay Lâm Minh, bọn họ cảm nhận được nỗi đau trong lòng hắn.

Các nàng không có cách nào chia sẻ cho Lâm Minh, chỉ có thể nắm lấy tay hắn, yên lặng truyền đến sự an ủi.

Tiểu Ma Tiên truyền âm:

- Ngươi quyết định cái gì thì cứ làm đi, đừng lo lắng chúng ta.

Lòng Lâm Minh ấm áp, hắn biết quyết định của mình rất có thể trong tương lai sẽ rơi vào nguy hiểm, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì người nhà sẽ rất đau buồn.

Tiểu Ma Tiên không muốn làm Lâm Minh phân tâm, nhưng sao hắn có thể bỏ mặc cảm nhận của người thân? Lâm Minh đối mặt tình cảnh rất khó khăn.

Lâm Minh cắn răng nói:

- Ta sẽ trở về bình an, ta bảo đảm với các người!

Qua cơn xúc động Lâm Minh đã bình tĩnh lại, tùy tiện đi tìm Hồn Đế chẳng những không cứu được Thánh Mỹ còn làm mình chết uổng, vậy thì không ý nghĩa.

Lâm Minh đi cứu Thánh Mỹ không chỉ vì cầu mình không thẹn với bản tâm mà muốn giải cứu nàng thành công.

Đường hầm không gian Tu La lộ đã mở.

Triệt và Mặc mở miệng nói:

- Đi thôi.

Hai người một trước một sau bay về phía Tu La lộ, Lâm Minh, Thần Mộng cùng người nhà của hắn theo sát.

Bay trong đường hầm không gian chẳng biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt thay đổi, bọn họ đến một bình nguyên hoang dã.

Nơi đây làđại hoang Tu La lộ.

Lâm Minh nhìn phong cảnh trước mắt, rất là cảm thán. Lâm Minh lại đến Tu La lộ, thế giới này đi theo hắn suốt chiều dài cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.