Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 397: Cổ Phượng đại điện



Hoàn cảnh trong Thần Hoàng bí cảnh cực kỳ phức tạp, cơ duyên nơi này đều là mười vạn thậm chí mấy chục vạn năm tích lũy lại.

Bởi vì trong Thần Hoàng bí cảnh Hỏa nguyên khí vô cùng nồng đậm, rất dễ dàng thai nghén ra các loại thiên tài địa bảo trong thời gian vô cùng dài lâu, bao gồm cả Hỏa Tinh.

Ở Thiên Diễn đại lục, số lượng Hỏa Tinh cực kỳ thưa thớt, mà ở trong Thần Hoàng bí cảnh lại rất nhiều, chỉ đáng tiếc tiến vào Thần Hoàng bí cảnh có nhiều hạn chế, hơn nữa thời gian cũng chỉ có mấy ngày, muốn sưu tầm được một cái Hỏa Tinh cũng cần vận khí không tồi mới được.

Lâm Minh sau khi chiếm được Lạc Tinh chi hỏa, hai ngày sau ở trong một hồ dung nham tìm được một cây Hỏa Diễm thảo giá trị bình thường. Ngoài ra không thu hoạch được gì khác.

Ngày thứ ba chấm dứt, đây cũng là ngày cuối cùng ở nơi hoang dã Thần Hoàng bí cảnh.

Vào lúc mặt trời sắp đến gần mặt đất, lại sắp dâng lên, cuối tầm nhìn của Lâm Minh xuất hiện một tòa cung điện màu đỏ như lửa, cung điện ở trong ánh sáng mông lung vặn vẹo thoạt nhìn giống như là hải thị thận lâu.

- Đây chính là Cổ Phượng đại điện rồi hả.

Lâm Minh nheo mắt lại, sờ ngọc bài trong Tu Di giới. Đây là chìa khóa tiến vào Cổ Phượng đại điện, tổng cộng có mười sáu cái. Người không có ngọc bài sẽ bị truyền tống ra khỏi Thần Hoàng bí cảnh cùng lúc mười sáu người này tiến vào Cổ Phượng đại điện, kết thúc thí luyện lần này.

Cùng lúc đó, mười sáu người đám Mục Định Sơn, Mục Tiểu Thanh trong Thần Hoàng bí cảnh, trước mắt đồng dạng xuất hiện Cổ Phượng đại điện. Bọn họ ba ngày nay cũng đều có thu hoạch. Mục Định Sơn chiếm được một khối khoáng thạch Hỏa thuộc tính quý báu, cùng với một gốc thiên tài địa bảo mà khi dùng có thể bồi luyện chân nguyên Hỏa hệ trong cơ thể. Mục Tiểu Thanh chiếm được Tuyết Liên Băng Hoa, hàng phục một con linh thú Băng hệ.

Tuy nhiên những thứ này đều không quý báu bằng Lạc Tinh chi hỏa mà Lâm Minh chiếm được. Cũng không phải vận khí của Lâm Minh tốt hơn bọn họ, mà là Mục Định Sơn cho dù tìm được Hỏa Tinh địa giai trung phẩm cũng không có đủ thực lực để đối phó nó. Nếu gặp phải Lạc Tinh chi hỏa cũng chỉ có nước chạy trốn.

Dưới tình huống vận khí xấp xỉ nhau, có năng lực lớn bao nhiêu thì tương đối có cơ duyên lớn bấy nhiêu.

Lâm Minh xem chuẩn phương hướng Cổ Phượng đại điện, triển khai thân pháp bay về phía đó.

Tục ngữ nói, nhìn núi chạy ngựa chết, tuy nhiên Cổ Phượng đại điện chỉ là một tòa cung điện mà thôi. Lâm Minh vốn cho rằng chỉ thời gian một nén hương là gần như có thể tới, nhưng là không nghĩ tới hắn chạy chừng non nửa canh giờ.

Chính thức đi tới phía trước Cổ Phượng đại điện, Lâm Minh hít một hơi khí lạnh. Quá lớn! Lớn đến khủng bố! Chẳng trách thoạt nhìn thì gần, khoảng cách lại xa vậy.

Đại điện cao ngất trong mây, vách tường toàn bộ là nham thạch đỏ thẫm. Ở trên độ cao hơn trăm trượng có một cái phù điêu đồ đằng Phượng Hoàng hình tròn thật lớn, đường kính của nó chừng hai mươi, ba mươi trượng.

Cột đại điện, mỗi cây đều to mười mấy người ôm, giống như cột chống trời. Trên cột điêu khắc đủ loại hình ảnh. Có thánh thú, có thần thú, có cao thủ nhân loại, có các loại bảo khí, tọa kị, đan dược. Trên một cột trong số đó Lâm Minh bất ngờ nhìn thấy một đám ác ma mặt xanh nanh vàng, trong tay bọn họ cầm rìu lớn hoặc lưỡi hái, trên người quấn xích thô to, cơ bắp toàn thân gồ lên.

Lâm Minh nhìn thấy bức cảnh tượng này, đồng tử hơi co rụt lại. Loại chủng tộc này hắn từng ra mắt. Sau khi cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, hắn nhìn thấy U Minh đại đế tay cầm cự phủ, giết hại vô tận ác ma. Cứ giết một tên, hắn đều uống máu tươi của nó.

Ác ma bị U Minh đại đế giết hại giống y hệt điêu khắc trên cột.

Tuy nhiên, U Minh đại đế giết hại rõ ràng là tiểu lâu la, mà số ở trên cột này, mỗi tên đều là cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ nhìn tọa kị của bọn họ, chính là những thánh thú Giao Long, Ly Long. Những ác ma như vậy ít nhất cũng phải là cao thủ cấp bậc Toàn Đan, thậm chí có rất nhiều cường giả Toàn Đan Chí Cực và đại năng phong hoàng xưng đế.

Dõi mắt nhìn qua, chỉ riêng ác ma khắc trên một cây cột này nhiều đến vài trăm hơn ngàn, điều này khiến Lâm Minh rung động trong lòng. Vài trăm hơn ngàn cao thủ siêu cấp, vài trăm hơn ngàn thánh thú. Cho dù là thánh địa của Thiên Diễn đại lục cũng không có quy mô bậc này nhỉ!

Nếu không phải là điêu khắc khoa trương, vậy chỉ có thể nói thế giới mà Cổ Phượng tộc tiếp xúc khủng bố hơn hiện tại rất nhiều!

Lâm Minh thở dài một hơi. Xem ra Thiên Diễn đại lục hiện tại, số lượng và chất lượng cường giả cho dù là trong số vị diện cấp thấp cũng hơn phân nửa là xếp sau.

- Lâm sư đệ, tốc độ thật nhanh!

Khi Lâm Minh đang xem phù điêu, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm sang sảng. Lâm Minh quay đầu nhìn, lại thấy Mục Định Sơn mặt đầy vẻ phong trần vừa mới tiến vào đại điện. Quần áo trên người hắn rách nhiều chỗ, tóc còn bị đốt trọi rất nhiều. Chắc là thời gian ba ngày này hắn cũng trải qua không ít chém giết.

Chú ý tới ánh mắt của Lâm Minh, Mục Định Sơn cười nói:

- Để Lâm sư đệ chê cười. Vận khí tốt, tìm được một cây Hỏa Tâm Hoa có thể bồi luyện chân nguyên Hỏa hệ, chỉ là bên cạnh nó có một con trăn lửa gần tới cấp sáu thủ hộ. Ngu huynh thực lực có hạn, thật vất vả mới đánh bị thương nó, hái lấy Hỏa Tâm Hoa, bị thương không nhẹ.

Mục Định Sơn nói xong tự giễu nở nụ cười, những đệ tử thân truyền khác đám Mục Tiểu Thanh cũng lục tục chạy tới. Bất kể là Chu Tước phân tông hay là Thanh Loan phân tông đều chạy tới trong cùng một tòa Cổ Phượng đại điện.

Mười sáu đệ tử đến đông đủ, không một ai ngã xuống, đây thật là một tin tức tốt.

Chỉ là mười sáu đệ tử hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương một chút, dù là như thế trên mặt mỗi người lại đều là vẻ hưng phấn, nhất là Tôn Dục xếp hạng thứ ba trong số đệ tử thân truyền, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.

- Tôn sư huynh, lần này vào Thần Hoàng bí cảnh chắc là có cơ duyên lớn hả? Chiếm được cái gì? Cao hứng như thế?

Một thanh niên mặt chữ điền hỏi, hắn là Trương Nham xếp hạng thứ tám trong đệ tử thân truyền.

Lúc này cách tiến vào Cổ Phượng đại điện còn nửa canh giờ, trong lúc nghỉ ngơi thảo luận thu hoạch từng người trong Thần Hoàng bí cảnh tự nhiên thành chuyện không thể tránh khỏi.

Tôn Dục cười tít mắt lấy ra thu hoạch của mình trong Thần Hoàng bí cảnh. Vốn chính là đồng môn đệ tử, cũng không có gì phải kiêng kị. Trên thực tế, đồ vật đạt được trong Thần Hoàng bí cảnh, sau khi đi ra đều phải đăng ký. Có vài thứ tông môn khả năng sẽ ra giá mua lại.

Tôn Dục lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, thật cẩn thận mở ra. Ánh đỏ mông lung lập tức vọt lên trời, khiến cho đệ tử chung quanh kinh hô từng đợt.

- Hỏa Dương Ngọc! Ta không nhìn lầm chứ!

- Không sai, trước kia ta từng nhìn thấy một khối ở chỗ sư phụ. Tuyệt đối không sai!

Trong hộp ngọc, thình lình có một viên ngọc thạch màu đỏ bằng quả nhãn, Hỏa nguyên khí chung quanh đang cuồn cuộn không ngừng hội tụ vào nó, hình thành một vòng xoáy nho nhỏ.

- Thật sự là Hỏa Dương Ngọc. Tôn sư đệ, vận khí tốt nha!

Ngay cả Mục Định Sơn đều hơi bị động dung. So ra, đồ vật hắn đạt được đều có điều không bằng.

- Ha ha, vận khí tốt mà thôi. Thu hoạch của các vị không nhất định đã kém ta nhỉ.

Tôn Dục tuy rằng nói có vẻ khiêm tốn tuy nhiên hưng phấn và đắc ý trong mắt hắn lại không giấu được. Hắn sớm đã mừng như nở hoa trong lòng.

Hỏa Dương Ngọc vừa không thể dùng để luyện khí cũng không thể ăn vào để nâng cao thực lực. Nhưng là chỉ cần đeo trên người là có thể đề cao tự động ngưng tụ Hỏa nguyên khí. Khi tu luyện, có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện ở một mức độ nhất định. Khi luận võ với người khác, có thể tăng cường năng lực khôi phục. Là bảo vật khó được!

Có sự kích thích của khối Hỏa Dương Ngọc này, các đệ tử khác của Thần Hoàng đảo đều nhao nhao lấy đồ vật giành được ra. Người thu hoạch nhiều tự nhiên là khoe khoang một phen, người thu hoạch ít chỉ có thể cảm khái và hâm mộ. Trong đó có hai đệ tử lại ủ rũ, một câu đều lười nói. Bọn họ đào sâu ba tấc tìm ba ngày lại không thu hoạch được gì.

Rất nhiều đệ tử cho rằng, nếu vào Thần Hoàng bí cảnh lại không có thu hoạch gì, là vận khí bản thân không tốt. Đây cũng không phải là điềm tốt gì.

Ngay cả Mục Tiểu Thanh khiêm tốn đều iển lãm thu hoạch của mình. Tuy rằng Tuyết Liên Băng Hoa giá trị không nhỏ, nhưng so với Hỏa Dương Ngọc của Tôn Dục vẫn kém hơn không ít. Tôn Dục cười không đề dấu vết, trong lòng rất là đắc ý. Ngay cả Mục Định Sơn và Mục Tiểu Thanh thực lực cá nhân vượt qua hắn, đồ vật đạt được đều không tốt bằng hắn. Điều này nghĩa là vận khí hắn tốt nhất.

Mục Tiểu Thanh triển lãm đồ vật xong, Tôn Dục lại đem ánh mắt chuyển sang Lâm Minh đang nhìn phù điêu trên cột, nói:

- Lâm sư đệ, ngươi ở trong Thần Hoàng bí cảnh đạt được cái gì? Lấy ra xem xem nào.

- Ồ?

Lâm Minh quay đầu lại, nói:

- Ta vận khí không tồi, kiếm được một cái Hỏa Tinh.

- Hỏa Tinh?

Mọi người vừa nghe, lập tức hưng phấn nổi lên. Loại đồ vật Hỏa Tinh này, cho dù là nhân giai hạ phẩm đều có thể bán được giá tiền không tồi.

- Lâm sư đệ vận khí tốt nha.

- Cho dù là Hỏa Tinh cấp thấp đều có thể đáng giá không ít Chân Nguyên thạch đó. Vận khí Lâm sư đệ thật không tồi.

- Không hổ là Lâm sư đệ.

Tôn Dục cũng khen tặng vài câu, cười ha hả nói:

- Lâm sư đệ, là Hỏa Tinh cấp mấy vậy, lấy ra cho chúng ta mở mắt.

- Đúng vậy, để xem nào.

Chúng đệ tử đều dõi mắt trông mong chờ xem, Mục Định Sơn cũng có chút chờ mong.

Lâm Minh cũng không có gì phải giấu, lập tức lấy hộp ngọc trong Tu Di giới ra. Lấy cái kén do Thanh Thương chân nguyên ngưng tụ thành, bóc mở tia chân nguyên, lộ ra Lạc Tinh chi hỏa bị phong ấn kín mít trong đó.

Ngọn lửa màu tím, tuy rằng bị phong ấn nhưng vẫn ẩn chứa khí thế khiến lòng người kinh sợ, Thanh Thương chân nguyên ngăn cách vừa bóc ra, Lạc Tinh chi hỏa lại thấy ánh mặt trời liền giống như một con báo con bị nhốt, điên cuồng giãy giụa gầm rống. Phù văn phong ấn phát ra tiếng kêu xèo xèo, lại là bị Lạc Tinh chi hỏa không ngừng ăn mòn.

Cùng lúc đó, Hỏa nguyên khí chung quanh trong nháy mắt trở nên xao động, gào thét bay về phía Lạc Tinh chi hỏa. Trong lúc nhất thời, một vòng xoáy Hỏa nguyên khí trống rỗng xuất hiện, cường đại hơn so với Hỏa Dương Ngọc lúc trước nhấc lên không biết bao nhiêu lần.

Mục Định Sơn sắc mặt biến đổi, hắn cảm giác được rõ ràng Hỏa nguyên khí trong cơ thể mình dường như bị một loại dẫn dắt nào đó, gần như muốn phá cơ thể mà ra.

Tôn Dục cũng trợn to mắt nhìn, tràn đầy vẻ kinh hãi. Hắn sau khi xác nhận vài lần rốt cuộc ý thức được một sự thật khiến hắn khó có thể tin.

- Hỏa Tinh địa giai trung phẩm!

- Lâm sư đệ, ngươi thu phục một Hỏa Tinh địa giai trung phẩm!!!?

Mục Định Sơn gần như nói cùng một lúc với Tôn Dục. Hai người bọn họ vừa dứt lời, một bộ phận đệ tử còn đang đầy vẻ mờ mịt, một chốc một lát còn chưa hiểu rõ cấp bậc Hỏa Tinh đều trợn trừng mắt, trong lòng chấn động mạnh.

Địa giai trung phẩm?

Loại Hỏa Tinh này là có thể giết người đấy! Gặp phải mà không bị giết chết là không tệ rồi. Lâm Minh không ngờ có thể ngược lại hàng phục được nó?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.