Tư Đồ Xuyên bị quăng thật mạnh vào Cửu Hoa trì, bắn lên bọt nước lạnh giá thẳng hướng trời cao.
Một thương đánh cho Tư Đồ Xuyên bay ngược vào hồ nước, còn Lâm Minh vẫn đứng giữa không trung, bộ dáng dường như không có tiêu hao nhiều lắm.
- Thật đáng sợ!
Nhìn Lâm Minh đứng lơ lửng trên bầu trời, mấy võ giả Toàn Đan kỳ trước đó khí huyết dâng trào đều là sắc mặt trắng xám, vừa rồi va chạm giữa hai bên làm cho bọn họ cảm nhận được lực lượng cường đại không thể kháng cự. Kỳ thật không bằng Tư Đồ Xuyên cũng thôi đi, dù sao Tư Đồ Xuyên đã ba mươi lăm tuổi, là tu vi Mệnh Vẫn tầng hai đỉnh phong.
Nhưng Lâm Lan Kiếm kia, tuổi cụ thể không rõ ràng lắm, có lẽ cũng không quá hai mươi sáu tuổi, hơn nữa tu vi chỉ vẻn vẹn là Toàn Đan hậu kỳ, chỉ là thực lực như vậy lại đánh áp đảo Tư Đồ Xuyên.
Điều này làm cho bọn họ có loại cảm giác thất bại thật lớn, thiên phú này quả thực không giống như nhân loại có thể có được.
Không riêng gì mấy võ giả Toàn Đan, mấy vị hoàng tử khác cũng thầm kinh hãi. Cứ như thế Lâm Minh ắt sẽ trở thành một trong mấy cường giả đỉnh cao nhất của Thiên Diễn đại lục. Người như vậy, tương lai phải có lực lượng ảnh hưởng tới toàn bộ thế cục của đại lục. Mà trọng yếu nhất là, hắn cũng không thuộc về bất kỳ một phương thế lực nào của bốn đại thần quốc, vì thế tương lai của hắn có khả năng vô hạn!
“Ầm ầm!”.
Nước ao nổ tung, Tư Đồ Xuyên phóng vọt lên cao, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, tóc tai bù xù, cả người ướt đẫm, trông vô cùng nhếch nhác.
Lâm Minh hờ hững nhìn về phía Tư Đồ Xuyên, năng lực đề kháng đả kích của đối phương quá mạnh mẽ, liên tục hai lần dính đòn nghiêm trọng, nhưng bị thương cũng không nặng lắm.
Tuy nhiên điều này cũng là trong tình lý, Đại Hoang kích quyết là chiến kỹ thành danh của Ma Đế, vốn chính là chiêu thức công phòng nhất thể. Chẳng những Huyết Ẩm chi ấn có thể sử dụng công kích, mà còn có thể sử dụng để hộ thân và phòng ngự.
Ở trong chân nguyên hộ thể của Tư Đồ Xuyên đã dung hợp một bộ phận Huyết Ẩm chi ấn, nhờ đó chân nguyên hộ thể của hắn cường hãn vượt qua lẽ thường!
“Tư Đồ Xuyên này tuyệt đối là một cao thủ, có lẽ so với Thi Quỷ Nhân hơi kém một chút, nhưng cũng không kém nhiều lắm, nếu vừa rồi hắn kích phát bí pháp huyết mạch, thậm chí có thể áp chế Thi Quỷ Nhân, nhưng mà đáng tiếc, hắn gặp ta”.
Gặp phải Lâm Minh là Tư Đồ Xuyên xui xẻo, người xưa có câu, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, Đại Hoang kích quyết của Tư Đồ Xuyên này Lâm Minh luyện qua rất nhiều năm, hơn nữa hắn học Đại Hoang kích quyết còn đầy đủ hơn so với bản cũ trên tay Tư Đồ Xuyên.
Chiêu thức Tư Đồ Xuyên sử dụng vừa rồi, tỷ như Huyết Ấn Toàn Sát, Hỗn Nguyên thương, Đồ Lục... Lâm Minh đều rõ như lòng bàn tay, đặc tính của Huyết Ẩm chi ấn cũng rõ ràng không còn gì hơn.
Còn chưa đấu, chiêu thức đã bị người ta nắm rõ mồn một, còn làm thế nào chiến đấu?
Đáng buồn nhất chính là, hai chỗ Tư Đồ Xuyên cậy vào nhất là Không Gian ý cảnh và sát đạo đều hoàn toàn bại lộ trước Lâm Minh, làm cho hắn không thể nào phát huy ra hết uy lực của Đại Hoang kích quyết.
Ưu thế duy nhất của Tư Đồ Xuyên chính là tu vi vượt qua Lâm Minh một đại cảnh giới cộng thêm một tiểu cảnh giới, đáng tiếc lại bị Chiến Linh, Bát Môn Độn Giáp, ý cảnh các thứ... Rất nhiều nhân tố bù lại, làm cho từ đầu tới cuối Tư Đồ Xuyên đều bị Lâm Minh đánh áp đảo.
Nguyên vốn lực phòng ngự khủng bố của Tư Đồ Xuyên cũng là một trong nguyên nhân hắn có thể xếp hạng trên Thiên Mệnh bảng, nhưng mà phòng ngự không thể sánh với công kích, công kích cường có thể áp chế người khác, phòng ngự cường vẫn như cũ là bị động bị đánh. Đánh đến bây giờ, Tư Đồ Xuyên vô cùng chật vật, thoạt nhìn căn bản không hề có lực chống cự.
Ở tình huống như vậy, Tư Đồ Xuyên mặt mũi đều vặn vẹo kịch liệt cùng một chỗ! Thất bại như vậy hắn không tiếp thụ được, hắn tình nguyện giảm thọ một trăm năm cũng muốn đánh bại Lâm Minh.
- Tư Đồ huynh, ngươi bị đánh bại rồi!
Dương Vân đứng dậy nói.
Tư Đồ Xuyên khóe miệng co giật kịch liệt, trên mặt gân xanh nổi lên chằng chịt, tình thế bất lợi liên tiếp, Tư Đồ Xuyên không thể lấy lý do mười chiêu chưa hết để tiếp tục công kích Lâm Minh. Hơn nữa hắn cũng dự đoán được, dù có đấu tiếp, kết quả giống nhau là thua.
- Đừng đánh nữa, hai chúng ta không phải đối thủ của hắn, có đánh tiếp cũng chỉ là tự rước lấy nhục!
Bên tai Tư Đồ Xuyên đột nhiên vang lên tiếng chân nguyên truyền âm, là đến từ Tư Đồ Phong.
- Tiểu tử này rõ ràng rất hiểu biết chiêu thức của ngươi, hẳn là hắn cũng có kế thừa Đại Hoang kích quyết, mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì về chiêu thức của hắn, chỉ có thể nhìn ra một ít bóng dáng của Đại Hoang kích quyết từ trong chiêu thức của hắn, chuyện này chúng ta phải cấp tốc báo cáo lên Thần Hoàng bệ hạ, do bệ hạ định đoạt!
Sắc mặt Tư Đồ Xuyên biến đổi không ngừng, rốt cuộc hắn cắn răng một cái, từ không trung hạ xuống.
- Mười cân Mộc Linh ngọc trăm vạn năm, một cân Mộc Linh Ngọc Tủy!
Lâm Minh không quên lên tiếng nhắc nhở.
Nghe câu nói thế, Tư Đồ Xuyên cùng Tư Đồ Phong đều co giật khóe miệng một cái, mặc dù với thân gia của họ, nếu muốn xuất ra mấy thứ này cũng là cực kỳ cố hết sức.
- Trên thân ta không mang theo những thứ này, ta dùng Nguyên Linh thạch cùng các vật khác bồi thường!
Tư Đồ Xuyên nói mà sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Lâm Minh khẽ cười một tiếng nói:
- Mộc Linh ngọc trăm vạn năm và Mộc Linh Ngọc Tủy đều là vật vô giá, không phải Nguyên Linh thạch có thể thay thế. Ở đây có nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy, kỳ trân trên thân vô số, ta nghĩ với thân phận của hoàng tử Tu La thần quốc, mượn một ít có lẽ không khó!
- Ngươi!
Tư Đồ Xuyên nghe Lâm Minh nói xong, tức giận như muốn rút ruột ra ngoài. Tư Đồ Phong sợ hắn phẫn nộ mở miệng nói bậy, tự mình đứng ra một bước, nói:
- Ý nguyện đánh cược chịu thua, thái tử điện hạ cho mượn Mộc Linh ngọc dùng một chút!
Thái tử thần quốc ngồi đây chỉ có một mình Dương Vân, Cửu Đỉnh thần quốc có tài nguyên Mộc Linh ngọc phong phú nhất, cũng chỉ có hắn mới có thể thoải mái lấy ra đủ mười cân Mộc Linh ngọc trăm vạn năm và một cân Mộc Linh Ngọc Tủy.
Dương Vân mỉm cười đứng lên, nói:
- Mọi người đều là nhân vật danh tiếng của Thiên Diễn đại lục, có thể gặp nhau ở Cửu Hoa yến của ta vốn là duyên phận, chớ để tổn thương hòa khí! Mộc Linh ngọc chung cho Lâm huynh, ta có, có thể cho Tư Đồ huynh mượn!
Dương Vân nói xong, từ trong Tu Di giới lấy ra một cái hộp ngọc. Hộp ngọc sáng bóng, chỉ có lớn cỡ ba tấc, vừa mở ra lập tức phóng ra một vầng hào quang chói mắt. Từ trong hộp ngọc Dương Vân lấy ra một viên Mộc Linh ngọc bằng cỡ trứng chim cút, khiến mọi người giật mình kinh ngạc là, khối Mộc Linh ngọc này lại là màu vàng.
- Là Mộc Linh Ngọc Tủy!
Mặc dù võ giả ở đây đều là người tài thân gia xa xỉ, nhưng Mộc Linh Ngọc Tủy này cũng khó gặp.
Dương Vân nói:
- Mộc Linh Ngọc Tủy còn nặng hơn gấp mấy lần so với hoàng kim, đừng nhìn Mộc Linh Ngọc Tủy trong tay ta hơi nhỏ, nhưng kỳ thật có tới một cân ba lạng! Về phần Lâm huynh muốn những Mộc Linh ngọc trăm vạn năm kia, tạm thời ta không mang ở trên thân, chờ một lát ta sẽ từ trong quốc khố chọn ra một ít giao cho Lâm huynh!
Lâm Minh nói:
- Thái tử điện hạ nói quá lời, chỉ là Mộc Linh Ngọc Tủy này nhiều thêm ba lạng cân nặng, đã đủ để bù lại mười cân Mộc Linh ngọc trăm vạn năm rồi!
Lâm Minh kế thừa trí nhớ của vị Luyện Dược sư Thần Vực kia, cũng biết đo lường đại khái về giá trị của Mộc Linh ngọc.
- Ha ha... Tốt quá!
Dương Vân cũng không nhiều lời, một đoàn sáng xanh tác dụng trên hộp ngọc, hộp ngọc liền chậm rãi bay về phía Lâm Minh.
Lâm Minh tiếp nhận hộp ngọc, thu vào Tu Di giới:
- Đa tạ thái tử điện hạ!
Lâm Minh nói tự đáy lòng, đến Cửu Đỉnh thần quốc, Lâm Minh luôn có ấn tượng không tệ với Dương Vân.
- Ha ha... Cửu Đỉnh thần quốc quả nhiên phóng khoáng! Khối Mộc Linh Ngọc Tủy này là khai thác ra từ trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm ở Kỳ Tích chi hải thì phải!
Đại Dã hoàng tử đột nhiên cười nói.
- Đầm lầy màu đen tám ngàn dặm của Kỳ Tích chi hải?
Lâm Minh nghe Đại Dã hoàng tử nói trong lòng vừa động, trong đầu hiện lên một liên tưởng kỳ quái.
- Hả? Lâm huynh chưa từng nghe qua đầm lầy màu đen à?
Đại Dã hoàng tử kỳ quái nhìn Lâm Minh một cái, tuy nhiên vẫn giải thích:
- Kỳ Tích chi hải lại tên không về biển, mà là biển của gió lốc, là một cấm địa sinh mệnh đáng sợ nhất của toàn bộ Thiên Diễn đại lục!
Thời điểm Đại Dã hoàng tử nói tới đây, thế tử Thất Tinh thần quốc cười lắc đầu, ngắt lời nói:
- Âu Dã huynh! Huynh chỉ đơn giản dùng bốn chữ cấm địa sinh mệnh để hình dung Kỳ Tích chi hải quá cứng nhắc! Nên biết rằng Thiên Diễn đại lục có rất nhiều địa phương được xưng là cấm địa sinh mệnh, kỳ thật bên trong chỉ có hai ba con hung thú bằng con mèo nhỏ, một cường giả Toàn Đan đi vào là có thể thu phục toàn bộ!
Thất Tinh thế tử nói tới đây, các võ giả khác đều nở nụ cười. Quả thật, đối với võ giả cảnh giới bất đồng mà nói, định nghĩa của cấm địa sinh mệnh là khác nhau.
- Lý lão tam ngươi đừng vội ngắt lời ta!
Đại Dã hoàng tử cười mắng, hiển nhiên quan hệ cá nhân giữa hắn với Thất Tinh thế tử không tệ, nói chuyện cũng thực tùy ý.
- Kỳ Tích chi hải này đúng thật là cấm địa sinh mệnh, cũng là địa phương nguy hiểm nhất của toàn bộ Thiên Diễn đại lục, không có một trong. Nghe đồn sau khi vào sâu trong Kỳ Tích chi hải, khắp hải vực hiện ra màu đen, trên bầu trời vĩnh viễn dày đặc gió lốc tia chớp, nói không khoa trương chút nào, kẻ xâm nhập hẳn phải chết đều không ngoại lệ, cho dù là đại năng Thần Hải cũng như thế. Cho tới nay, chưa từng nghe nói có ai có thể vượt qua Kỳ Tích chi hải, ngay cả bốn Thần Hoàng của thần quốc, đều kính Kỳ Tích chi hải như thần minh!
- Mà ở chung quanh Kỳ Tích chi hải, có đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, cũng chính là bãi biển của Kỳ Tích chi hải, bởi vì là địa mạo bãi bùn, cho nên thoạt nhìn như đầm lầy màu đen. Tính nguy hiểm của đầm lầy màu đen này tuy rằng thấp hơn Kỳ Tích chi hải, nhưng cũng không phải cường giả dưới cảnh giới Thần Hải có thể tự do ra vào, thậm chí cường giả Thần Hải vận số không tốt đều phải chết ở trong đó. Nếu chúng ta xâm nhập đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, cho dù có rất nhiều pháp bảo hộ thân, cũng là có đi không có về!
Đại Dã hoàng tử nói tới đây tự giễu cười cười, mà Lâm Minh lại nghe đến cảm xúc phập phồng, Kỳ Tích chi hải này như thế nào nghe nói đều giống nhau như đúc với Vạn Cổ Ma Khanh!
Vạn Cổ Ma Khanh cũng là có đi không có về, lúc trước ngay cả đệ nhất cường giả của Thánh Ma đại lục, bởi vì tu vi gặp phải bình cảnh, sau khi tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh, cũng ngã xuống trong đó, không thể đi ra!
Mà chung quanh Vạn Cổ Ma Khanh cũng có vùng cấm ngàn dặm, tính nguy hiểm thấp hơn xa Vạn Cổ Ma Khanh, nhưng cũng không phải võ giả dưới cấp đế có thể đi vào.
Tôn chủ, tháp chủ của mười hai Thông Thiên tháp, phàm là bước vào vùng cấm ngàn dặm không một ai có thể còn sống, chính mình cũng là dựa vào trí nhớ của Ma Đế di lưu này mới từ trong vùng cấm ngàn dặm đi ra được.
Mà theo như lời Đại Dã hoàng tử nói, đầm lầy màu đen tám ngàn dặm và vùng cấm ngàn dặm cực kỳ giống nhau.
Thiên Diễn đại lục có Kỳ Tích chi hải, Thánh Ma đại lục có Vạn Cổ Ma Khanh, đây chỉ là trùng hợp hay sao?
Lâm Minh nghĩ như vậy, mà trong lời nói kể tiếp của Đại Dã hoàng tử, lại càng nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Lâm Minh.
Hắn nói chính là:
- Mỗi qua thời gian mười năm Kỳ Tích chi hải đều sẽ phát sinh sóng thần màu đen, bình thường sóng thần sẽ tập kích phạm vi tám, chín ngàn dặm, hoàn toàn bao phủ đầm lầy đen tám ngàn dặm trong đó!
- Sóng thần màu đen này cực kỳ khủng bố, nếu bị cuốn vào trong đó, khẳng định chết chắc mười phần. Tuy nhiên hắc hải tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng có ưu đãi thật lớn, đó chính là nó sẽ mang theo Mộc Linh ngọc trôi nổi trong Kỳ Tích chi hải vọt tới trong đầm lầy đen, cung cấp cho người khai thác. Vì thế bốn đại thần quốc tuy rằng đã thành lập hơn một vạn năm, nhưng tài nguyên Mộc Linh ngọc trước nay chưa từng xuất hiện đứt đoạn, mà cứ cuồn cuộn không ngừng!