Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 721: Không Có Tư Cách





Edit: Mavis Clay
Bên ngoài tháp Niết Bàn có một người đã đứng từ lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tầng 4 đang sáng trong tháp Niết Bàn, thầm thở phào một hơi, một lần tầng sáng lên lòng Khúc Lam Y lại như thả xuống một tảng đá lớn, vô số lần thả lỏng lại lo âu và sợ sệt, Khúc Lam Y không ngừng bị hành hạ giữa hai loại cảm xúc, trong lòng càng ngày càng quíu lại.


Tiểu Phong Phong, nàng nhất định phải thành công bước ra, vi phu tin tưởng nàng.


Lông mày Khúc Lam Y nhíu chặt, lòng bàn tay đã hơi đổ mồ hôi, những gì khi hắn lần đầu bước lên Niết Bàn Thông Thiên Lộ hiện rõ trước mắt, con đường này hắn phải dùng sức lực gắng gượng để vượt qua nên chỉ hắn mới biết được.

Tình huống đối mặt trong đó không thể nào mà tưởng tượng nổi.

Tiểu Phong Phong không kém gì hắn lúc mới đầu gặp phải những thứ kia.


Càng nghĩ sự hoảng hốt trong lòng càng bùng lên, thậm chí hắn còn kích động muốn xông vào tháp Niết Bàn.

Lòng bàn tay siết chặt, Khúc Lam Y hít thật sâu một hơi, hắn nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải đợi.


Người bên ngoài tháp đang kiên trì đợi, bên trong tháp Vân Phong cũng đang cố gắng kiên cường.


Xác Lâm Mông ngã xuống không động đậy nữa, hơi thở Vân Phong dồn dập, Tinh Thần Lực trong cơ thể nàng tiêu hao rất lớn, vận bốn loại nguyên tố liên tục khiến nàng thấy hơi mệt, Lâm Mông mở trừng đôi mắt mà chết, diện mạo dữ tợn, vệt máu tươi chảy ra khỏi vết cào, mùi máu tanh nồng loan ra, Vân Phong đứng thẳng người, nhìn Xuân Phong Trấn trống rỗng trước mặt, bắt đầu hiểu Niết Bàn Thông Thiên Lộ hiện ra gì cho nàng.



“Tới đây đi, cho dù là gì, cho dù ngươi có bắt ta đi thêm một lần nữa ta cũng sẽ không lùi bước đâu, tuyệt đối không!”
Nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sáng lên, lưng thẳng tắp, trong từ điển của người Vân gia không có hai chữ chịu thua.

Kiên cường và bất khuất, ngạo khí ngút trời.


Chân đạp qua thi thể Lâm Mông, Vân Phong không thèm nhìn nhiều, lòng bàn chân dính máu đi qua Xuân Phong Trấn trống trải, một ngọn gió thổi qua, Xuân Phong Trần vẫn như bình thường, chỉ có một mình Vân Phong, nàng tới thẳng cuối Xuân Phong Trần, phát hiện một Truyền Tống Trận đột nhiên xuất hiện.


Lông mày gẩy nhẹ, Vân Phong nâng khoé môi, hít sâu một hơi bước vào Truyền Tống Trận, nàng không cần phải nghĩ xem tiếp theo sẽ đối mặt với cái gì, bất kể có là gì nàng cũng sẽ chịu khó tiến lên phía trước.


“Xoẹt!” Ánh sáng bao lấy cơ thể Vân Phong, đưa nàng khỏi Xuân Phong Trấn, trước mắt là một vùng tăm tối, Vân Phong đã bình tâm lại, nàng cảm giác cơ thể của mình đang bay lên, sau đó thì dừng lại, ánh sáng đánh lên mặt nàng, Vân Phong chậm rãi mở mắt ra, biết cuộc khảo nghiệm thứ hai của nàng đã tới.


“Mê Vụ Sâm Lâm?” Vân Phong cười khẽ, nhích chân lên một bước, bãi cỏ mềm mại, Tinh Thần Lực dùng xong khi nãy đã khôi phục như lúc đầu, đây là chỗ khiến Vân Phong rất mừng, ngoại trừ điều này, thực lực của nàng ở đây cũng được nhanh chóng tăng lên.


Mỗi khi qua được một ải khó thì sẽ được tăng sức mạnh, đây chính là quy tắc của Niết Bàn Thông Thiên Lộ.



“Vèo vèo vèo!” Ba cái bóng từ các hướng các nhau lao tới cạnh Vân Phong, ba cặp mắt thú sáng quắc, thân hình chúng khoẻ mạnh, ánh sáng loé lên từ chiếc răng thú sắc bén.


Đây là ba con ma thú cấp năm mà nàng đã gặp năm xưa ở Mê Vụ Sâm Lâm.


“Một chọi ba?” Vân Phong nhíu mày, với tình hình của nàng hiện giờ mà lấy một chọi ba, tháp Niết Bàn thực đúng là rất quan tâm tới nàng/
“Grào!” Ba tiếng dã thú gào thét kêu lên, ba cái bóng lao về phía Vân Phong như vũ bão, nàng ấn chân xuống đất, Phong Nguyên Tố nhanh chóng phủ toàn thân, lách mình vọt thẳng vào Mê Vụ Sâm Lâm, ba con ma thú kia thấy thế cũng lao theo, tiếng cỏ vang lên sột soạt, ba cái bóng ở sau nhanh chóng đuổi theo, còn Vân Phong cứ chạy về phía trước.


Ở đây không có bất kỳ ai có thể giúp được nàng, chỉ có một mình nàng.


Một chọi ba, nàng phải làm sao mới có thể thay đổi tình thế?
Vân Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua ba cái bóng đang đuổi theo phía sau, ánh mắt rũ xuống, lao mình chạy như bay, một chọi ba nàng hoàn toàn không có phần thắng, chỉ là một chọi một thôi chứ đừng nói tới những thứ khác.


“Tiểu tử, con vẫn đứng đây à?” Bên ngoài tháp Niết Bàn, Tộc trưởng Nạp Khê tộc thấy đứa con nhà mình vẫn còn đứng ở đây thì nhỏ giọng hỏi, trong lòng có chút bất lực, tiểu tử này thật đúng là cố chấp.


Khúc Lam Y thấp giọng nói, “Lão đầu, ông cứ việc đi lo công việc bề bộn của ông đi, ta phải đứng ở đây đợi nàng ta ngoài, không đi đâu.”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc cười, “Ta biết tính con, con đã quyết định chuyện gì là sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình, lần này tới đây là để nói cho con biết, Huyết Hồn đã ra tay trước rồi.”

Khúc Lam Y chấn động quay lại, vẻ mặt hơi nghi ngờ, “Ra tay trước? Điều này hình như không giống tác phong của Huyết Hồn lắm.”
Tộc trưởng Nạp Khê nhỏ giọng nói, “Hành động của Huyết Hồn vẫn luôn khó đoán, bọn chúng động thủ trước hẳn là có nguyên nhân.”
“Hừ!” Khúc Lam Y cười lạnh, trong tiếng cười có ý hả hê, “Cuối cùng cũng tìm tới cửa Bặc Nguyên gia và Hiên gia rồi.”
Tộc trưởng Nạp Khê cười nhạt, “Đúng thế, ngay vừa rồi người nhà Bặc Nguyên gia và Hiên gia đã tới, nói là tộc trưởng hai nhà vài ngày sau sẽ tới, thương lượng chuyện liên hiệp.”
Khúc Lam Y nở nụ cười, “Lão đầu, đừng bỏ qua cơ hội lần này đấy.”
Tộc trưởng cười sâu xa, “Còn cần con nói sao? Lần này sao có thể không chặt đẹp hai nhà kia chuyện quá khứ được?”
Khúc Lam Y ngạc nhiên, sau đó cười phá lên, đúng là lão tử nhà hắn, ngoài mặt tỉnh rụi nhưng bên trong lại có suy nghĩ y hệt, không hổ là phụ tử.


Vài ngày sau, tộc trưởng Bặc Nguyên gia và Hiên gia quả nhiên tới Nạp Khê tộc, không chỉ hai vị tộc trưởng mà có có những nhân vật quan trọng của hai tộc, lúc hai tộc lật đật chạy tới Nạp Khê tộc trông rất nhếch nhác, Huyết Hồn đột nhiên tập kích khiến hai tộc này tổn thất không hề nhỏ, rất nhiều tính mạng của người trong tộc đã chôn vùi trong tay của Huyết Hồn, mặc dù chưa bị gì nghiêm trọng, nhưng huyết mạch lại bị chịu dả kích, đây phải nói là một tai nạn với một gia tộc lâu đời.


Sắc mặt người hai nhà kia không được tốt, thậm chí trong lòng còn kiềm nén lửa giận, mặt mày tộc trưởng Nạp Khê tộc tươi rói, hai tộc trưởng nhìn tình trạng của Nạp Khê tộc hiện giờ không khỏi đót mắt, nếu lúc đầu bọn họ cũng đề phòng thì cho dù Huyết Hồn đánh bất ngờ cũng không tới tình trạng ngày hôm nay.


“Mặc dù đánh lui được Huyết Hồn, nhưng trận chiến này đã tiêu hao lực huyết mạch rất kinh khủng.” Tộc trưởng Bặc nguyên gia lầu bầu, vẻ mặt nghiêm trọng, Tộc trưởng Giên gia nhìn tộc trưởng Nạp Khê tộc, “Bặc Nguyên gia và Hiên gia bị trọng thương, những lời cảnh báo trước đây của tộc trưởng Nạp Khê tộc quả thực đáng chú ý, là do ánh mắt của chúng ta bị thiển cẩn rồi.”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc ngồi ở chủ vị không nói lời nào, tình trạng bây giờ đã khác với trước đây, Nạp Khê tộc hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, vị trí của Bặc Nguyên gia và Hiên gia đã thay đổi, chắc chắn họ biết được điều này.


“Tộc trưởng Nạp Khê trước đây có đề cập tới chuyện liên minh…” Tộc trưởng Bặc Nguyên thử hỏi, Tộc trưởng Nạp Khê tộc gật đầu, “Chuyện kết minh hôm nay ta vẫn giữ ý định như cũ.”
“Vậy thì thật tốt quá.

Huyết Hồn là kẻ địch chung của Tứ Đại Gia Tộc, không thể để chúng tiếp tục phát triển được nữa.

Tứ Đại Gia Tộc kết minh là lựa chọn chính xác nhất.” Tộc trưởng Hiên gia lên tiếng, giọng nói đầy căm phẫn, Tộc trưởng Nạp Khê tộc không nói gì, tộc trưởng Bặc Nguyên gia phụ hoạ, “Đúng thế, chỉ có liên hiệp mới là kế sách đúng đắn nhất.”
“Tộc trưởng Nạp Khê thấy thế nào?” Tộc trưởng Bặc Nguyên nhìn Tộc trưởng Nạp Khê, Tộc trưởng Nạp Khê gật đầu, đúng thế.”
“Nếu đã đồng ý thì chúng ta thương định công việc cụ thể của liên minh đi, càng nhanh càng tốt.” Tộc trưởng Hiên gia lập tức lên tiếng, Tộc trưởng Nạp Khê gật đầu, Tộc trưởng hai nhà kia rất ăn nhịp với nhau, nói rất sôi nổi, chỉ nói vào chỗ đặc biệt, tư thái cứ như thể bọn họ nghiễm nhiên là đồng minh của nhau, Tộc trưởng Nạp Khê chỉ ngồi im lặng nghe hai người kia nói năng khí thế ngất trời.



“Tộc trưởng Nạp Khê, ngài thấy đề nghị của chúng ta thế nào?” Hai người đang thảo luận sôi nổi lúc này mới để ý tới tộc trưởng Nạp Khê nãy giờ vẫn không hề lên tiếng, Tộc trưởng Bặc Nguyên tộc hơi lúng túng hỏi lại, Tộc trưởng Nạp Khê cười nhạt, ánh mắt loé lên một vệt sáng, “Hai nhà muốn kết minh với Nạp Khê và Vân gia cũng được, nhưng mà có điều kiện.”
Tộc trưởng Bặc Nguyên gia và Hiên gia lập tức nhíu mày, “Điều kiện gì?”
Ngón tay Tộc trưởng Nạp Khê nhẹ nhàng gõ lên tay ghế, “Mảnh bản đồ trong tay hai tộc.”
“Không thể nào.” Hai Tộc trưởng đồng thanh kêu lên, Tộc trưởng Nạp Khê vẫn cười nhạt, “Nếu không thì khỏi nói tới chuyện kết minh cũng được.”
Ánh mắt hai nhà Bặc Nguyên gia và Hiên gia ngày càng tức giận nhìn Tộc trưởng Nạp Khê, “Ngươi biết rõ tình hình hiện giờ của Bặc Nguyên gia và Hiên gia mà còn yêu cầu như thế, muốn thừa dịp cháy nhà đi hôi của sao? Tộc trưởng Nạp Khê tộc, xảo quyệt lắm.

Mảnh bản đồ có ý nghĩa gì chúng ta đều biết rõ, sao nào, Nạp Khê tộc muốn một mình độc đại sao?”
Tộc trưởng Nạp Khê cười lạnh, “Đây chính là điều kiện của Nạp Khê tộc và Vân gia, hai vị Tộc trưởng đồng ý hay không là chuyện của các vị.”
“Vân gia? Nạp Khê tộc đây là muốn nâng Vân gia lần nữa thượng vị?” Tộc trưởng Bặc Nguyên gia khẽ cau mày, “Vân gia đã sa sút tới mức như thế, chỉ bằng những thứ kia của người Vân gia có thể phát huy được tác dụng gì chứ? Còn không phải là dựa vào ba nhà chúng ta ra tay sao? Bọn họ chỉ lợi dụng cơ hội thôi.

Bây giờ Nạp Khê còn giao hảo với Vân gia, muốn lợi dụng hai tộc chúng ta để thành nên chuyện tốt của các ngươi?”
Lông mày tộc trưởng Nạp Khê giật giật không nói gì, Tộc trưởng Hiên gia cười lạnh, “Hai nhà chúng ta không ngốc tới mức dùng bản thân để thành toàn cho kẻ khác.”
“Các ngươi có tư cách gì để nói điều kiện với ta?” Tộc trưởng Nạp Khê nói, khác với sự ôn hoà bình thường, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, “Nguyên khí tổn thương nặng nề thì Bặc Nguyên gia và Hiên gia có nhiều tác dụng hơn sao? Thứ ta nói thẳng, tình hình bây giờ thay đổi rồi, là các ngươi tới cầu ta.”
Tộc trưởng Bặc Nguyên gia và Hiên gia sững sờ, Tộc trưởng Nạp Khê lại lên tiếng, “Các ngươi dòm ngó với Vân gia ta không phải không biết, những gì các ngươi làm với Vân gia thật đúng là không chê vào đâu được.

Huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia bị áp chế thế nào, cuối cùng vẫn tới lúc thức tỉnh được, tới lúc đó hậu quả của các ngươi ra sao, tự các ngươi hiểu rõ đi.”
Vẻ mặt hai gia tộc kia quả nhiên biến đổi.

Nhất là Tộc trưởng Bặc Nguyên gia, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, Tộc trưởng Nạp Khê cười nhạt, “Vân Phong không dễ chọc đâu, Vân gia lại càng không phải là một gia tộc dễ chọc, đạo lý này hai vị hẳn hiểu hơn bất kỳ ai khác.”
Tộc trưởng Bặc Nguyên mím môi, Tộc trưởng Hiên gia mặt hết trắng lại xanh, Tộc trưởng Nạp Khê cười lớn, “Hai vị Tộc trưởng có thể suy nghĩ thêm, ta không vội chút nào đâu.’
Hai tộc trưởng kia nhìn nhau, mặt mày tối đen, vị trí và nhân vật chuyển đổi khiến họ đã mất đi tư cách để đàm phán, một khi mà cự tuyệt, họ chính là kẻ địch của Nạp Khê tộc và Vân gia.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.