Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 1 - Chương 29: Hôn ước nực cười




Chính sảnh Vân Gia, Vân Cảnh vẻ mặt hờ hững ngồi ở chỗ chủ vị, bên tay phải ông là một tiểu cô nương xinh đẹp, tuổi khoảng mười mấy, nhưng ngũ quan lại lộ vẻ tinh ranh, đôi mắt không có nét ngây thơ ở tuổi này mà đầy vẻ sành sỏi.

Phải nói trẻ con ở Hạo Hãn Đại Lục đều trưởng thành sớm, trong cuộc sống tàn khốc khôn sống dại chết này, bọn nhỏ đã không còn ngây thơ được nữa.

“Vân Cảnh bá bá, về hôn sự của Mộ Dung gia và Vân Gia, phụ thân để con đến nói với Vân Cảnh bá bá một câu, đó chỉ là trò đùa của lão nhân thôi, không phải là thật ạ?”

Vân Cảnh ngồi ở chỗ chủ vị, ngũ quan lạnh lùng không thay đổi, mày lại giật vài lần, mắt thản nhiên nhìn lướt qua Mộ Dung Nhiễm ở bên, giờ phút này trên mặt của nàng là nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra không kiên nhẫn rất lớn.

Mộ Dung Nhiễm kỳ thật bực tức đến Xuân Phong Trấn, nhất là chuyện phụ thân bảo nàng làm, xóa bỏ hôn ước của Mộ Dung gia và Vân Gia, nhắc tới hôn ước này, Mộ Dung Nhiễm liền tức điên.

Người có hôn ước chẳng phải ai lạ, đúng là Vân Gia Vân Phong còn có đại ca ruột của Mộ Dung Nhiễm nàng, thiếu niên thiên tài của Mộ Dung gia, Mộ Dung Vân Thiên!

Mộ Dung Vân Thiên là loại người nào, là thiếu niên thiên tài đệ nhất Mộ Dung gia, năm nay 16 tuổi, đã tới cảnh giới chiến sĩ ngũ cấp, Mộ Dung Vân Thiên có địa vị rất lớn ở Mộ Dung gia, ai cũng phải cúi đầu trước Mộ Dung Vân Thiên, cho dù cả Bách thành, cũng không có kẻ dám chọc Mộ Dung Vân Thiên!


Nhưng gia chủ đời trước của Mộ Dung gia, gia gia đã đi về cõi tiên của Mộ Dung Vân Thiên lại cùng gia chủ tiền nhiệm Vân Gia, gia gia cũng đã đi về cõi tiên của Vân Phong có giao tình thâm hậu, cũng không phải Mộ Dung lão gia tử kệ Mộ Dung gia phản đối, dám đính hôn với Vân Gia, nhưng lúc ấy có thể nói tất cả Mộ Dung gia đều có tư tưởng này.

Vân Gia là gia tộc gì, gia tộc suy tàn bần cùng, gia tộc như thế sao có thể kết thân với Mộ Dung gia, không nói vấn đề mặt mũi, thân phận cũng đã không xứng rồi! Huống chi người có hôn ước còn là Mộ Dung Vân Thiên, đổi lại thành kẻ cá biệt ở Mộ Dung gia còn chưa tính, cố tình là Mộ Dung Vân Thiên, tương lai của Mộ Dung gia, nếu kết thân với Vân Gia, mặt mũi của Mộ Dung gia phải đặt vào đâu!

Mộ Dung lão gia tử can ngăn cũng không có tác dụng, lại may hai hài tử đều còn nhỏ, tuổi kết hôn còn rất xa, vài năm sau, lão gia tử hai bên lần lượt qua đời lúc đó Mộ Dung Gia mới nhẹ gánh, không còn Mộ Dung lão gia tử, việc hôn nhân này Mộ Dung gia không tiếp thu!

Mấy ngày trước nghe nói Vân Phong Vân Gia lại bị người đánh chết, Mộ Dung gia cao hứng một thời gian, chết thì quá tốt, người đã chết, hôn sự tự nhiên có thể hủy bỏ, nhưng bao nhiêu thời gian qua đi, gia chủ Mộ Dung gia mới phái nữ nhi mình đến, vốn muốn đến Vân Gia tùy ý nói vài câu, dù sao Vân Phong đã chết, cho dù Vân Gia muốn cũng chẳng được, nhưng vạn vạn thật không ngờ, Vân Phong lại còn sống!

Người sống, hôn sự tự nhiên tồn tại, Mộ Dung gia lúc này không kéo dài nữa, nói cho Mộ Dung Nhiễm, Vân Gia đồng ý là tốt nhất, không đáp ứng, mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải hủy hôn sự này.

Mộ Dung Nhiễm kiên nhẫn chờ, tuy nói thật ôn hòa, nhưng gương mặt kia đã thể hiện rõ ý đồ của nàng, Vân Cảnh vẫn trầm mặc ngồi đó, không mở miệng nói chuyện.

Mộ Dung gia thật đúng là xem trọng mình, Mộ Dung gia là gia tộc gì, đó là tiểu gia tộc nhị lưu ở thành thị mà thôi, Vân Gia là gia tộc gì, là gia tộc từng huy hoàng nhất ở Tạp Lan Đế Quốc, cho dù là hoàng thất đến cũng phải nhường Người Vân Gia vài phần!


Hôn nhân của Mộ Dung gia và Vân Gia, không riêng gì Mộ Dung gia phản đối, Vân Gia cũng không đồng ý, tuy khi đó Vân Gia đã xuống dốc, nhưng Vân Cảnh vẫn không đồng ý kết thân cùng Mộ Dung gia, Người Vân Gia có kiêu ngạo, chỉ bằng Mộ Dung gia, kết thân cùng Vân Gia, xứng sao!

Hôn sự này của Mộ Dung gia cùng Vân Gia, khi Vân Gia lão gia tử đi về cõi tiên sớm đã bị Vân Cảnh quên mất, nếu không phải Mộ Dung Nhiễm này đột nhiên đăng môn bái phóng, ông chẳng thể nhớ ra nổi, sẽ càng chẳng nghĩ đến Mộ Dung gia.

“Vân Cảnh bá bá, ngài cũng không ngẫm lại, Vân Gia có thể với tới Mộ Dung Gia ư? Nếu Vân Gia có gì khó khăn, Mộ Dung gia niệm tình lão tổ tông, cũng có thể giúp chút tiền bạc.” Mộ Dung Nhiễm mở miệng, trong mắt là khinh thường, còn tuổi nhỏ đã ăn nói chua ngoa, cực kỳ đáng ghét.

Thấy Vân Cảnh vẫn không hé răng, Mộ Dung Nhiễm không khỏi có chút phát hỏa, Vân Gia thật đúng là mặt dày muốn bám lấy Mộ Dung gia sao! Một gia tộc suy tàn đến bước này, còn vọng tưởng trèo cao, cũng chẳng sợ ngã chết à!

“Vân Cảnh! Ta gọi ông một tiếng bá bá là nghĩ đến ông là trưởng bối, Vân Gia ông cũng không ngẫm lại, Vân Phong cũng xứng với đại ca của ta? Vân Gia các ngươi cũng xứng trở thành thông gia cùng Mộ Dung gia sao!” Mộ Dung Nhiễm khí thế bức người khiến Vân Cảnh khẽ nhíu nhíu mày, trước mắt là một tiểu bối, tuy nói năng lỗ mãng, nhưng ông cũng không mở miệng nói gì.

“Mộ Dung Nhiễm, cha ta cũng niệm tình ngươi là vãn bối, không so đo cùng ngươi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, Vân Cảnh kinh ngạc quay đầu, thấy được bóng người đi vào.


“Vân Phong!” Mộ Dung Nhiễm căng thẳng, thần sắc trầm xuống vài phần, nhất là thấy Nhục Cầu màu trắng trên vai Vân Phong, lại giận điên lên.

Vân Phong đi đến, cười cười với phụ thân nghiêm mặt không nói, sau đó đứng trước mặt Mộ Dung Nhiễm, mỗi câu nàng ta vừa nói nàng đều nghe được, tốt lắm, xem ra Mộ Dung gia rảnh rỗi sinh nông nổi rồi.

“Vân Gia không có tiền đồ, nhưng mồm mép thật lợi hại.” Mộ Dung Nhiễm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Vân Cảnh lập tức trầm xuống, không khỏi quát khẽ, “Mộ Dung tiểu thư!”

Mộ Dung Nhiễm bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Phong, “Ê, nếu tự biết nhục, thì hủy hôn sự này đi.”

Vân Phong vừa nghe, nở nụ cười, nụ cười khiến Mộ Dung Nhiễm có chút sợ hãi, mắt hạnh hung hăng trừng mắt nhìn Vân Phong, “Ngươi cười cái gì, bị điên à!”

Vân Cảnh không nói, chỉ nhìn nữ nhi rất lâu, đây là hôn sự của Phong Nhi, có lẽ để nó tự quyết định thì hơn.

Vân Phong không để ý đến Mộ Dung Nhiễm, xoay người nhìn Vân Cảnh phụ thân trên cao, “Phụ thân, hôn sự này để tự Phong Nhi quyết định được không ạ?”


Vân Cảnh gật đầu, Vân Phong thấy ấm áp, sau đó lại lần nữa nhìn Mộ Dung Nhiễm, “Từ hôn có thể, nhưng Mộ Dung gia hãy nhớ kỹ, hôm nay từ hôn là Vân Gia ta, không phải Mộ Dung gia ngươi, nói cách khác, là Vân Gia chúng ta không cần Mộ Dung gia, nghe hiểu chưa?”

“Ngươi……!” Mộ Dung Nhiễm giận đến đỏ bừng mặt, cơn tức nghẹn lại không phát ra được, rõ ràng hôm nay là nàng đến để từ hôn, sao lại biến thành Mộ Dung gia bị từ hôn, nhưng thế nhân đều cho rằng Mộ Dung Gia từ hôn Vân Gia, cũng chẳng sao, chẳng qua ánh mắt Vân Phong khiến nàng thấy áp lực khó hiểu, dưới ánh mắt này, nàng lại không thể nói lời phản bác, thật sự là gặp quỷ!

“Như thế nào, ngươi còn có lời muốn nói?” Vân Phong nhíu mày, mắt lạnh như băng nhìn Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung Nhiễm theo bản năng lui về phía sau nửa bước, sau đó hung hăng dậm chân, chỉ vào Vân Phong, “Được lắm! Có bản lĩnh ngươi đừng đến Bách thành!” Nói xong câu đó, Mộ Dung Nhiễm vội vàng đi mất.

Nhục Cầu trên vai Vân Phong cũng xoay mình, cầm mông lắc lắc trước Mộ Dung Nhiễm, vẻ mặt khinh thường, Vân Phong bị Nhục Cầu làm bật cười, vật nhỏ này, thật đúng là kẻ dở hơi.

“Phong Nhi.” Vân Cảnh giờ phút này đi tới bên người Vân Phong, mắt nhìn nữ nhi, có loại đau lòng nói không nên lời, Vân Phong cười cười, “Phụ thân, hôn sự này sớm hay muộn cũng phải bỏ, cho dù Mộ Dung gia đồng ý, con cũng không đồng ý.”

Vân Cảnh nín thở, thật lâu sau nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu Vân Phong, chỉ cảm thấy vận mệnh thật không công bằng với nàng, trải qua thập tử nhất sinh, khí mạch lại bị phế bỏ, bây giờ lại bị Mộ Dung gia khinh người quá đáng, vì sao nàng còn có thể cười thoải mái như thế?

Vân Phong biết Vân Cảnh lo lắng, nàng rất muốn cho phụ thân một niềm vui bất ngờ, nhưng vẫn phải chờ, chờ nàng giải quyết xong Lâm Gia cũng không muộn.

Nghĩ đến lời Mộ Dung Nhiễm nói trước khi đi, Vân Phong khẽ cúi đầu, hạ mi mắt, trong lòng cười lạnh, Mộ Dung gia, các ngươi tưởng Vân Gia dễ bị ức hiếp lắm ư?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.