Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 47: Vô cùng căng thẳng!




Ngọc bội truyền âm trên tay Vân Phong nhấp nháy vài cái, không có bất kỳ hồi âm nào. Tuy Vân Cảnh cùng Vân Thăng không đáp lời, nhưng Vân Phong có thể cảm nhận được tâm tình giờ phút này đại ca cũng phụ thân của mình đang kích động đến thế nào. Tại Xuân Phong trấn phía xa, bản tay đang cầm ngọc bội truyền âm của Vân Cảnh nắm chặt, khuôn mặt nghiêm túc kia vì vui mừng mà thoáng qua nét tươi cười, Mà Vân Thăng giờ phút này, đang tĩnh tâm tu luyện bên trong tháp Thí luyện, sau khi giọng nói của Vân Phong truyền ra từ ngọc bội, bóng dáng của Vân Thăng như một cơn gió mà đi từ tầng đỉnh của tháp Thí luyện xuống mặt đất.

Tầng thứ tư của tháp Thí luyện, tụ tập rất nhiều môn sinh của trường Ma Tang. Phần lớn các đệ tử đều đang buồn rầu vì vị trí số người, đệ tử đến trình độ cấp bốn là nhiều nhất, vì thế suốt mấy nắm trong tháp Thí luyện, khu vực cấp bốn cũng là nơi náo nhiệt nhất, tất nhiên cũng là nơi mà xung đột xảy ra nhiều nhất.

"Vị trí này là của ta mới đúng!"

"Mắt ngươi mù à, không thấy ta lấy được thẻ tên trước sao?"

"Sao ngươi có thể như vậy! Rõ ràng là ta xếp trước ngươi!" Tiếng tranh cãi bên trong khu vực cấp bốn càng lúc càng lớn, khu vực cấp bốn vốn đã có vẻ hỗn loạn đã loạn càng thêm loạn. Tranh chấp nhỏ vốn không ngừng phát sinh, thậm chí chuyện vì tranh giành chỗ mà ra tay đánh nhau cũng không phải là không có, lão sư chịu trách nhiệm ở khu vực cấp bốn cũng vô cùng đau đầu, nhiều để tử như vậy một mình ông làm sao mà quản hết được.

Hai người phát sinh tranh cãi càng ầm ĩ càng khí thế, hai bên đã bắt đều xô đẩy lẫn nhau, thậm chí đều đã huy động nguyên tố, xem ra là muốn động thủ rồi. Đám người lập tức giãn ra, coi như không thấy cuộc ẩu đả như vậy.

Vừa tranh cãi, hai người lập tức động thủ, năng lượng nguyên tố nhất thời bay đầy trời. Một nữ hài tử đứng ở nơi đó không kịp né tránh, mắt thấy sắp bị năng lượng nguyên tố bay tứ tung đánh trúng, đột nhiên một tấm chắn màu lam che trước mặt nàng, dễ dàng hoá giải năng lượng nguyên tố kia. Nữ hài tử hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm) đứng ở nơi đó, nhìn tấm chắn màu lam trước mặt chậm rãi biến mất, mà hai người đang nổi nóng bỗng nhiên lại bị một luồng thuỷ nguyên tố dội xuống từ đầu đến chân, nhất thời hai người bị ướt sũng mà đứng ở nơi đó.

"Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, chỗ này cũng không phải là nơi thi thố, đã hiểu chưa?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cửa thông đạo cấp năm, một nam tử nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt mọi người. Hai người đang đánh nhau nhất thời mặt đỏ tai hồng mà đứng ở đó, không rên một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

"Vân, Vân Thăng... Học trưởng!" Mặt nữ hài tử được tấm màn màu xam lam che chắn khẽ biến thành màu đỏ mà gọi một câu. Vân Thăng gật đầu, lại nhìn sang hai người đã không còn đánh nhau lần nữa, mới xoay người tiếp tục đi xuống.

Vân Thăng đi rồi, khu vực cấp bốn bắt đầu vang lên tiếng nghị luận ong ong: "Đó là Vân Thăng đứng đầu trong cuộc thi sắp xếp vị trí cá nhân sao?"

"Quả nhiên không tầm thường! Nhìn hắn đi từ phía trên xuống,không biết tới cùng thực lực đã đạt đến trình độ nào rồi nhỉ?"

"Hắn còn là xã trưởng của Tinh La xã đoàn đấy! Đúng là không phải tuấn tú bình thường mà!"

Ánh mắt của nhóm nữ hài tử đã bắt đầu đuổi theo bóng lưng của Vân Thăng, mà nhóm nam hài tử cũng mang theo vẻ mặt hâm mộ cùng có chút ghen tị mà nhìn Vân Thăng, bọn hắn cũng muốn đạt đến loại cảnh giới này, bọn hắn cũng muốn có thực lực mạnh mẽ như vậy a!

Vân Thăng một đường ra khỏi tháp Thí luyện, lão sư ở ngoài của tháp Thí luyện thấy Vân Thăng, chào hắn một tiếng, Vân Thăng cũng mỉm cười lễ phép chào hỏi lại, sau đó vội vã đi ra ngoài. Muội muội bảo bối của mình truyền tin tức đã trở lại, tuy Vân Thăng không biết Vân Phong đang ở đâu, nhưng bản năng của Vân Thăng cho rằng Vân Phong đã về trường Ma Tang, có lẽ là đó tâm linh tương thông giữa huynh muội đi.

Vân Thăng đi đến một góc không có người, vừa muốn lấy ngọc bội truyền âm ra, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Đại ca."

Thân thể Vân Thăng khẽ run lên, lập tức quay đầu, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của ai: "Phong nhi? Là muội sao?"

Vân Phong ẩn thân ở một bên, trên mặt đều là ý cười, vung tay lên, Vân Phong đứng bên cạnh Vân Thăng. Thiếu nữ đã xa cách ba năm không gặp, đã có dáng vẻ trưởng thành hơn rồi. Vân Thăng ôm Vân Phong vào trong ngực, ôm muội muội đã khiến cho mình lo lắng đã lâu vào trong ngực.

" Đại ca..." Vân Phong rúc vào trong cái ôm ấm áp của Vân Thăng, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của đại ca mình, trên gương mặt nhỏ bé thoáng qua nụ cười nhẹ nhàng, đây là người thân của nàng! Nhất định hắn đã lo lắng cho nầng rất lâu, nhất định đã lo lắng cho nàng rất lâu rồi...

"Muội không có chuyện gì là được rồi, trở về là tốt rồi!" Vân Thăng lại ôm Vân Phong một lúc, hai mắt cẩn thận đánh giá khắp người Vân Phong, sau khi đã xác định Vân Phong bình yên vô sự, lúc này Vân Thăng mới buông Vân Phong ra.

"Đại ca, tình thế trước mắt của Vân gia huynh cũng rõ ràng, phía hoàng thất Tạp Lan hẳn đã có chuẩn bị, đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi nơi này rồi." Vẻ mặt của Vân Phong lúc nói xong thoáng nghiêm trọng. Vân Thăng khẽ nhíu mày: "Ba năm nay hoàng thất Tạp Lan không động đến Vân gia, hẳn là bận tâm đến sự tồn tại của muội, có lẽ bọn họ vẫn luôn tìm hiểu xem đến cùng muội đã hoàn toàn biến mất hay chưa. Gần đây bên phía phụ thân cũng truyền đến tin tức, hoàng thất Tạp Lan bên kia cũng sắp có hành động, xem ra bọn họ không đợi nổi nữa rồi."

" Như vậy cũng được, Vân gia vừa lúc có thể nhân cơ hội này, hoàn toàn tách khỏi cái đế quốc dơ bẩn này rồi." Trong con ngươi đen của Vân Phong hiện lên một tia sáng, đáy lòng dâng lên một dòng khí nóng, tách khỏi hoàng thất Tạp Lan, rời khỏi Tạp Lan đế quốc!

" Phong nhi, hoàng thất Tạp Lan ra tay với Vân gia, tất nhiên sẽ vì mình mà tìm chút lý do. Người Vân gia tận trung cả đời, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật đúng là một sự châm chọc." Vân Thăng thoáng tự giễu mà nói một câu. Nếu hoàng thất Tạp Lan muốn ra tay với một gia tộc, đặc biết là Vân gia, nhất định sẽ chụp lên đầu Vân gia cái mũ bất trung bất nghĩa, nếu không thì chẳng phải bọn họ sẽ đuối lý rồi sao?

Vân Phong lạnh lùng cười: "Ngày lành của hoàng thất Tạp Lan này cũng sắp kết thúc rồi."

Vân Thăng liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, không nói thêm gì nữa. Cảm tình của muội muội hắn đối với hoàng thất Tạp Lan so với hắn cùng phụ thân thì lạnh nhạt hơn rất nhiều, những chuyện Vân Phong sẽ làm cũng không khó để đoán trước. Vân Thăng chậm rãi thở dài: "Phong nhi, Tiểu Cẩm thì sao? Cũng sẽ rời khỏi cùng chúng ta sao?"

Vân Phong hơi suy nghĩ một chút: "Tất nhiên sẽ muốn đi cùng, Tiểu Cẩm cũng là người nhà của chúng ra, tất nhiên là phải đưa nàng đi cùng rồi!"


Khóe môi Vân Thăng thoáng qua ý cười: "Tốt lắm, khi nào chúng ta đi? Ngay bây giờ sao?"

" Càng nhanh càng tốt! Phụ thân bên kia đã có quân Vân gia bảo vệ, nên cũng không có gì lo ngại, cho dù là cao thủ đột kích, cũng có thể ngăn chặn một hồi. Chúng ta nhanh trở về, cũng có thể đoàn tụ với phụ thân."

Vân Thăng gật gật đầu, ngẩng đầu ngóng nhìn một chút về phía trường Ma Tang, nơi này dù sao cũng phải rời khỏi, thoát khỏi Tạp Lan đế quốc rồi liệu Vân gia còn có cơ hội để đến nơi này sao? Vân Phong cũng nhìn quanh trường Ma Tang một chút, mỉm cười với đại ca của mình: "Đại ca, huynh mang Tiểu Cẩm đến phía sau núi, ta còn một chút chuyện muốn làm, đợi lát nữa chúng ta sẽ tập hợp ở nơi đó."

Vân Thăng gật đầu, lập tức lấy ngọc bội truyền âm ra mà liên lạc với Tiểu Cẩm, còn Vân Phong thì lại ẩn thân một lần nữa, trực tiếp đi về phía khu nhà chung của trường Ma Tang. Nàng vẫn còn một người muốn cảm tạ-- Chủ nhiệm Thái Đức.

Ba năm này Thái Đức đã phải đè nén rất nhiều, cũng bởi vì sự mất tích của Vân Phong. Hậu bối này có một vị trí đặc biệt không giống với bất kì ai trong lòng Thái Đức, bởi vì năm đó ông là người đầu tiên phát hiện ra tiểu thiên tài này, lại vô cùng vui sướng mà nhìn nàng dần trưởng thành. Trong ba năm Vân Phong biến mất, Thái Đức vẫn luôn tin rằng Vân Phong vẫn còn sống, sẽ không có chuyện gì. Ông cũng đang chờ đợi tiểu tử có thiên phú kinh người kia nhanh chóng trở về.

Trong phúc chốc khi Thái Đức mở cửa phòng ra, lại nhận thấy một luồng hơi thở cường đại, tuy nhiên hơi thở này chỉ là thứ còn sót lại, cũng chứng tỏ rằng nơi này bị cường giả xâm nhập! Thái Đức mang vẻ mặt khẩn trương nhìn xung quanh một vòng, lại không phát hiện bất kì ai. Đột nhiên ông nhìn thấy một túi nhỏ trên bàn của mình, bên dưới cái túi nhỏ ấy là một tờ giấy đang được đè lên.

Thái Đức khẽ nhíu mày, cầm tờ giấy trong tay, mặt trên là một loạt nét chữ như rồng bay phượng múa. Thái Đức vừa thấy, tâm đột nhiên căng thẳng, nét chữ này ông rất quen thuộc! Nhớ năm đó ông đã phải xem xét rất lâu, mới có thể nhận ra cái tên kia!

Thái Đức lão sư, cảm tạ người vài năm nay đã quan tâm đến ta cùng đại ca của ta, Vân Phong không có gì để báo đáp, chỉ có một chút tâm ý để biểu lộ. Tình huống trước mắt của Vân gia, Thái Đức lão sư cũng có thể hiểu rõ một chút. Ta cùng đại ca vì không muốn liên lụy đến trường Ma Tang, đã rời đi, mong rằng lão sư có thể chấp nhận cho quyết định bốc đồng của hai chúng ta, có thể trở thành một đệ tử trong trưởng Ma Tang, suốt đời Vân Phong vẫn lấy đó làm vinh hạnh."

Tay cầm tờ giấy của Thái Đức khẽ run rẩy, ông mở cái túi nhỏ kia ra, bên trong thế nhưng lại là một đống khoáng thạch cao cấp nhỏ! Đôi mắt của Thái Đức đột nhiên trừng lớn, cuối cùng lại thấp giọng cười, hốc mắt cũng đã có chút ươn ướt: "Tiểu tử bốc đồng nhà người, ngươi đi cũng nhanh thật, cho ta gặp mặt một lần cũng được mà..."

Vân Thăng mang theo Mộc Tiểu Cẩm đi nhanh về ngọn núi phía sau trường. Khi Mộc Tiểu Cẩm nghe tin Vân Phong đã bình an trở về, ngay lập tức đã bị kích động mạnh, nhưng khi Vân Thăng nói với nàng tình hình đang rất khẩn cấp, Mộc Tiểu Cẩm lập tức nén tất cả nước mắt vào trong, kìm nén tâm tình kích động của mình, nhanh chóng đi cùng với Vân Thăng đến ngọn núi phía sau trường.

"Tiểu Cẩm, đại ca, các người lại đây." Vân Phong hiện thân, mắt Mộc Tiểu Cẩm lập tức mở lớn, nước mắt chậm rãi dâng đầy trong mắt, Vân Phong nhìn thấy thì không khỏi đau lòng mà bước tới, Mộc Tiểu Cẩm lao về phía trước, ôm chặt lấy Vân Phong.

" Tiểu, tiểu Phong, ngươi, ngươi trở lại, trở lại rồi..." Nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm cuối cùng đã không thể kìm chế. Ba năm trước khi biết được tin Vân Phong mất tích nàng đã rất đau lòng, Vân Phong trong lòng Mộc Tiểu Cẩm là người thân nhất của nàng, ngoại trừ ca ca, Vân Phong là người gần gũi với nàng nhất, nếu Vân Phong thật sự có chuyện gì, Mộc Tiểu Cẩm nhất định sẽ không thể chịu được đả kích như vậy.

Vân Thăng ở một bên thấy cũng cực kỳ đau lòng. Tay Vân Phong vuốt ve mái tóc dài của Mộc Tiểu Cẩm, ôm chặt nàng lại một chút, lau khô nước mắt chật vật trên mặt Mộc Tiểu Cẩm, Vân Phong cười cười: "Ta đã trở về, khiến ngươi phải lo lắng rồi."

Mộc Tiểu Cẩm lại muốn khóc, Vân Phong vừa thấy vội vàng mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói một câu: "Tiểu Cẩm, hiện tại không phải là lúc để thương cảm, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, trở lại Xuân Phong trấn. Chỉ sợ Vân gia sắp phải khai chiến cùng với hoàng thất Tạp Lan rồi."

Tất cả nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm đều rụt về. Sau khi nghe được tin này, trên mặt của Mộc Tiểu Cẩm cũng bắt đầu nghiêm túc hơn, bắt lấy tay Vân Phong: "Tiểu Phong, cho dù ngươi có làm gì thì ta đều ủng hộ ngươi!"

Vân Phong cười cười, mắt thấy được Khúc Lam Y đang chậm rãi đi đến, Vân Phong khẽ cau mày, tên này lúc nãy lại đi làm cái gì rồi? Khúc Lam Y cười cười đi tới: "Tiểu Phong Phong, chúng ta cần phải đi, những thứ ruồi bọ khiến người chán ghét đều đã bay tới rồi."

Vân Phong cùng Vân Thăng nhướng mày, hai huynh muội gật đầu: "Sắc kim đại thúc!" Vân Phong gọi một tiếng, Ngao Kim cũng lập tức hiện thân. Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm đều sững sờ, nam nhân tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện này là ai? Sắc kim đại thúc? Người này dù nhìn thế nào cũng không giống với một đại thúc a!

"Nha đầu, đi ngay sao?" Ngao Kim hỏi một câu, Vân Phonggật đầu: "Chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất mà trở về Xuân Phong trấn. Hai người các ngươi, dù sao đây cũng là chuyện của Vân gia..."

Con ngươi đen nhánh của Khúc Lam Y hơi có thâm ý mà liếc nhìn Vân Phong một cái: "Tiểu Phong Phong, ngươi vẫn cảm thấy ta là người ngoài sao, nhưng ta đã..."

Ánh mắt Vân Phong đột nhiên trừng qua, sắc mặt cũng có chút đỏ, Vân Thăng nghi ngờ nhìn thoáng qua lại cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, Ngao Kim lại có chút mất hứng nói một câu: "Nha đầu, ngươi có thể khách khí với bất kì ai, nhưng đừng xem ta là người ngoài!"

Những lời này khiến Vân Thăng sửng sốt, Vân Phong nghe xong chỉ cười ha ha: "Một khi đã như vậy, ta đây sẽ nhận ý tốt này rồi!" Thiếu chủ Long tộc Ngao Kim, lại thêm một Khúc Lam Y thực lực không nhìn thấy đáy. Đội hình này, cho dù là hoàng thấy Tạp Lan có phải cường giả đến, cũng không thấy có thể chiếm được nửa điểm tiện nghi!

"Lam Dực!" Vân Phong đột nhiên quát khẽ một tiếng, Lam Dực hiện ra từ trong nhẫn khế ước. Sau khi một luồng sáng màu xanh loé lên, sư ưng to lớn mỹ lệ lại xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa. Tất cả mọi người đứng trên phần lưng rộng ấm áp của Lam Dực, hai cánh sư ưng đột nhiên run lên, một cơn gió mãnh liệt từ phía sau núi thổi đến, toàn bộ cây cối đều nổi lên âm hưởng lay động kịch liệt, một luồng sáng màu xanh đột nhiên bay từ phía sau ngọn núi của trường Ma Tang lên bầu trời. Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực, gió thổi bay mái tóc đen của nàng, đôi mắt đen nhìn về phía trước, khoé môi Vân Phong gợi lên ý cười, hoàng thất Tạp Lan, giờ phút này sẽ cho các ngươi ăn hết đau khổ!

Phía trên rừng cây bên ngoài kết giới của trường Ma Tang, bốn năm người đang bị ngăn bên ngoài trường Ma Tang. Bốn năm người này hết cách nhìn hai người đang chặn đường trước mặt, thở hổn hển gầm nhẹ: "Tránh ra! Chúng ta người của hoàng thất Tạp Lan, tránh ra!"

Nam tử cao gầy cùng hán tử thô kệch kia giống như không nghe thấy gì, không nói một câu, nhưng người vẫn đứng chắn ở nơi đó, không cho mấy người ở trước mặt này đi qua nửa bước. Bốn năm chiến sĩ cưỡi toạ kỵ dưới chân này cứ giằng co như vậy, bọn họ đinh dùng vũ lực để cưỡng ép mà xông vào, liếc nhìn nhau mà gật đầu. Chiến khí toàn thân của mọi người bộc phát, bọn hắn đêu là chiến sĩ cấp chín hậu kỳ, trong nháy mắt đồng loạt phóng tới!


Chân mày của nam tử cao gầy cùng hán tử thô kệch đều nhíu lại, thân thể chợt loé, đón nhận đòn công kích của mấy người này. Hai nhóm người cứ đánh nhau một trận như vậy, hai bên đều giằng co không ngừng, đều không chiếm được nửa điểm tiện nghi của đối phương. Mấy người của hoàng thất Tạp Lan này cũng tức đến điên rồi.

Lúc này, nam tử cao gầy cùng hán tử thô kệch nhìn lên bầu trời theo bản năng, sau khi cảm nhận được cái gì đó hai người đều nhẹ nhàng thở phào. Sau đó lách mình mà rời khỏi trước vẻ mặt kinh ngạc của người hoàng thất Tạp Lan, rất nhanh đã biến mất vào nơi sâu thẳm trong mảnh rừng rậm kia.

"Mẹ nó, đúng là chẳng hiểu gì cả!" Mấy người chiến sĩ của hoàng thất Tạp Lan nhìn thấy một màn này thì thúc giục toạ kỵ phi hành dưới chân tiến về phía trường Ma Tang. Mà hai người trở về sâu trong rừng rậm đều thở phào một hơi: "Tiểu tổ tông thật là, đây là yêu cầu kiểu gì vậy?" Nam tử cao gầy nói thầm một câu. Hán tử thô kệch lại thoáng suy tư một hồi: "Lão đệ, lần này tiểu tổ tông đi, có khả năng sẽ không quay về nữa."

"Đại ca, huynh nói thật sao?" Nam tử cao gầy đột nhiên tỉnh táo lại, mang vẻ mặt vui mừng mà hỏi một câu. Hán tử thô kệch cười cười: "Ha ha, ta đoán thôi. Tính cách của tiểu tổ tông ngươi cũng đã biết, hỉ nộ vô thường, không thể nắm bắt được a!"

Khúc Lam Y đứng trên tấm lưng dày rộng của Lam Dực, nhàn nhã mà nhìn cảnh sắc xung quanh, tầm mắt dừng lại trên người Vân Phong. Bóng lưng thiếu nữ mảnh khảnh mà quật cường, sống lưng thẳng tắp tạo thành một phong cảnh mỹ lệ trong mắt hắn. Khoé môi Khúc Lam Y khẽ nhếch lên, nữ tử mà hắn nhìn trúng sao có thể là người bình thưởng được!

Theo lần thực lực Vân Phong tấn chức, tốc độ của Lam Dực cũng được tăng lên nhanh chóng. Tốc độ phi hành của ma thú phong hệ cấp bậc quân chủ, một ngày một ngàn dặm đều là chuyện nhỏ. Không đến một khắc, Lam Dực cũng đã mang theo mọi người đến phía trên Xuân Phong trấn. Xuân Phong trấn vẫn như cũ, cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhưng Vân Phong lại ngầm cảm nhận được một tia không khí khẩn trương. Xung quanh bốn phía Vân gia, Vân Phong lại thấy được bóng dáng của Dong Binh Đoàn Hồng Phong!

Trong lòng Vân Phong hơi có chút kích động, Công hội Dong binh vậy mà lại ra tay rồi! Điều này quả thật đã nằm ngoài dự kiến của Vân Phong, nghĩ đến Chính Nhiên tiên sinh luôn mang vẻ mặt tươi cười hề hề kia, Vân Phong cũng sâu sắc cảm nhận được, vị tiền bối kia rất quan tâm đến mình.

Lam Dực hạ thấp xuống rồi dừng lại giữa không trung. Vân Phong mang theo Mộc Tiểu Cẩm, còn Ngao Kim mang theo Vân Thăng, mấy người hạ xuống từ trên không. Lam Dực lại hoá thành hình người, thu hồi hai cánh sau lưng. Vài người đáp xuống khu vực phụ cận Vân gia, rồi đồng thời tiến về phía Vân gia.

Giờ phút này Vân gia không chỉ được quân Vân gia bảo vệ, mà còn có rất nhiều dong binh của Dong Binh Đoàn Hồng Phong được bổ sung vào. Các dong binh của Dong Binh Đoàn Hồng Phong nghe được yêu cầu đến bảo vệ Vân gia, đều tranh nhau để đoạt được. Tuy nói Công hội Dong binh ngầm đồng ý cho hành vi như vậy, nhưng Hồng Phong cũng cần phải thu liễm, số người được phái ra cũng có hạn, nhưng tất cả đều là tinh anh, có thể thấy được Hồng Phong cực kì để tâm đến Vân gia. Liền giống như lời Vương Minh, người nhà của Vân Phong, cũng sẽ liều mạng mà bảo vệ!

"Phụ thân!" Vân Phong sải bước vào cửa, tìm kiếm bóng dáng của Vân Cảnh. Lúc này Vân Cảnh đang ở trong từ đường Vân gia, nghe thấy giọng nói của Vân Phong, liền nhanh chóng đẩy của từ đường ra ngoài, thấy được nữ nhi ba năm không được gặp mặt, rốt cuộc cũng trở về nhà rồi.

Hai cha con cứ lẳng lặng mà nhìn nhau như vậy, ai cũng không nói gì. Mặt Vân Cảnh không có chút gì thay đổi, Vân Phong cũng chỉ mim cười, giống như lúc trở về bình thường: "Phụ thân, Phong nhi đã trở lại rồi."

Vân Cảnh đứng nơi cửa từ đường, nhìn nữ nhi của mình ở xa xa, gật đầu: "Trở về là tốt rồi." Giọng nói có chút gượng gạo, vẻ mặt có chút cứng nhắc. Vân Phong nhìn thấy phụ thân không được tự nhiên như vậy thì bỗng nhiên nở nụ cười.

"Tiểu Phong Phong, chúng ta cũng nên lên kế hoạch một chút, thời gian cấp bách. Khúc Lam Y ở một bên nói một câu, Vân Phong gật gật đầu. Vân Thăng nhìn Khúc Lam Y cùng Ngao Kim, Khúc Lam Y cười ha ha với Vân Cảnh: "Bá phụ, ta là bằng hữu thân thiết của Vân Phong, Khúc Lam Y."

Vân Cảnh sửng sốt, vẻ mặt Vân Phong có chút xấu hổ: "Nàng là bạn cùng phòng của con."

"Chào bá phụ, tại hạ Ngao Kim." Ngao Kim ở một bên cũng nói một câu, Vân Cảnh gật đầu. Hai người này nhìn qua cũng không phải là nhân vật bình thường gì, người nữ nhi nhà mình kết giao tất nhiên cũng đều là cao thủ rồi.

Mọi người đều ngồi tại chính sảnh, Vân Cảnh nói đại khái tình huống hiện tại một chút. Vân Phong nghe xong, thoáng suy nghĩ: "Ta đã từng giao thủ với Liệt Đức Nhĩ, thực lực của hắn ít nhất là cấp bậc quân chủ, hắn là một con bài chủ của hoàng thất Tạp Lan." Lúc còn ở cấp bậc thống lĩnh Vân Phong đã từng giao thủ với Liệt Đức Nhĩ, không thể dò xét được thực lực của Liệt Đức Nhĩ. Nhưng thực lực của hắn ít nhất phải là từ cấp bậc quân chủ trở lên, có thể đạt tới cấp bậc tôn giả hay không, điều này cũng rất khó nói.

"Cấp bậc quân chủ sao..." Vân Cảnh ngồi ở kia, nhíu mày nói nhỏ một câu: "Hiện tại thực lực chỉnh thể của quân Vân gia đều nằm giữa cấp bảy và cấp chín, có khả năng hợp lực lại để liều mạng với quân đội của hoàng thất Tạp Lan, nhưng đối mặt với cao thủ như vậy..."

" Nha đầu, thực lực của quân Vân gia rất cao, có thể nhanh chóng vượt qua tiêu chuẩn của tộc nhân ta rồi! Ngao Kim ở một bên cực kì tán thưởng mà nói ra một câu. Vân Cảnh cười ha ha: "Vẫn còn nhờ vào phúc của Hồng Phong, mỗi tháng đều đưa khoáng thạch đến giúp thực lực quân Vân gia tăng lên không ít."

Vân Phong cười cười, thì ra là Hồng Phong. Ha ha, nhóm dong binh đầy nhiệt huyết kia quả thật đã cho Vân gia một sự trợ giúp rất lớn.

"Tình hình của quân Vân gia hoàng thất Tạp Lan nhất định đã có nghe qia, cao thủ được phái tới nhất định sẽ rất nhiều. Muốn giữ lấy ưu thế tuyệt đối, cũng sẽ không chỉ có một mình Liệt Đức Nhĩ, sẽ còn có người khác." Vân Thăng ở bên cạnh nói một câu, mọi người đều gật đầu.

"Những cao thủ này đại ca cùng phụ thân không cần lo lắng, giao cho chúng ta là được rồi." Vân Phong cười cười, bây giờ nàng đang ở cấp bậc quân chủ, lại thêm hai ma thú cấp bậc quân chủ nữa, cho dù Liệt Đức Nhĩ có là cấp bậc tôn giả, chống lại Vân Phong cũng cần phải mạo hiểm vài phần. Huống hồ còn có Khúc Lam Y cùng Ngao Kim ở đây, những cao thủ được hoàng thất Tạp Lan phái tới đây đều phải chịu khổ rồi.

" Bá phụ yên tâm, lấy thực lực trước mắt của Tiểu Phong Phong, đối phó với những cao thủ này, đương nhiên là không có vấn đề." Khúc Lam Y cười ha ha, trong giọng nói lộ ra một chút kiêu ngạo. Ngao Kim cũng cười ha ha: "Đúng vậy, thực lực của nha đầu quả thật là cường đại kinh người a!"


Vân Thăng cùng Vân Cảnh nghe được thì hai mắt liền sáng lên: "Phong nhi, thực lực của ngươi lại tăng lên sao? Ba năm này ngươi đã phải trải qua những chuyện gì, còn không mau nói đi!"

Vân Phong cười cười: "Những chuyện ra đã trải qua đợi đến khi giải quyết xong hoàng thất Tạp Lan rồi nói cho đại ca cùng phụ thân nghe cũng không muộn. Thực lực của ta quả thật đã tăng lên, đã đạt đến cấp bậc quân chủ."

Trong lòng Vân Thăng cùng Vân Cảnh đều giật mình, cấp bậc quân chủ! Lấy nhận thức trước mắt của bọn hắn, cấp bậc này có vẻ có chút xa xôi. Thực lực hiện tại của Vân Thăng vẫn đang dừng tại cấp bảy, Vân Cảnh cũng chỉ là một chiến sĩ cấp bảy, nhưng Vân Phong đã vọt lên cấp bậc quân chủ, khoảng cách cũng không phải lớn bình thường!

"Tốt, tốt! Phong nhi quả nhiên là sự kiêu ngạo của Vân gia!" Vân Thăng kiêu ngạo mà nói một câu, trong hai mắt đều tràn đầy tán thưởng. Nhìn vào Vân gia bao nhiêu năm nay, có người trẻ tuổi nào như Vân Phong lại có được thành tựu như vậy! Cho dù là tổ tiên triệu hồi sư, cũng khó mà địch lại thiên phú kinh người của Vân Phong đi!

Trong lòng Vân Cảnh cũng tràn đầy tán dương, tuy không nói ra lời khen ngợi, nhưng ánh mắt cũng đã biểu lộ ra sự kiêu ngạo cùng đắc ý của vị phụ thân đối với nữ nhi này: "Nói như vậy, phần thắng của Vân gia quả thật không ít." Vân Cảnh nói, Vân Phong gật gật đầu: "Phụ thân, đại ca, hiện tại hoàng thất Tạp Lan ra tay với Vân gia, chúng ta cũng không cần niệm tình cũ. Vân gia vì Tạp Lan đã trả giá quá nhiều, người không vì ta ta không vì người, nếu Tạp Lan đã vô tình chúng ta cũng không cần có nghĩa!"

Vân Cảnh từ từ thở dài: "Tất cả đều nghe theo ý của Phong nhi, ta không có ý kiến."

Vân Phong nghe thấy trong giọng nói của phụ thân ẩn chứa sự bất đắc dĩ cùng đau xót, Vân gia đã hoàn toàn không còn ôm bất kì một hy vọng gì với hoàng thất Tạp Lan rồi: "Phong nhi, muội quyết định, đại ca đều ủng hộ muội!" Vân Thăng cổ vũ nói, Vân Phong gật gật đầu.

"Không được để lộ hành tung của ta, nếu hoàng thất Tạp Lan biết được ta đã trở về, sẽ không ra tay với Vân gia nữa. Dù sao đế vương của Tạp Lan cũng là một lão hồ li, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn trộm gà không được mà còn mất cả nắm gạo. Một khi Tạp Lan động thủ, Vân gia tự nhiên sẽ có lý do để phản kích, lúc đó, hoàng thất Tạp Lan đừng hòng toàn thân mà thoái lui!"

" Nói không sai, dù thế nào cũng phải lột được ba lớp da." Khúc Lam Y cười ha ha, lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy có chút sởn gai ốc.

"Lột ba lớp da chẳng phải đã tiện nghi cho bọn hắn rồi sao? Phải nhanh khiến cho da thịt bọn hắn rơi xuống mới được a!" Vân Phong lạnh lùng cười, nàng đã từng nói qua nếu ai dám động đến Vân gia, Vân Phong nàng nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!

Lúc mọi người trở lại Xuân Phong trấn, Vân Phong đều ẩn mình, Ngao Kim cùng Khúc Lam Y đều là như thế. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Vân Thăng trở về mà thôi, Vân gia cũng không có bất kì một động tác nào mà toàn bộ đều giống với ngày thường. Mà hoàng thất Tạp Lan bên này, tựa hồ là gặp trở ngại gì đó.

"Đại nhân, tiểu tử Vân Thăng kia đã trở về trước một bước." Một chiến sĩ nơm nớp lo sợ thấp giọng hồi báo về phía nam tử trung niên mang vẻ mặt lạnh lùng trước mặt: "Ngu xuẩn! Ngay cả một người cũng không ngăn được!" Nam tử trung niên lạnh lùng mà trách cứ một câu, toàn thân chiến sĩ run run một cái.

"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Nam tử trung niên nói một câu, chiến sĩ lập tức lui xuống.

" Liệt Đức Nhĩ, bệ hạ vì đối phó với Vân gia mà cũng phái ngươi đi, có phải có chút ra quân ồ ạt rồi không?" Trong gian phòng có bảy người ngồi, khí tức của mỗi người đều cực kỳ mơ hồ mà trầm ổn, đều là cao thủ tiềm tàng phục vụ hoàng thất Tạp Lan, Người nói chuyện là một nam nhân sắc mặt có phần trắng bệch, mấy người khác đều gật đầu phụ họa, muốntiêu diệt Vân gia mấy người bọn họ còn chưa đủ sao? Vậy mà còn phải phái thêm Liệt Đức Nhĩ tới đây.

" Bệ hạ không khỏi cũng quá dè dặt cẩn thận rồi, Liệt Đức Nhĩ đại nhân đúng là một quân bài chủ. Đối phó với những thứ tôm tép nhỏ bé này có chúng ta là đủ rồi."

"Ha ha, nói cũng phải a!" Những người khác đều nở nụ cười. Nhưng Liệt Đức Nhĩ lại lạnh lùng khẽ hừ: "Các ngươi thì biết cái gì? Vân gia không phải là một gia tộc bình thường! Triệu hồi sư Vân Phong, quân Vân gia, còn có Dong Binh Đoàn Hồng Phong, một đám đó không phải đều là thứ khó giải quyết sao?"

"Triệu hồi sư kia không phải đã mất tích rồi sao? Ba năm cũng không xuất hiện, nếu như còn sống mà nói, có thể kéo dài lâu như vậy à? Quân Vân gia kia cũng không đủ để gây ra bao nhiêu sợ hãi, bất luận là một người nào trong chúng ta không phải đều có thể dọn sạch sao? Chỉ là Dong Binh Đoàn Hồng Phong có chút khó giải quyết kia, dù sao cũng có liên quan đến Công hội Dong binh."

" Hừ! Điểm ấy không cần lo lắng, bệ hạ tự nhiên sẽ giải quyết! Vân Phong kai có thật sự mất tích hay không vẫn chưa thể xác định, bây giờ đã diệt trừ Vân gia thì nhất định phải nhổ tận gốc, nếu không thì hậu hoạn vô cùng! Đúng rồi, Vân gia bên kia có tin tức gì truyền đến hay không?" Liệt Đức Nhĩ cau mày hỏi một câu. Đối với chuyện diệt trừ Vân gia, Liệt Đức Nhĩ đều cực kỳ thật cẩn thận, không biết vì sao, trong lòng hắn chung quy vẫn có chút bất an.

" Vân gia bên kia vẫn là như vậy, Vân Thăng hẳn đã về tới Vân gia rồi. Như vậy cũng đỡ cho chúng ta phải ra tay, vừa lúc diệt một tổ."

Liệt Đức Nhĩ nghĩ một lát: "Quan sát thêm hai ngày nữa, sau khi phát hiện Vân gia không còn dị động gì, chúng ta sẽ chuẩn bị động thủ!"

Mấy ngày nay, Tạp Lan đế quốc dần dần truyền ra một tin tức, một tin khiến cho mọi người nghe xong đều không thể tin được. Vị triệu hồi sư Vân Phong đã mất tích kia nghe nói là bị điều kiện của đế quốc khác hấp dẫn, muốn bỏ Tạp Lan đế quốc mà đầu nhập vào đế quốc khác. Vân gia, Vân gia vẫn vô cùng trung thành trong lòng mọi người, lại phản bội Tạp Lan đế quốc, vậy mà lại đi vụng trộm cấu kết với đế quốc khác, truyền tin tức của Tạp Lan cho bọn hắn.

Tin tức này lại khiến từ trên xuống dưới Tạp Lan nổi lên một luồng nghị luận nóng bỏng, tất nhiên cũng sẽ truyền đến Xuân Phong trấn rồi. Sau khi Vân gia nghe được tin tức này thật đúng là dở khóc dở cười, hoàng thất Tạp Lan quả nhiên là như vậy, đội cho Vân gia cái mũ bất trung bất nghĩa. Vì muốn diệt trừ Vân gia thật đúng là hao phí công phu không nhỏ.

Vân Phong tất nhiên cũng nghe được tin tức này, chỉ lạnh lùng cười, hoàng thất Tạp Lan quả nhiên đã dùng hết thủ đoạn vô sỉ đê tiện mờ ám, đúng là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn a! Hai người Mộ Dung Vân Thiên cùng Trạch Nhiên đang ở trường học Vũ Thần, tất nhiên cũng nghe được tin tức này, hai người đều vô cùng tức giận, sự thất vọng trong lòng đối với hoàng thất Tạp Lan lại tăng lên không ít. Trạch Nhiên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng sau khi đã không nhịn được nữa, oán hận mà tự xin trường Vũ Thần cho thôi học, một quyết định này đã khiến không ít người kinh ngạc.

Mộ Dung Vân Thiên cũng muốn làm như vậy, nhưng hắn còn có gia tộc. Tuy cảm tình với Mộ Dung gia không sâu đậm, nhưng nói đến cùng đó vẫn là nơi hắn nuôi dưỡng hắn. Hiện tại Mộ Dung Vân Thiên cũng không thể dễ dàng có hành động gì, một khi hắn có hành động phản kháng, hoàng thất Tạp Lan cũng sẽ ra tay với Mộ Dung gia. Chỉ dựa vào một người hắn, thật sự không thể chống trả được hoàng thất Tạp Lan.

Trạch Nhiên giận dữ rời đi, Mộ Dung Vân Thiên chỉ có thể ngầm nén giận. Trạch Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất về tới Xuân Phong trấn, sau khi cha mẹ hắn nghe được tin tức này thì cũng ủng hộ hắn. Theo sự cảm nhận của người nhà Trạch Nhiên, Vân gia không có khả năng làm ra loại chuyện bất trung bất nghĩa này, bọn họ lựa chọn tin tưởng Vân gia. Tuy quyết đinh của con trai mình có chút tuỳ hứng, nhưng bọn họ đều âm thầm mà thừa nhận.

Việc Trạch Nhiên đế đã khiến cho Vân Thăng cùng Vân Cảnh cảm thấy vô cùng sợ hãi. Khi nghe nói hắn vậy mà lại xin thôi học ở trường Vũ Thần, hai người lại càng kinh ngạc. Vân Phong ẩn thân ở một bên, vì hành động như vậy của Trạch Nhiên mà cảm thấy uất ức. Thiếu niên mình chỉ ngẫu nhiên quen được khi còn bé, vào lúc này lại kiên định bày tỏ lập trường của bản thân như vậy, điểm này không thể không khiến nàng cảm động.

Toàn bộ lời đồn thổi của hoàng thất Tạp Lan đều được Vân Phong ghi lại trong lòng, những thứ này sớm muộn gì cũng phải đòi lại.

Liệt Đức Nhĩ sau khi trải qua hai ngày quan sát tỉ mỉ, xác định Vân gia không có bất kì một hành động khác thường nào, một nhóm bảy cường giả quyết định muốn tiêu diệt sạch sẽ Vân gia trong một buổi tối. Hoàng thất Tạp Lan lúc này chỉ phải bảy cường giả, không điều động quân đội. Quân đội quá mức rêu rao, cách làm của hoàng thất cũng không thể quá mức cứng rắn vô tình, cường giả diệt sát mới là thích hợp nhất.


Một đêm này, Xuân Phong trấn vô cùng yên tĩnh. Quân Vân gia bảo vệ bốn phía Vân gia, vẫn luôn cảnh giác. Vân Phong ẩn thân trong Vân gia, đôi mắt đen đột nhiên mở ra, vài đạo khí tức cường hãn trong nháy mắt đã tới gần Xuân Phong trấn này. Muốn lợi dụng cao thủ để diệt Vân gia sao? Vân Phong lập tức hiểu rõ cách làm của hoàng thất Tạp Lan, khoé môi nhếch lên mà cười lạnh. Vài đạo khí tức cực kì cường hãn này, hai cấp bậc thống lĩnh, năm cấp bậc quân chủ.

"Quả nhiên là đội hình tốt..." Vân Phong nói nhỏ một chút. Nếu thực lực của nàng vẫn không thăng lên cấp bậc quân chủ, nếu nàng không phải triệu hồi sư, nếu không phải có Khúc Lam Y cùng Ngao Kim ở đây, một kiếp này của Vân gia đúng là không tránh được rồi.

"Vân gia, các ngươi ai cũng đừng mơ có thể động vào dù chỉ một chút." Vân Phong nói xong, tay vung mạnh lên, tinh thần lực hùng hậu khổng lồ đột nhiên tuôn ra, bao phủ xung quanh chỗ ở của Vân gia. Bỗng nhiên dùng sức nắm chặt lại, phong toả không gian!

"Liệt Đức Nhĩ, xem ra bên trong Vân gia có cao thủ a. " Một chiêu phong toả không gian này tất nhiên sẽ bộc lộ tinh thần lực mạnh mẽ của Vân Phong. Một nhóm bảy người dừng lại trong không trung, cúi người nhìn Vân gia được tinh thần lực của Vân Phong bao phủ lên, đều khẽ nhíu mày.

"Để ta thăm dò một chút!" Trong đó có một người bỗng nhiên ngưng tụ một luồng chiến khí, chiến khí như một quả đấm đánh mạnh vào tầng không gian phong toả này, nhưng không gian lại không có chút nào xao động: "Lại không phá được sao?" Người thăm dò là một vị chiến sĩ cấp bậc thống lĩnh. Liệt Đức Nhĩ lạnh lùng cười, tay khé giương lên, chiến khí mênh mông trào ra từ trong cơ thể, lại ngưng kết thành một thực thể trong lòng bàn tay!

"Chỉ là một cái phong toả không gian, đã nghỉ rằng có thể ngăn được ta sao?" Con ngươi đen của Liệt Đức Nhĩ nhiễm lên vẻ ngoan độc, chiến khí đã hoá thành thực thể trong lòng bàn tay vung xuống một cách hung ác, không gian phong toả mà Vân Phong bố trí, vậy mà lại bị nghiền nát hoàn toàn! Bàn tay to của Liệt Đức Nhĩ vung lên, một cỗ khí thế hùng hồn bao phủ trên không Vân gia, vây khốn mọi người của Vân gia: "Người Vân gia nghe đây! Thông đồng với địch phản quốc, tội của Vân gia là tội chết! Ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, nếu không thì đừng trách ta đại khai sát giới!"

Âm thanh này vang vọng trên bầu trời đêm yên tĩnh, vang vọng trong vùng không gian được Liệt Đức Nhĩ phong toả. Vùng không gian của Vân gia ở Xuân Phong trấn đã bị phong toả, trừ phi không gian phong toả của Liệt Đức Nhĩ bị phá, còn không người của Vân gia không ai có cách rời khỏi!

"Vù---!" Một bóng đen từ trong Vân gia đột nhiên phóng lên cao, tạm dừng ở không trong xuất hiện trước mặt mấy người, con ngươi đen của Liệt Đức Nhĩ rụt mạnh lại, sự bất an trong lòng kia rốt cuộc cũng được chứng thực: "Vân Phong, quả nhiên ngươi vẫn còn sống!"

Sáu người khác vừa nghe đến cái tên Vân Phong này, vẻ mặt đều có chút khẩn trương. Vân Phong, triệu hồi sư được sinh ra ở Tạp Lan đế quốc, có thiên phú song hệ, hiện tại bọn hắn có thể nhìn thấy tận mắt rồi!

" Ngươi còn chưa chết, ta đương nhiên cũng không có việc gì." Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, đôi mắt đén nhìn Liệt Đức Nhĩ. Liệt Đức Nhĩ lạnh lùng cười: "Vân Phong, số mệnh của Vân gia đã hết! Nếu ngươi có thể thề sẽ mãi trung thành với hoàng thất Tạp Lan, có lẽ ta sẽ giúp ngươi cầu xin một ân huệ."

Vân Phong cười ha ha: "Miễn đi! Vân gia sẽ không vì thứ hoàng thấy rắm chó đó mà làm bất kì cái gì nữa! Ta cũng sẽ không làm chó mà theo người!"

Mặt bảy người trước mắt đều biến sắc, tất cả đều mang vẻ mặt xấu hổ và giận dữ: "Vân Phong, đừng không biết suy nghĩ! hoàng thất Tạp Lan vì ngươi là triệu hồi sư, mới mở cho ngươi một con đường sống!"

"Đối xử khoan hồng thì như thế nào? Thứ hoàng thất rắm chó kia Vân Phong ta cũng không cần! Vân gia, cũng càng không cần."

Sự ngoan độc xẹt qua đáy mắt của Liệt Đức Nhĩ: "Nếu Vân gia đã không biết điều như vậy, thì đừng trách chúng ta huyết tẩy Vân gia!"

Vân Phong cười vô cùng lạnh nhạt: "Tới cùng là ai không biết điều, tự nhiên sẽ có kết quả cuối cùng."

"Ra tay!" Liệt Đức Nhĩ giận tái mặt, sáu bóng dáng ở phía sau đột nhiên tách ra, vô cùng nhanh. Vân Phong đột nhiên hét lớn: "Tiểu Hỏa, Lam Dực!" Hai luồng sáng lập tức hiện ra. Vân Phong lạnh lùng cười, "Không cần lưu tình, giết toàn bộ!"

Tiểu Hỏa vừa ra tới lại nghe mệnh lệnh như vậy khiến máu toàn thân hắn sôi trào, lúc vày ngửa đầu tru lên một tiếng. Trong con ngươi đen của Tiểu Hỏa lướt qua hai tia sáng hưng phấn: "Giết toàn bộ, tuân lệnh!"

Đồng tử của Liệt Đức Nhĩ co rụt lại, khí tức của hai con ma thú kia vậy mà đã đạt đến cấp bậc quân chủ! Hai cái cường giả cấp bậc thống lĩnh chia nhau ra hành động, chưa kịp ra tay, Lam Dực cùng Tiểu Hoả mỗi người một tên, dưới một chiêu duy nhất, hai cường giả cấp bậc thống lĩnh căn bản không hề có năng lực phản kháng, bị diệt trong một chiêu!

" Cái gì!" Vài cường giả cấp bậc quân chủ khác thấy một màn này, trong lòng đột nhiên run lên!

" Để mạng lại đi, nhân loại!" Toàn thân Tiểu Hỏa tràn ngập bản tính ham thích giết chóc của ma thú, sát khí hung ác không ngừng lan tràn. Hai cường giả cấp bậc quân chủ liếc nhau, chia ra đánh với Tiểu Hoả cùng Lam Dực. Hai cường giả quân chủ còn lại thừa dịp này mà xông thẳng đến trong đại trạch Vân gia!

Vốn là cần nhờ hai tên cường giả cấp bậc thống lĩnh kia giải quyết những người khác trong Vân gia, nhưng không ngờ được sẽ lại bị giết chỉ trong một chiêu. Sự mạnh mẽ của ma thú khế ước của Vân Phong càng khiến cho những cường giả này cảm nhận được một cách sâu sắc sự cường đại của triệu hồi sư, chỉ cần là một người cấp bậc quân chủ nào trong số bọn hắn chống lại Vân Phong, kết cục chỉ có một - - chết.

"Ta lại không nghĩ tới, thực lực của ngươi lại tăng lên như vậy." Liệt Đức Nhĩ thu hết một màn kia vào đáy mắt, vẻ ngoan độc trong mắt kia càng thêm sâu hơn. Nha đầu này không thể giữ lại, một khi để cho nàng tiếp tục trưởng thành, Tạp Lan đế quốc sẽ cành đứng ngồi khó khăn!

"Ha ha, vẫn phải cảm tạ Tạp Lan đế quốc đã trợ giúp." Vân Phong châm chọc mở miệng. Liệt Đức Nhĩ nhíu mày: "Lấy thực lực hiện tại của ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta. Vân Phong, tài năng của ngươi quả thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc, bất quá cũng chỉ dừng ở đây thôi! Ba cường giả cấp bậc quân chủ, ngươi cho là chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ngươi, thì có thể ngăn cản sao? Đừng có nằm mơ!"

Vẻ mặt Vân Phong không thay đổi, mặt đối mặt với Liệt Đức Nhĩ. Hai cường giả cấp bậc quân chủ đã bị Tiểu Hỏa cùng Lam Dực ngăn chặn, còn lại ba kẻ tất nhiên sẽ có người chiêu đãi nhóm người bọn hắn: "Ta chưa bao giờ nằm mơ, ta chỉ dùng hành động để nói chuyện. Hôm nay ta muốn da thịt của hoàng thất Tạp Lan rơi xuống, muốn cho bọn hắn biết, kết cục khi trêu tức Vân gia."

Vân Phong thực lực dưới sự thúc giục của Tinh Nguyên thảo tiến vào cấp bậc quân chủ, hơn nữa trực tiếp nhảy qua tiền kỳ, bước vào trung kỳ. Thực lực của Liệt Đức Nhĩ tại Tạp Lan đế quốc xem như là kẻ chiếm chiếc ghế đệ nhất, thực lực của hắn đã dừng ở đỉnh cấp bậc quân chủ đã nhiều năm, chỉ là không tìm được cơ duyên để đột phá đến cấp bậc tôn giả mà thôi. Nói đúng ra, luận về sức mạnh thì Liệt Đức Nhĩ đang chiếm ưu thế về cấp bậc.

"Vân Phong, thân là triệu hồi sư, ma thú lại không ở bên người, ngươi có thể phát huy bao nhiêu sức mạnh đây?" Liệt Đức Nhĩ cao giọng lớn tiếng quát, trong giọng nói lộ ra sự khinh miệt vô hạn, Vân Phong cười ha ha: "Ta sẽ cho ngươi biết, cho dù không cần ma thú, ta cũng có thể cho ngươi ăn đủ đau khổ."

"Tiểu nha đầu, trái lại ta lại muốn xem xem, là ai ăn đủ đau khổ!" Hai mắt Liệt Đức Nhĩ nhíu lại một cách dữ tợn, thân thể hóa thành một tia sáng sáng ngời lao vùn vụt về phía Vân Phong, khoé môi Vân Phong khẽ nhếch, toàn bộ các tế bào trong cơ thể vào một khắc này mà hưng phấn hẳn lên.

Chiến đấu, hết sức căng thẳng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.