Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 63-1: Nguồn gốc Vân gia! (1)




Vân Phong nhìn ấn ký màu đen được khắc bên trên cánh cửa, đó là một ký hiệu phồn thể, tuy nét và đường phức tạp khó phân, nhưng Vân Phong lại biết chữ kia, đó là chữ Vân!

"Tổ tiên, người biết cái này sao?" Vân Phong thầm hỏi trong lòng, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, tại sao trong di tích Vạn Thần này lại có khắc ấn của Vân gia, chẳng lẽ nơi này có liên hệ gì tới Vân gia sao? Chẳng phải Vân gia vẫn luôn sống tại Xuân Phong trấn sao? Tại sao lại để lại dấu chân ở trong này?

" Tiểu tử kia, để ngươi thất vọng rồi, ta đã từng tới di tích Vạn Thần, nhưng chưa từng đặt chân tới nơi này, vì thế hoàn toàn không biết gì về những thứ này cả." Giọng của tổ tiên run nhẹ, linh hồn của nhân vật thuộc hàng trưởng lão Vân gia cũng mơ hồ, vì sao nơi này lại có khắc ấn của Vân gia, rốt cuộc trong này có liên hệ gì? Hay là nói, không biết bao nhiêu năm trước tổ tiên của Vân gia đã che giấu cái gì?

"Là chữ Vân, không có nghĩa là sẽ có quan hệ với Vân gia." Khúc Lam Y ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng, mắt đào hoa hơi nhíu mày, tay vuốt cằm vài cái, sóng mắt lưu chuyển: "Gia tộc có thể sinh ra triệu hồi sư, cho tới giờ đều không đơn giản."

Mấy người đồng loạt nhìn về phía mắt đào hoa, mắt đào hoa cười cười, đứng đắn mở miệng: "Sự thật chứng minh, gia tộc sinh ra triệu hồi sư ít nhiều gì cũng phải giành được một chút gì đó, hoặc là nội tình khiến người ta líu lưỡi hâm mộ." Mắt đào hoa nhìn bốn phía: "Nơi này có lẽ cũng là chỗ mà Vân gia từng ở cũng không chừng."

Vân Phong căng thẳng trong lòng, gia tộc có thể cư trú ở loại địa phương này thì phải khổng lồ và mạnh mẽ đến mức nào.

Nếu có gia tộc như vậy, sao có thể biến mất không để lại dấu vết, không phải là nên sinh trưởng mạnh mẽ sao?

"Không cần đoán, vào xem là biết." Ngao Kim nhìn Vân Phong, Vân Phong nhìn cánh cửa trước mặt, rốt cuộc khu vực trống kia là cái gì, nàng cũng muốn biết, nhất là sau khi nhìn thấy ấn ký này!

Thật sự có quan hệ với Vân gia sao? Hay có lẽ chỉ là một sự trùng hợp?

Tay Vân Phong chậm rãi đặt lên cừa, thoáng chốc, một cảm giác khác thường từ tay truyền đến mọi nơi trên cơ thể, giống như một thú gì đó đang ngầm xuyên vào mà tra xét, không ngừng phát tán trên dưới toàn thân Vân Phong, không buông tha bất kỳ chỗ nào, thậm chí là máu chảy trong huyết quản.

Tổ tiên sống trong không gian tinh thần cũng có thể cảm nhận được loại dao động này rõ ràng, đây là một loại năng lượng dao động xâm lấn, lại mang theo một loại mệnh lệnh khiến người ta không thể cự tuyệt, giống như một nghi thức, cũng lại giống như một loại chứng thực.

"Rắc rắc." Thứ gì đó đã xảy ra chuyển động, một âm thanh rõ ràng truyền đến bên tai mọi người, tay Vân Phong hơi dùng lực, chậm rãi đẩycánh cửa trước mặt này ra, rốt cuộc ở phía sau ẩn chứa cái gì, đến cùng có phải thuộc về Vân gia hay không!

Đột nhiên một luồng sáng chói mắt truyền ra từ bên trong cánh cửa, trong lúc Vân Phong vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào, thứ ánh sáng đó đã nhanh chóng cuốn mất thân thể của nàng, Khúc Lam Y, Ngao Kim và mắt đào hoa vừa thấy, ba người đều nhanh chóng vươn tay muốn bắt lấy Vân Phong, nhưng luồng ánh sáng chói mắt này lại tránh được mọi người, giống như một con thú lớn, gào thét mà nuốt trọn thân thể Vân Phong, một giây sau, cả người nàng đã bị cuốn vào!

"Chủ nhân!" Thân thể của Tiểu Hoả và Lam Dực vừa động, hoá thành hai luồng sáng nhanh chóng đuổi theo Vân Phong, tiến vào nhẫn khế ước, lúc Vân Phong, Tiểu Hoả và Lam Dực biến mất trong nháy mắt, cánh cửa được mở ra lại đột nhiên khép lại lần nữa, phát ra âm thanh to lớn: "Ầm!"


Cả người Nhục Cầu chật vật rơi trên mặt đất, Tiểu Hoả đã đi vào, nhưng nó lại hoàn toàn bị cách ly, Nhục Cầu tức giận kêu to vài tiếng với cánh cửa này, mở miệng vọt lên cắn loạn một hồi, nhưng cánh cửa này lại không có tí tổn thất.

"Đừng cắn, có cắn cũng không phá được." Khúc Lam Y tiến lên, dùng một tay nhấc thân thể của Nhục Cầu lên, lông toàn thân của Nhục Cầu dựng đứng lên như xương gai, biến thành một con nhím nhỏ, hung dữ mà kêu lên với Khúc Lam Y, nó không thích bất kì ai ngoại trừ Vân Phong, nó chỉ có thể bị Vân Phong đụng chạm.

Khúc Lam Y lạnh mặt, tiện tay quăng Nhục Cầu sang bên cạnh: "Ngươi nghĩ là ta muốn chạm vào ngươi sao? Ngoan ngoãn một chút đi."

Thân thể của Nhục Cầu chuyển một cái trong không trung, Vân Phong không có ở đây nó cũng không còn là Nhục Cầu đáng yêu kia, bộ dạng hung ác khiến những người khác đều có chút giật mình, tựa như có thể hình dung Nhục Cầu là hai con thú khác nhau, trước mặt Vân Phong là thiên thần, sau lưng Vân Phong lại là ác ma, thậm chí còn hung ác hơn so với ác ma.

"Nàng vào rồi! Nhanh mở cửa ra! Nếu không thì toàn bộ thứ bên trong sẽ bị nàng lấy đi mất!" Gia Nhĩ xông lên một bước, Khúc Lam Y, Ngao Kim và mắt đào hoa đều lạnh lùng nhìn, ba người không có bất kỳ hành động ngăn cản nào, hắn mở ra được mới là lạ.

Tay Gia Nhĩ vừa mới đặt lên trên cánh cửa kia, lại giống như bị điện giật, đột nhiên cả người giật giật một cái, gân xanh trên người nổi lên, giống như là phải chịu một sự đau đớn nào đó, sắc mặt đỏ bừng, tròng mắt trừng lớn, Tiêu Tiêu và Mục Thanh nhìn thấy, lập tức có chút kinh hãi, Gia Nhĩ miễn cưỡng rút tay về, cả người đã mềm nhũn ngã ra đất, đầu đầy mồ hôi, môi trắng bệch.

"Sao, sao lại thế này,... Vì sao, vì sao..." Hai mắt Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, vì sao mà tiểu nha đầu kia có thể đi vào! Nàng là triệu hồi sư thì hắn cũng thế! Nếu nàng có thể đi vào thù hắn cũng có thể đi vào chứ!

Gia Nhĩ không tin mà tiến lên lần nữa, cố ý mang nhẫn khế ước sáng bóng trên tay mình ra, nhưng cánh cửa này vẫn mang thái độ không nhận thân thích, Gia Nhĩ chật vật ngã ra đất lần thứ hai, vẻ mặt không thể tin.

"Không thấy ấn ký khắc trên cửa sao?" Khúc Lam Y lạnh giọng nói xong, Gia Nhĩ, Tiêu Tiêu và Mục Thanh mới nâng mắt nhìn lên, lúc ba người nhìn thấy khắc ấn này, đột nhiên trái tim co rụt lại, điều này sao có thể!

Ngao Kim nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, nhàn nhạt mở miệng: "Cánh cửa này ngoại trừ Vân Phong thì không ai có thể mở được, đây có lẽ là vật sở hữu của Vân gia, cũng có lẽ, nơi này, hoàn toàn thuộc về Vân gia."

Thân thể của Gia Nhĩ, Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều run lên. toàn bộ nơi này thuộc về Vân gia!? Đây là cách giải thích gì? Tới cùng Vân gia đang ẩn chứa cái gì! Ba người đều đứng đó mặt không còn chút máu, không biết trong đầu lại đang nhớ lại cái gì, phỏng chừng là bị kích động quá mạnh, ngay cả Gia Nhĩ đã từng gặp vô số nhân vật quan trọng cũng không khỏi ngây người.

"Thật sự không có cách mở ra sao?" Khúc Lam Y nhìn cánh cửa này, tuy nói khắc ấn ở mặt trên là Vân, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ vô hại với Vân Phong, lỡ như bên trong có cái gì nguy hiểm thì phải làm sao?

Ngao Kim lắc đầu: "Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì sao? Cánh cửa kia bài xích tất cả ngoại trừ nha đầu, cho dù là người hay ma thú."

Mắt đào hoa nhìn mắt Ngao Kim: "Nhìn không ra, lại không phải là con người."


Đôi mắt màu vàng của Ngao Kim liếc nhìn tên mắt đào hoa, mang theo uy áp khó hiểu, loại cảm giác đột nhiên xuất hiện trên người tên nhân loại này khiến hắn rất không thoải mái, hơn nữa thái độ cà lơ phất phơ của hắn với Vân Phong khi đó, lại càng khiến lòng Ngao Kim có chút nóng nảy, tiu nhiên tình huống trước mắt không cho phép hắn bộc phát, tất cả vẫn nên đợi Vân Phong ra ngoài rồi nói.

"Chúng ta, vẫn nhanh chóng kịp thời rời khỏi nơi này thì hơn." Tiêu Tiêu mang vẻ mặt trắng bệch đứng ở kia, giọng nói có chút run rẩy, như đang cầu cứu mà nhìn về phía Mục Thanh, lúc quét mắt sang ba người Khúc Lam Y, mang theo chút sợ hãi.

Tiêu Tiêu luống cuống như vậy cũng không kỳ lạ, có Vân Phong ở đây Tiêu Tiêu còn cảm thấy được an toàn hơn một chút, nhưng hiện tại Vân Phong đã bị cuốn vào cánh cửa này, ba người trước mặt luôn tản ra một loại khí tức quỷ dị, khiến Tiêu Tiêu luôn cảm thấy không thoải mái.

Mục Thanh cũng gật đầu, chẳng qua mày lại nhíu chặt hơn? Hắn cũng muốn ra ngoài, nhưng trước mắt lại không có đường ra!

"Đi? Các ngươi cứ đi vậy sao? Thứ tốt thật sự ở sau cánh cửa kia!" Gia Nhĩ nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi tức giận đến khó thở! Qủa nhiên là một đám tiểu quỷ đầu còn lông không đáng tin, lại bị doạ đến vỡ mật như vậy!

"Gia Nhĩ! Muốn ở lại thì ngươi ở lại một mình đi! Chúng ta đã được không ít đồ, có thể trở về báo cáo kết quả rồi!"

Mục Thanh hét lớn một câu, cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, nếu nơi này thật sự là địa bàn của Vân gia, không thừa dịp hiện tại đi mà đợi đến lúc Vân Phong ra ngoài, một chút mà bọn hắn đã lấy được cũng không thể mang ra ngoài nữa!

"Hai tên nhóc các ngươi thì biết cái gì!" Gia Nhĩ đỏ mắt rống lên một câu, đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Đừng quên, Già Diệp đế quốc đã làm trái với ước định, ta thấy chắc cũng là do ngươi tự chủ trương!"

Tiêu Tiêu nói một câu, đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh cánh cửa lại xuất hiện một truyền tống trận, Mục Thanh và Tiêu Tiêu vừa thấy, lập tức mừng rỡ.

"Chúng ta đi trước, cũng không lấy thêm gì nữa, chỉ là chút khoáng thạch mà thôi." Tiêu Tiêu và Mục Thanh nói vài câu, bước nhanh vào trong trận pháp, Khúc Lam Y nhìn hai người lạnh lùng cười: "Yên tâm, ta sẽ truyền đạt lại."

Hai người cũng không dám chần chờ lâu, đứng vào trong trận pháp rồi biến mất trong nháy mắt, rốt cuộc trấn pháp này có phải là con đường ra ngoài hay không thì thật khó nói. Gia Nhĩ nhìn thấy hai người bỏ mình như vậy, núi lửa trong lòng không khỏi phun trào, nhưng trước mắt mấy người này hắn lại càng không có lý do để tiếp tục ở lại.

Gia Nhĩ đứng dậy khỏi mặt đất, bước vào trong trập pháp, Khúc Lam Y nhíu mày: "Ngươi cũng đi vội vậy à? Không ở lại thêm sao?"

Gia Nhĩ hận không thể cắn nát răng mình, kết quả là hắn trừ một chút khoáng thạch thì vẫn không lấy được cái gì! Đây còn chưa tính! Hiện tại hắn đã khiến vị trí của Già Diệp đế quốc lâm vào nguy hiểm, nghĩ đến đây sắc mặt Gia Nhĩ lại đỏ bừng.


"Quay về cũng được, quay về thì chuẩn bị một chút, miễn cho bị người khác diệt sát cũng không biết." Khoé môi Khúc Lam Y nhếch lên một nụ cười lạnh, đầu Gia Nhĩ đã tê rần, nháy mắt cả người đã biến mất trong trận pháp, Ngao Kim và Khúc Lam Y đều nhìn mắt đào hoa, mắt đào hoa cười ha ha.

"Ta không đi, ta nhất kiến chung tình với tiểu mỹ nhân, sống chết có nhau."

Ngao Kim nheo mắt lại, bắn ra từng tia sáng nguy hiểm, ngũ quan yêu mị của Khúc Lam Y cũng dâng lên một tầng sương lạnh, mắt đào hoa nhìn vẻ mặt như vậy của hai người thì khoé môi giật giật: "Một người như vậy, rất khó để không bị say mê, nhất là đối với người như chúng ta."

Chân mày Khúc Lam Y khẽ nhếch lên: "Người như chúng ta."

Ánh vàng chớp loé, hai tay Ngao Kim dưới luồng sáng màu vàng này đã thay đổi, một vật thể óng ánh ánh vàn xuất hiện, đó là vảy vàng duy nhất chỉ có ở Kim long! Long hoá bộ phận!

Vẻ hài hước trên mặt tên mắt đào hoa đều biến mất, ngay cả dáng vẻ cà lơ phất phơ cũng không còn, vô cùng rõ ràng mấy lần khiêu khích của hắn đã khiến cho Ngao Kim không còn chút kiên nhẫn: "Này này này! Ngươi không làm thật chứ! Tiểu mỹ nhân còn đang ở bên trong, ngươi không lo cho nàng mà còn vung tay ở nơi này!"

Mắt đào hoa nghiêng người một cái đã cách ra một khoảng rất xa, nhìn bàn tay đã hoá rồng toàn bộ của Ngao Kim, cau chặt mày, chết tiệt, lại là Long tộc! Mà nhìn màu sắc của đống vảy kia, lại còn là Kim long sao!

"Ta không hề lo lắng cho nha đầu, nếu ở trong này rảnh rỗi không có việc để làm, thừa dịp ta muốn lấy ngươi làm niềm vui!" Ngao Kim vừa nói xong cả người đã vọt tới, mắt đào hoa cũng nhanh chóng né tránh, tốc độ lại ngang bằng với Ngao Kim!

"Nhân yêu! Ngươi nói một câu đi!" Tên mắt đào hoa vừa chạy vừa kêu, dáng vẻ rất chật vật, Khúc Lam Y khoanh tay trước ngực, vô cùng quyến rũ mà bắn sang một ánh mắt: "Nếu ta là nhân yêu, tất nhiên phải xem các ngươi đánh nhau rồi."

Ngao Kim và mắt đào hoa ta đuổi ngươi chạy, cũng không biết là do Ngao Kim cố ý thả trước hay thực lực mắt đào hoa hùng mạnh, hai người lại không phân được cao thấp, Khúc Lam Y đứng ngoài cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, đưa tay lên sờ miếng ngọc bội trước ngực đang dán lên da thịt của Khúc Lam Y.

"Vân... Vân..." Thì thào nói nhỏ, đáy mắt Khúc Lam Y lướt qua một tia sáng u tối.

Vân Phong bị một luồng sáng kéo vào bên trong cánh cửa, sau khi phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, tinh thần lực toàn thân của Vân Phong đã trào ra cuồn cuộn, hình thành một lớp bảo vệ chặt chẽ bên cạnh, trước mắt là bóng tối, nhưng chỉ chốc lát sau, màn đêm này từ từ rút đi, giống như ánh mặt trời đầy sức sống vào buổi sáng, ánh sáng ấm áp chiếu tới, xua tan bóng tối.

Sau khi bóng tối hoàn toàn được xua đi, Vân Phong mới nhìn thấy rõ nơi mình đang đứng, đây là một căn phòng nhỏ, Vân Phong còn thấy một cánh cửa ở một bên, Vân Phong quay đầu, cánh cửa vào kia đã hoàn toàn biến mất, ở hai góc phòng này ngoại trừ hai bức tượng cầm binh khí cao đến hai thước, cũng không có gì khác.

Vân Phong đứng tại chỗ, không có bất kỳ hành động gì, cánh cửa vào đã biến mất chứng tỏ nàng không có bất kì một đường lui nào, nhìn cánh cửa có hai bức tượng cầm binh khí ở hai bên trước mắt, chỉ có một lựa chọn, đẩy cánh cửa kia ra.

Hít sâu một hơi, chân Vân Phong vừa mới động, đột nhiên hai bức tượng đứng bên của lại mở mắt ra: "Vút!" Một tiếng gió lướt qua rõ ràng, Vân Phong nhanh nhẹn tránh người sang một bên: "Vút!" Lại là một tiếng gió, mũi chân của Vân Phong điểm xuống đất, bất chợt cả người đã bay lên không.

"Ầm! Ầm"


Hai tiếng động thật lớn vang lên trong không gian này, thân thể Vân Phong từ từ hạ xuống từ không trung, mà chỗ nàng vừa đứng lại có hai thanh kiếm cắm xuống, mà kẻ cầm hai thanh kiếm này, lại là bức tượng đột nhiên sống lại kia!

Tay của hai bức tượng kia vừa nhấc, cự kiếm đã rút ra khỏi mặt đất, vẻ ngoài hai bức tượng, đều giống như con người, nhất là sau khi có thể cử động, tro bụi và bùn đất ở bên ngoài không ngừng tróc ra, trong con ngươi đen của Vân Phong là sự căng thẳng, nếu không phải trong cặp mắt kia không có một chút tức giận, Vân Phong sẽ cho rằng bọn họ là người!

Tượng sẽ không nói, bọn họ chỉ có một mục đích, tấn công, tiến công, tiến công!

"Hoả...!" Tay Vân Phong vừa chuyển, nhưng đôi mắt đen lại trừng lớn, bức tượng đã đánh úp lại không chút lưu tình!

"Ầm!" Lại là một đòn hiểm ác, để lại trên mặt đất một vết nứt, Vân Phong nhanh chóng tránh né, nắm chặt nấm đấm, trên mặt trên còn lưu lại dấu vết khi chiến đấu cùng tinh thạch vương.

"A!" Vân Phogn hét lên một tượng, nghênh đón một bức tượng, bức tượng tay cầm cự kiếm nhìn xuống đỉnh đầu Vân Phong, cặp mắt lạnh lẽo kia, không có bất cứ biểu tình gì trên mặt, đều để lộ một sự chết chóc khiến người hít thở không thông: "Rắc rắc."

Vân Phong vung một quyền đánh mạng vào phía khuỷu tay của bức tượng, chỉ thấy cánh tay của bức tượng đã có vết nứt rõ ràng, hệt như tảng đá bị vỡ vụn, chẳng qua không vỡ vụn hoàn toàn. Thân thể của bức tượng lay động vài cái, Vân Phong thừa dịp nhảy sang một bên, mà bức tượng còn lại đã công kích lại đây!

Phong toả không gian, tất cả nguyên tố ma pháp trong không gian này hầu như đã bị phong toả không còn gì! Vân Phong vừa nhanh chóng né tránh công kích của hai bức tượng, cau mày, vừa rồi khi nàng muốn sử dụng ma pháp lại phát hiện trong bầu không khí này lại không có một chút năng lượng nguyên tố! Nói trắng ra, đây là một thế giới thuần về vật lý, nếu không đánh nát hai bức tượng này, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ kiệt sức mà chết ở đây."

"Rầm!" Bức tượng chém vào vách tường, nơi đâu cũng đều là đá bị đập nát, hai tượng đá giáp công không thể nghi ngờ đã khiến cho cơ hội phản công của Vân Phong giảm đi một nửa! Vân Phong cắn chặt răng, tuy nàng cũng thích dùng nắm đấm để giải quyết kẻ địch, nhưng rất rõ ràng, độ cứng trên thân thể của hai tên này vượt xa sự tưởng tượng của nàng!

Có lẽ Tiểu Hỏa và Lam Dực có thể đến giúp nàng!

"Tiểu Hỏa, Lam Dực, ra ngoài!" Tiếng gọi của Vân Phong vang dội trong vùng không gian này, nhưng lại không có bất kì động tĩnh nào, nhẫn khế ước vẫn yên lặng trên tay nàng, không có chút tiếng động! Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, ngay cả quan hệ khế ước cũng có thể cắt đứt!

Có thể đánh nát lớp phòng hộ trước ngực tinh thạch vương không thể không bỏ qua công lao kiềm chế của Tiểu Hỏa và Lam Dực, mà bây giờ Vân Phong chỉ có một mình, dưới tình hình không công bằng này, mất đi sự trợ giúp của ma thú, không thể nghi ngờ là hoạ vô đơn chí!

Tránh né, quay về, đánh trả! Đây là chuyện duy nhất mà Vân Phong có thể làm trước mắt, bóng dáng của nàng không ngừng chuyển động trong vùng không gian này, còn thanh cự kiếm trong tay hai bức tượng đá không ngừng đâm vào mặt đất, gây ra từng tiếng vang lớn!

Hô hấp của Vân Phong đã có chút hỗn loạn, nàng là người, cho dù thân đã trải qua cải tạo, cũng không phải là vạn năng, lại càng không phải là vĩnh viễn cũng khôn kiệt quệ! Nếu không thể giải quyết bọn họ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tiêu hao thể lực mà chết ở đây!

Lực lượng chiến đấu với lực lượng, tất nhiên không thể thiếu vũ khí, tất nhiên không thể mãi dùng tay không!

Vân Phong xoay người né tránh trường kiếm đang vung tới, nhanh trong lấy ra một vũ khí trong trữ vật không gian, lúc cầm trong tay Vân Phong mới thấy rõ, thì ra là trường kiếm mà Liệt Đức Nhĩ đã từng cầm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.