Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 15-2: Vị hôn thê?! (2)




Edit: senna_lam

Rất nhanh có một bóng dáng có chút chật vật, thậm chí là nghiêng ngả lảo đảo từ cửa thành chạy ra, chạy trốn tới nỗi điên hồn chao đảo, tiếp theo sau đó bóng dáng kia nặng nề quỳ xuống, hai tay nắm chặt thành quyền hung hăng đánh vào mặt, quỳ ngay một góc sáng sủa không có người nào không ngừng gào thét cho hả giận.

Vân Phong nhìn đồ người nọ đang mặc, là vải dệt tốt nhất thậm chí còn có sảm kim tuyến lên đó, người này hẳn là con nhà giàu. Chỉ là tuy rằng trên người mặc quần áo tốt vậy, nhưng giờ phút này đã rách tung toé, giống như là đã cùng người khác đánh nhau vậy.

Vân Phong chậm rãi đi qua, mấy người sống trong nhà giàu có rất nhiều thị phi, có lẽ đây lại là con trong gia tộc nào đó bị khi dễ. Để mà sống trong nhà giàu cũng là một khó khăn lớn, ví dụ như Mộc gia. Tử phu nhân dùng hết mọi cách để cho con mình kế thừa Mộc gia, thậm chí không tiếc độc hại chính thất phu nhân và hai đứa con của chính thất phu nhân.

Chuẩn bị đi qua người đang chật vật quỳ bên cạnh, mà người đang quỳ trên mặt đất ý thức được có người đang đi tới, đột nhiên ngẩng đầu lên, Vân Phong liền thấy được lộ ra ngoài là khuôn mặt vô cùng thê thảm.


Hắn nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, ngũ quan thì đoan chính nhưng giờ phút này mặt mũi bầm dập, một bên mặt còn bị thũng xuống, ngay hốc mắt bầm tím một mảnh, môi cũng bị toét, vết máu loang lổ. Hơn nữa nhìn quần áo chật vật như thế, người này hẳn là đã cùng người khác đánh một trận. Nhìn cặp mắt đỏ bừng kia, chắc là đã thua.

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu liền thấy được Vân Phong, vẻ mặt chật vật ngẩn ra, dù sao bị người khác nhìn thấy bộ dạng thê thảm như vậy cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy Tiểu Hỏa đứng cạnh Vân Phong, miệng mở ra:“Ma, ma, ma thú!” Ánh mắt của thiếu thiếu niên theo bản năng liếc về phía ngón tay Vân Phong, nhìn thấy phía trên không có gì, trong giây lát liền nhẹ cười, giọng nói mang theo tia trào phúng.

“Hừ...... Ta đã nói mà, chính mình sao có thể có vận khí tốt như vậy, được gặp phải Triệu hồi sư? Ha ha, thì ra chỉ là đồ giả......” giọng nói của tên thiếu niên kia tràn ngập trào phúng còn Vân Phong thì nghe đến nhất thanh nhị sở, mi phong hơi nhướng lên, Vân Phong không muốn cùng người này chấp nhặt. Tiểu Hỏa và Lam Dực nghe nói như thế không khỏi căm tức, chủ nhân của bọn họ chính là Triệu hồi sư danh chính ngôn thuận, thế mà lại bị người ta nói thành là đồ giả! Điều này cũng gián tiếp nói rằng bọn hắn trông thì được nhưng dùng thì không được!

“Na na!” Nhục Cầu ngồi ở trên vai Vân Phong khó chịu kêu một tiếng, chính là bởi vì Vân Phong không thích đeo khế ước chi giới, cho nên mới thường xuyên bị người ta hiểu lầm. Vân Phong tất nhiên là không để ý, nhưng ma thú của nàng thì đều vì nàng mà bênh vực.

“Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ ràng!” Tiểu Hỏa gầm nhẹ lên, vẻ mặt Lam Dực hoàn toàn lạnh đi. Thiếu niên nghe nói như thế liền sửng sốt, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Vân Phong. Vân Phong cười nhẹ, xoay người muốn bỏ đi.

“Chờ, chờ một chút!” Thiếu niên đột nhiên hô to, Vân Phong dừng lại,“Có việc?”

Thiếu niên cuống quít đứng dậy, hai mắt nhìn Vân Phong không xác định,“Ngươi, ngươi đúng là...... Triệu hồi sư sao?”

Vân Phong liếc nhìn hắn một cái không nói gì, nàng có phải là Triệu hồi sư hay không cũng không có quan hệ với, cho nên không nhất thiết phải trả lời hắn. Vân Phong không để ý đến hắn, mà tiếp tục đi về phía trước. Cậu thiếu niên nhìn thấy tư thái như thế của Vân Phong, trong lòng vừa động, có lẽ hắn thật sự gặp phải...... Triệu hồi sư!


“Đợi chút! Đợi chút!” Thiếu niên đột nhiên đuổi theo, nhưng bởi vì đau đớn mà thân mình lại lần nữa lảo đảo ngã xuống đất. Vân Phong nghe thấy âm thanh hắn té ngã xuống cũng không quay đầu lại, Khúc Lam Y cùng Viêm Triệt ở phía sau cũng đuổi tới nơi, hai người vừa nhìn thấy tên thiếu niên đáy mắt tràn ngập tò mò.

“Tiểu Phong Phong, tên nam nhân này không phải cũng muốn đi theo ngươi nữa chứ?” Khúc Lam Y nhìn lướt qua nam nhân đang chật vật đứng dậy, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, nam nhân này cũng quá chật vật rồi đi.

“Cái tên yêu nghiệt kia ngươi nói ai hả?” Viêm Triệt đứng bên cạnh rống lớn, bàn tay vừa lật ám nguyên tố màu đen liền chậm rãi xuất hiện. Đôi mắt Vân Phong lướt tới,“Muốn đánh cũng được, nhưng cách xa ta ra.”

Viêm Triệt bị ánh mắt lãnh ý của Vân Phong hù dọa, môi mím chặt lại, ám nguyên tố trong nháy mắt liền biến mất, oán hận trừng mắt nhìn Khúc Lam Y, xong thì quét về phía người đang có vẻ mặt bi thảm.

“Yêu! Ngươi đây là bị người ta đánh sao? Thật đúng là thê thảm......” Viêm Triệt nói một câu, tính cách người có chút chạm mạch, nói chuyện giống như không biết dùng đầu óc suy nghĩ vậy, người bình thường nhìn thấy bộ dạng chật vật như thế của người ta, chắc chắn sẽ không muốn trét muối lên miệng vết thương mới đúng, tuy nhiên tên Viêm Triệt này lại nói ra thẳng thừng.


Thiếu niên mới đứng thẳng dậy rõ ràng rất xấu hổ cùng với bộ dạng ảo não, mặt cũng đỏ lên. Vân Phong lạnh lùng liếc qua Viêm Triệt, Viêm Triệt bĩu môi không thèm nói nữa.

“Đi thôi.” Vân Phong nói xong tiếp tục đi về phía trước. Tên thiếu niên vừa đứng lên nghe thấy không khỏi có chút nóng nảy, bàn tay hung hăng nắm chặt lại,“Đợi chút!”

Vân Phong dừng chân lại, người hơi xoay lại, ngũ quan xinh đẹp không chút thay đổi. Thiếu niên nhìn thấy Vân Phong dừng lại, thần sắc lập tức vui vẻ, muốn đuổi theo lại chật vật quỳ trên mặt đất. Viêm Triệt nhìn thấy liền vui vẻ cười, sau đó che miệng tỏ vẻ mình không phát ra tiếng gì cả.

Thiếu niên đỏ mặt xấu hổ quỳ trên mặt đất, xem ra lòng tự trọng của hắn rất lớn, có lẽ bởi vì không còn khí lực để đứng dậy, cho nên hắn cứ như vậy mà quỳ trên mặt đất,“Giúp ta, mong ngươi hãy giúp ta.”

Vân Phong nghe vậy chân mày nhướng lên: “Giúp ngươi? Tại sao ta phải giúp ngươi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.