Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 15-3: Vị hôn thê?! (3)




Edit: senna_lam

Cậu thiếu niên hung hăng cắn chặt răng, tay ở trong quần áo sớm đã rách nát của mình sờ soạng một hồi lâu, rốt cục cũng lấy ra một cái bình sứ nhỏ thập phần tinh xảo. Hắn giống như hạ quyết tâm cái gì đó, tay cầm bình sứ duỗi ra,"Đây là luyện thể nguyên dịch! Là thứ mà mọi người ai cũng biết!"

Vân Phong sửng sốt, Khúc Lam Y và Viêm Triệt cũng đều sửng sốt. Viêm Triệt đứng một bên hung hăng trừng mắt nhìn,"Luyện thể nguyên dịch! Đó chính là thứ quý giá có thể thay đổi căn cốt, ở Tây đại lục cũng chưa thấy được có bao nhiều người có nó, ngươi làm sao có thể có chứ?"

Trong lòng Vân Phong cũng giật mình, luyện thể nguyên dịch, thứ này cùng với pháp trận sinh mệnh có chút tương tự. Pháp trận sinh mệnh có thể làm người ta thay đổi tố chất trong thân thể, nhưng tính nguy hiểm lại rất lớn. Nhưng mà luyện thể nguyên dịch thì khác, luyện thể nguyên dịch có thể tẩm bổ căn cốt của con người, dù cho là Chiến sĩ, Ma pháp sư hay là Triệu hồi sư, luyện thể nguyên dịch này đều có thể ổn định căn cơ, làm cho quá trình tu luyện cũng trở nên lợi ích hơn! Có thể nói, chỉ cần người nào sử dụng qua luyện thể nguyên dịch, tốc độ tu luyện so với người khác không chỉ tăng có mấy lần! Nhưng mà luyện thể nguyên dịch cũng có điểm yếu khác, chính là chỉ hữu hiệu đối với thân thể không có tư chất gì. Cũng có thể nói, luyện thể nguyên dịch chỉ hữu hiệu đối với tân sinh thôi, thời điểm vừa được sinh ra, luyện thể nguyên dịch mới phát huy được hiệu quả!

Có thể nghĩ, gia tộc nào cũng thèm muốn thứ này, dù sao muốn kéo dài hệ liệt của gia tộc thì còn phải dựa vào huyết mạch. Chỉ có các hậu bối mới được sinh ra, thì mới có thể cường đại được lâu dài, mới có thể làm cho gia tộc thủy chung bất bại!

Nhưng mà luyện thể nguyên dịch rất hiếm có, nghe nói muốn làm ra luyện thể nguyên dịch thì cần rất nhiều dược liệu cổ quái, mà người chế tạo thì càng phải có tài nghệ cao siêu hơn, hơn nữa xác xuất thành công chỉ gần 10%!

Không trách được Viêm Triệt kinh ngạc như vậy, ngay cả Vân Phong cũng không ngờ tới, luyện thể nguyên dịch lại có thể xuất hiện ở trên tay người này! Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Vân Phong, thiếu niên cười lớn, đem bình sứ thu vào trong lòng,"Muốn sao? Nếu muốn thì nhanh giúp ta!"

Đáy mắt Vân Phong trầm xuống, luyện thể nguyên dịch, không thể nghi ngờ rằng thứ này là lễ vật tốt nhất cho con của đại ca! Nếu đứa nhỏ kia vừa được sinh ra có thể lấy luyện thể nguyên dịch tẩm bổ, đây coi như là một duyên lớn! Cho dù trong tương lai chức nghiệp là gì, thì so với người khác đều dẫn đầu! Con của đại ca, cũng chính là huyết mạch của Vân gia, luyện thể nguyên dịch này tất nhiên phải lấy được!

"Muốn ta giúp ngươi như thế nào?" Vân Phong thản nhiên một nói làm cho hai mắt thiếu niên đột nhiên sáng ngời, thân mình cũng có chút run run. Tuy rằng là kích động, nhưng hắn vẫn giữ nguyên lý trí.

"Ngươi thật sự là Triệu hồi sư?"

Vân Phong cười cười, tùy tay lấy ra một chiếc chẫn màu đỏ sậm. Thiếu niên vừa thấy thần sắc càng kích động hơn, nhưng từ trong lời nói vẫn mang theo hoài nghi,"Thuần thú sư cũng sẽ có nhẫn......"


Vân Phong cười lớn, không nghĩ tới tâm tư người này thực kín đáo, mọi việc đều cẩn thận như vậy. Tiểu Hỏa không kiên nhẫn rống lên, miệng sới mở to, một cái hỏa cầu mang theo hỏa nguyên tố nồng đậm từ trong miệng nhỏ xuất hiện, tốc độ như tia laser pháo ra, đột nhiên hướng về phía trước phóng đi. Chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe "Bùm --!" một tiếng, một loạt cây cối toàn bộ ngã xuống đất, mùi vị cây cối bị đốt trọi cũng lan ra ngoài.

"Ma thú của Thuần thú sư đều dùng làm tọa kỵ, ngươi thấy rõ ràng chưa?" trên mặt Vân Phong mang theo ý cười. Thiếu niên gật đầu, ánh mắt Vân Phong đột nhiên lạnh lùng,"Ta hy vọng luyện thể nguyên dịch của ngươi cũng là đồ thật."

Thần sắc thiếu niên căng thẳng,"Việc này ngươi yên tâm, ta còn chưa có lá gan đi lừa Triệu hồi sư."

Vân Phong gật đầu vừa lòng, nhìn dáng vẻ mặt mũi bầm dập của hắn, có chút không đành lòng. Khúc Lam Y ở bên cạnh nhìn thấu tâm tư của Vân Phong, quang nguyên tố ngay lập tức chậm rãi bao quanh thân thể thiếu niên, chỉ chốc lát sau, dáng vẻ mặt mũi bầm dập toàn bộ biến mất, lộ ra khuôn mặt với ngũ quan đoan chính khuôn.

"Quang nguyên tố ma pháp sư!" Thiếu niên rõ ràng cảm giác được thân thể của mình trong nháy mắt đều mất hết đau đớn, từ dưới đất nhảy lên. Viêm Triệt ở một bên không phục bĩu môi,"Hừ! Quang nguyên tố có gì đặc biệt hơn người chứ."

Vân Phong nhìn thiếu niên,"Tốt lắm, ngươi nói xem, muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

Vẻ mặt thiếu niên đột nhiên âm lãnh đi, khuôn mặt bao phủ một tầng mây đen, ngũ quan thậm chí còn có hơi vặn vẹo, đôi tay nắm chặt thành quyền ở hai bên sườn, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

"Giúp ta ngồi lên vị trí của gia chủ!" thanh âm trầm thấp của hắn truyền đến. Vân Phong cười nhạt, khóe môi mang theo một tia lãnh ý,"Khẩu khí của ngươi đúng là không nhỏ."

Thiếu niên cười khổ, trong tiếng cười lộ ra bất đắc dĩ,"Có một số việc đều là bị bắt buộc. Vì sống sót, vì không để cho người ta đem ta dẫm nát trong lòng bàn chân, ta phải đem kẻ khác kéo xuống dưới, đi đến cái vị trí mà không ai có thể khi dễ ta!"

"Ngươi muốn ta giúp ngươi trừ bỏ chướng ngại vật sao?" Vân Phong thản nhiên hỏi. Thân thể thiếu niên nhẹ nhàng run lên, cuối cùng lắc đầu,"Không, ta muốn quang minh chính đại ngồi lên vị trí kia! Ta muốn để cho mọi người nhìn thấy, ta có đủ tư cách này!"

"Vậy ngươi muốn ta giúp cái gì?" Vân Phong cười hỏi. Thiếu niên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo tia chần chừ,"Làm vị hôn thê của ta!"


"Cái gì!" Khúc Lam Y đột nhiên quát lớn một tiếng, đôi con ngươi đen xẹt qua tia âm hàn. Viêm Triệt ở một bên cũng sửng sốt, lúc sau mới cười lớn. Vân Phong cũng bị những lời của hắn làm cho kinh ngạc.

"Vị hôn thê......?" Vân Phong hỏi một câu, thiếu niên gật đầu,"Ngươi yên tâm, này tất nhiên là giả, chỉ là tạm thời thôi! Ta chỉ cần một vị hôn thê là Triệu hồi sư thôi. Chỉ cần ta ngồi lên được vị trí gia chủ, quan hệ của chúng ta tự động giải trừ!"

Mặt Khúc Lam Y nháy mắt liền đen đi, từng bước tiến lên, một bàn tay nhanh chóng nắm chặt áo thiếu niên,"Tiểu tử ngươi lặp lại lần nữa?!"

Thiếu niên bị Khúc Lam Y kéo lên, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi vẻ gì,"Đây cũng là bất đắc dĩ. Nếu là con trai, ta sẽ nghĩ biện pháp khác."

"Phốc --! Ha ha ha, ha ha ha!" Viêm Triệt ở một bên rốt cục không nhịn được nữa liền bật cười. Hắn cũng đã sớm biết Khúc Lam Y và Vân Phong có quan hệ gì đó, chẳng qua hiện giờ đột nhiên diễn ra loại việc này, thật sự là có chút buồn cười.

"Người có đủ tư cách kế thừa vị trí gia chủ vị hoặc trở thành gia chủ, đều phải mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc, đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi." Ngữ khí của hắn bình tĩnh nói một câu. Thật đúng là như vậy, mượn Vân Phong mà nói, tuy rằng Vân Cảnh là gia chủ Vân gia, nhưng mà hiện tại Vân Phong mới là tâm phúc của Vân gia, có Vân Phong mới làm cho Vân gia có được như ngày hôm nay.

"Lời này thật đúng là điểm mấu chốt......" Viêm Triệt ở một bên thật vất vả mới ngưng cười được, gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Vẻ mặt Khúc Lam Y đen thui đứng ở đó, trong lòng cũng biết hắn nói đúng thật là như vậy.

"Ta muốn ngồi lên vị trí gia chủ, sẽ vì gia tộc mang đến lợi ích lớn nhất. Có một vị hôn thê là Triệu hồi sư, ai còn có thể lấy lợi ích lớn hơn đem so sánh với ta chứ?" thiếu niên nói tới đây, khóe miệng gợi lên một tia cười đắc ý,"Ta muốn những người đó khúm núm, ta muốn những người đó hối hận vì đã đối với ta như vậy!"

Thiếu niên vừa nói xong, ngẩng đầu nhìn Khúc Lam Y,"Danh hiệu vị hôn thê này là giả, ta cam đoan. Ta cũng tự hiểu lấy mình, sẽ không biết tự lượng sức mình."

Khóe môi Khúc Lam Y giật nhẹ, lát sau đột nhiên chém ra một quyền, trên gương mặt vừa được quang nguyên tố chữa lành đột nhiên lại bị trúng một quyền. Thiếu niên chật vật ngã xuống đất, ôm một bên mặt của mình, cũng không lên tiếng.

"Nếu ngươi dám đối với nàng động một chút tâm tư, đừng trách ta không khách khí!" Khúc Lam Y từ trên cao nhìn xuống nói, thiếu niên gật nhẹ đầu. Vân Phong đứng một bên nhìn đáy mắt cũng mang theo ý cười, với tính cách của Khúc Lam Y mà lại có thể đồng ý với chuyện này, cũng đủ biết Vân Phong rất muốn có bình luyện thể nguyên dịch kia, Khúc Lam Y tất nhiên là phải thỏa hiệp, trong lòng Vân Phong cũng cảm thấy thực an ủi.


"Điều đó ngươi yên tâm, cho tới bây giờ ta đều rõ mình đang muốn cái gì." Thiếu niên sờ hai má đứng lên, khóe miệng nhếch lên, cười tự giễu,"Diêm Minh, con riêng* của đại gia tộc Diêm gia đúng thứ nhất Nguyên Thủy thành."

*thật ra nó để là "tư sinh tử" nên mình nghĩ là con riêng

Vân Phong ngẩn ra, con riêng sao? Trách không được bị khi dễ thành như vậy, trách không được lại nảy sinh ác ý muốn ngồi lên vị trí gia chủ. Tại cái thế giới này, con riêng là không được thừa nhận, lại càng không có khả năng được viết tên vào gia phả, dù ngươi là con do tiểu thiếp sinh cũng không đến nỗi, nhưng không thể là con riêng. Một khi trở thành con riêng thì nhất định bị khác vĩnh viễn dẫm nát dưới chân, không thể xoay người.

"Vân Phong." Vân Phong thản nhiên nói tên mình ra. Diêm Minh cười,"Biết ta là con riêng, ngươi hẳn là phải có chút cảm xúc mới đúng."

Vân Phong cười nhạt,"Người, là không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể lựa chọn vện mệnh sau này của mình. Ngươi là con riêng, thì có quan hệ gì với ngươi chứ?"

Diêm Minh ngẩn ra, lúc sau mới cười lớn. Khúc Lam Y hơi nhíu mày, Viêm Triệt đúng một bên không nhịn được gật đầu,"Những lời này nói rất đúng, không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể lựa chọn vận mệnh sau này của mình."

"Chư vị hiện giờ đều là bạn tốt của Diêm Minh, chúng ta đi thôi." một bên mặt của Diêm Minh còn đang bị thũng, quần áo trên người cũng rách nát, nhưng dáng vẻ suy sụp không chịu nổi vừa rồi cũng biến mất, cả người đều bị bao quanh bởi một tầng ánh sáng. Vân Phong nhìn hết ở trong mắt, nam nhân này một khi cho hắn trợ lực, hắn có thể đi đến vị trí nào, vẫn là một điều khó nói.

Đi theo sau Diêm Minh tiến vào Nguyên Thủy thành, dân cư ở trong thành này có rất nhiều, ngay ngã tư đường quang cảnh thực huyên náo. Chỉ biết thời điểm Vân Phong bước vào cửa Nguyên Thủy thành, đã tới lúc thiếu niên này nên bắt đầu phản công.

"Diêm, Diêm......" thủ vệ của Nguyên Thủy thành vừa nhìn thấy Diêm Minh, vẻ mặt chuẩn bị chế ngạo, thì lại nhìn thấy Vân Phong đi theo bên cạnh, mà bên cạnh Vân Phong còn có Tiểu Hỏa, vẻ mặt đã sớm vặn vẹo. Vân Phong nhìn thấy rõ ràng, quả thật Diêm Minh sống ở Nguyên Thủy thành không được tốt, cũng không lạ vì sao trong lòng hắn lại chứa nhiều thù hận như vậy. Tuy rằng xuất thân trong đại gia tộc thứ nhất Nguyên Thủy thành, vậy mà ngay cả thủ thành cũng dám cười nhạo hắn. Hắn có thể kiên cường sống đến bây giờ, đã làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Một đường đi về phía trước, đoán chừng Diêm Minh ở Nguyên Thủy thành đã là một người nổi tiếng, trong Nguyên Thủy thành không người nào là không biết, không người nào là không hiểu, mà là nhìn thấy bọn người Vân Phong xa lạ, thanh âm lén nghị luận cũng nổi lên.

"Đó không phải Diêm Minh-con riêng sao? Nhìn quần áo hắn rách nát như vậy, nhất định là lại bị người trong Diêm gia đánh."

"Ôi, đây đều là chuyện bình thường, không bị đánh mới là lạ! Nhưng mà những người kia lại là ai mà đến đây, trong đó còn có ma thú, chẳng lẽ có Triệu hồi sư sao?"


"Triệu hồi sư?! Cái tên con riêng Diêm Minh này cũng có thể quen được Triệu hồi sư sao? Ngươi đừng có mà nói giỡn!"

"Đúng vậy đúng vậy, cùng lắm chỉ là một Thuần thú sư thôi! Con riêng mà, có tư cách gì mà biết được Triệu hồi sư, đúng là nói giỡn!"

Mấy tiếng nghị luận từ nhỏ giọng, lúc sau lại không chút kiêng nể gì chui vào lỗ tai mọi người. Vân Phong nhìn vẻ mặt của Diêm Minh, hắn không có chút giận dữ nào, biểu tình vẫn như cũ, không một chút chuyển biến, giống như trong lời nói của bọn kia chỉ người nào đó hèn mọn cũng không phải hắn.

Cứ như vậy đi trên đường một lúc lâu, cũng không phải quá lâu. Mấy người Vân Phong cũng hiểu được hoàn cảnh Diêm Minh ở Nguyên Thủy thành cũng như đãi ngộ của hắn, là đối tượng bị mọi người phỉ nhổ, là người tốt nhất để xem kịch vui.

"Đến rồi." thanh âm có chút áp lực của Diêm Minh vang lên. Đám người Vân Phong giờ phút này đang đứng trước một đại viện, đây là đại viện Diêm gia.

Diêm Minh hít một hơi thật sâu, tay vươn tới chỗ bàn tay Vân Phong, chậm rãi nắm lấy. Đáy mắt Khúc Lam Y nhất thời trầm xuống, môi hung hăng mím chặt.

Tay Vân Phong bị một bàn tay lạnh như băng cầm lấy, mà bàn tay này còn hơi run. Vân Phong nhíu mày nhìn Diêm Minh, Diêm Minh nhếch nhẹ khóe miệng, đẩy cửa nhỏ trước mặt ra, vừa định mang Vân Phong đi vào, Vân Phong lại đột nhiên lùi lại, đem thân mình Diêm Minh cũng lui trở về. Mà cùng lúc đó, một cây côn tử hung hăng từ trên cửa đánh xuống, nhưng lại là đánh hụt.

"Bốp--!" âm thanh gậy gộc rơi xuống đất vang lên, chứng minh vừa rồi người nọ dùng gậy tốn rất nhiều khí lực. Nếu không phải Vân Phong, xương cốt trên người Diêm Minh hẳn đã bị đánh gãy mấy khúc.

"Ai nha! Tạp chủng đã trở lại rồi sao?" Một dáng vẻ lưu manh xuất hiện, hai người từ bên trong cửa chậm rãi đi ra, xem ra đã ở nơi này đợi rất lâu rồi. Tầm mắt đảo đến trên người Vân Phong thì có chút giật mình, thời điểm nhìn thấy Tiểu Hỏa, hai mắt đột nhiên trừng lớn, lúc sau lại lớn tiếng cười.

"Ha ha ha! Quả nhiên không hổ là tạp chủng!" vừa nói xong liền vung gậy trên tay ra đánh về phía hướng Diêm Minh. Vân Phong vừa thấy, con ngươi đen đột nhiên nhíu lại, bàn tay thản nhiên nghênh đón. Nếu đã cùng Diêm Minh làm giao dịch, hiện tại lại là vị hôn thê của hắn, thì tất nhiên không thể để cho vị hôn phu này chịu bị kẻ khác khi dễ!

"Cái gì!" người vừa vung gậy kinh ngạc, vừa rồi hắn dùng hết toàn lực chém ra vậy mà lại bị một bàn tay trắng noãn nhẹ nhàng cầm lấy. Ngón tay Vân Phong nhanh bóp, khinh chuyển!

"Răng rắc!"

Trường côn đã bị bóp nát!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.