Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 47-2: Bắt đầu chơi trò trốn tìm nào (2)




Không biết trải qua bao lâu, môi hai người chậm rãi tách ra, nhiệt độ nóng bỏng vẫn chưa giảm xuống, đôi môi đỏ mọng của Vân Phong sưng lên, đôi mắt đen cũng mờ mịt. Khúc Lam Y điều chỉnh hô hấp của mình, lại một lần nữa kéo nàng vào trong ngực, áp đầu nàng vào nhịp tim đang đập như sấm của mình, để cho hai má nóng bỏng của nàng áp vào người mình, huyết sắc trong mắt cũng từ từ giảm bớt, đến khi chỉ còn là một màu đen thuần vốn có.

Vân Phong ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của Khúc Lam Y, cách lớp y phục mỏng nghe nhịp tim đập của hắn, cảm thụ từng nhịp tim đập loạn của hắn với mình trùng nhau đến lạ, cảm thụ từng hơi thở dồn dập ấm nóng từ từ hạ nhiệt độ, cơ thể nóng bỏng của  Khúc Lam Y, lại khiến cho Vân Phong thoải mái khác thường.

"Hôm nay, ngủ chung đi." Giọng nói trầm thấp của Khúc Lam Y truyền vào tai Vân Phong, gương mặt nhỏ nhắn của Vân Phong  đột nhiên đỏ lên, Khúc Lam Y bật cười, giọng nói khàn khàn như đè nén áp lực, "Giỡn thôi." Tay Vân Phong nắm chặt lấy vạt áo trước của Khúc Lam Y, lúc này mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi, cơ thể của Khúc Lam Y căng thẳng, nhiệt độ lại một lần nữa nóng lên, ôm chặt thiếu nữ trong lòng, lắc mình một cái biến mất khỏi gian phòng.

Thời điểm Vân Phong hoàn hồn lại thì đã thấy mình nằm trên chiếc giường lạnh băng, hai cánh tay của Khúc Lam Y ở hai bên người, từ trên cao quan sát nàng, đôi mắt đen như tóe lửa, càng ngày càng mãnh liệt.

"Ngươi làm gì vậy?" Vân Phong đỏ mặt gầm nhẹ, "Ngươi mà lộn xộn, ta đạp bay ngươi!"

Khúc Lam Y bật cười, cả người ngã xuống bên cạnh Vân Phong, tiếp đó nghiêng người đối diện với gương mặt đang ửng đỏ của nàng, không nói lời nào duỗi tay ôm nàng vào trong ngực mình, cả người ấm nóng lại một lần nữa dán sát, Khúc Lam Y ôm chặt thiếu nữ trong ngực, nhẹ giọng nói nhỏ, "Ừm, nương tử nói gì vi phu sẽ làm cái đó. Nương tử không cho động, nhất định vi phu sẽ không động."

Thân thể Vân Phong khẽ run lên, Khúc Lam Y nhếch miệng nở một nụ cười đẹp mắt, cánh tay từ từ, từ từ siết chặt, cảm thụ cảm giác cơ thể hai người dán chặt vào nhau, hắn biết, nữ nhân này hắn muốn, duy nhất, tuyệt không sai.

Vân Phong nhắm hai mắt lại, hai cánh tay nhẹ nhàng khoác lên hông của nam nhân, sau đó nhẹ nhàng nhích cơ thể của mình lại gần, nhiệt độ trên da như muốn lan ra cả phòng, gương mặt điềm tĩnh của thiếu nữ khẽ cười, tiếng hít thở trầm ổn truyền đến, dần dần tiêu tán trong đêm tối.

Sáng sớm hôm sau, mẹ con Hách Liên liền nói lời cáo từ với Vân Cảnh, vội vã nói mấy câu là phải rời khỏi, Vân Cảnh mặc dù nghi hoặc nhưng cũng thở nhẹ một hơi, hai mẹ con này cuối cùng cũng rời đi rồi. Hai mẹ con Hách Liên nôn nóng muốn đi như chạy nạn, trong lòng hai người có chút bối rối, mới sáng sớm họ đã tới cáo biệt, vốn là muốn lén lút rời đi, nhưng như vậy không ổn, liền chọn canh giờ thật sớm, Vân Phong chắc sẽ không dậy sớm như vậy, dù sao nãy giờ nàng ấy vẫn chưa xuất hiện!


Trong lòng hai mẹ con sợ hãi, dưới chân bắt đầu động đậy muốn chạy ra cửa chính, đột nhiên cả người căng thẳng, một giọng nói trong trẻo vang lên, "Hai vị, đi gấp như vậy làm gì?".

Hách Liên Phù theo bản năng nhìn về phía Hách Liên phu nhân, Hách Liên phu nhân vội vàng ổn định vẻ mặt của mình, cứng ngắc xoay người lại, Vân Phong một bên chậm rãi đi ra, đôi mắt đen tựa tiếu phi tiếu* nhìn hai người:"Đúng vậy, làm phiền nhiều ngày như vậy cho nên phải đi rồi."

*cười như không cười

"Là muốn nhanh chóng chuẩn bị hôn sự cho Hách Liên Phù và Mộ Dung Vân Thiên à?" Vân Phong như lơ đãng hỏi một câu, mắt Hách Liên phu nhân sáng lên, "Đúng đúng đúng, phải mau chóng trở về chuẩn bị một chút, xin cáo từ!" Hách Liên phu nhân xoay người lôi kéo Hách Liên Phù muốn đi, nàng ta không dám ngây người ở chỗ này thêm một giây phút nào nữa hết.

"Nếu đã như vậy, thì để ta tiễn các ngươi quay về." Lời nói của Vân Phong làm hai mẹ con Hách Liên thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất, Vân Cảnh ở một bên cũng kinh ngạc không thôi, Vân Phong chậm rãi đi tới, "Quan hệ giữa ta và Mộ Dung Vân Thiên cũng khá tốt, hôn sự của hắn ta cũng nên giúp đỡ một chút, cũng nên quan tâm đến vị hôn thê của hắn nữa, dù sao Hách Liên gia cũng là một gia tộc lớn, trên đường ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện hôn sự của bằng hữu ta chẳng phải sẽ chịu ảnh hưởng hay sao? Còn nữa......" Vân Phong chạy tới bên cạnh Hách Liên phu nhân, giọng nói  lướt nhẹ như gió, khiến Hách Liên phu nhân chợt rùng mình ớn lạnh. 

"Với địa vị hôm nay của Hách Liên gia, Vân gia cũng nên đi chúc mừng một tiếng chứ nhỉ, cơ hội này khó kiếm được, ngươi nói phải không, Hách Liên phu nhân?"

Sắc mặt Hách Liên phu nhân lúc trắng lúc xanh, Vân Phong muốn đi theo quay về cùng? Này cũng được sao! Hách Liên Phù đứng ở một bên đã sớm nói không ra lời, hai mẹ con Hách Liên không nói gì, Vân Phong cười ha ha, "Hách Liên phu nhân không cần để ý, hiện giờ ta đang  không có việc gì để làm, vô cùng rảnh rang."

Hách Liên phu nhân đang suy nghĩ lấy cớ thì bị một câu nói đó của Vân Phong chặn ngược trở về, chỉ có thể tái mặt đứng đó cười gượng, "Chuyện này...... như vậy thì ta thật không biết xấu hổ, Vân gia vừa mới sinh đứa nhỏ, sao lại có thể tùy tiện rời đi được chứ!"

"Hách Liên phu nhân có lòng, Mộc gia bên này có rất nhiều người bảo vệ, ta rất yên tâm, bây giờ chúng ta đi thôi." Vân Phong cắt đứt lời nói của Hách Liên phu nhân, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, mẹ con Hách Liên chỉ có cảm giác như có một cỗ lực đẩy mình đi về phía trước, Vân Phong cười híp mắt đi theo ở sau, vẻ mặt vô cùng hiền hòa.


"Chờ đã!" Một giọng nói vang lên, Vân Phong ngoái đầu nhìn lại thì thấy Mộ Dung Vân Thiên đang vội vã chạy tới. Dường như đã nghe thấy lời nàng nói lúc nãy, "Đã như vậy, ta cũng muốn đi chung, trước giờ vẫn chưa có cơ hội chào hỏi đàng hoàng với trưởng bối của Hách Liên gia." Mộ Dung Vân Thiên đi tới, nhìn Vân Phong một cái, Vân Phong ngược lại không nói gì, nét mặt mẹ con Hách Liên cứng đờ, tại sao lại còn tới thêm một Mộ Dung Vân Thiên chứ!

Mặt Hách Liên phu nhân tái mét, không hiểu sao nàng ta trở về nhà mình mà lại cảm thấy uất ức như vậy!"Nương...... rời khỏi đây trước đã......" Hách Liên Phù nói thầm cho là không ai có thể nghe thấy, mắt Vân Phong ở một bên lóe lên, Hách Liên phu nhân chậm rãi thở ra một hơi, không sai, rời khỏi đây trước rồi tính sau!

"Nếu Mộ Dung công tử đã nói như vậy, vậy thì cùng nhau đi thôi. Vân gia chủ, chúng ta xin phép cáo từ." Hách Liên phu nhân lôi kéo Hách Liên Phù ra ngoài, Mộ Dung Vân Thiên theo ở phía sau, Vân Phong cũng đi theo, vẫy tay với phụ thân mặt than của mình, "Con sẽ mau chóng trở về, phụ thân không cần lo lắng."

Vân Cảnh lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn không ngăn cản Vân Phong, trong lòng Phong nhi tự có phán đoán, chính nó tự biết chừng mực. Mộ Dung Vân Thiên, Vân Phong cùng mẹ con Hách Liên rời khỏi Mộc thành tiến về chỗ Hách Liên gia, hành trình lần này cũng không ngắn, khoảng chừng bốn năm ngày đi đường, rốt cuộc cũng tới chỗ của Hách Liên gia. Đây là một thành phố phía bắc của Phong Vân đế quốc, được đặt tên là Hoa Liên*. Ở Phong Vân đế quốc thành thị này cũng được coi là thuộc dạng nhị lưu. Có chút giống với Mộc thành, do một gia tộc khống chế, hiện giờ là Hách Liên gia, nhưng trước đây là Hoa gia, chỉ là sau này kết thân với Hách Liên gia, Hoa gia liền bị Hách Liên gia một tay thâu tóm.

*Nguyên văn là Kallen, nhưng đây là truyện Trung nên dùng hán tự

Trong khoảng thời gian này mẹ con Hách Liên vẫn không có động tĩnh gì, Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên vẫn luôn bí mật quan sát họ, trước mặt bọn họ Vân Phong vẫn không có hành động gì, chờ khi đã tới Hách Liên gia, chỉ cần biết được manh mối, không bắt được người đứng sau một màn này, Vân Phong nàng sẽ không hả dạ.

Về phần Mộ Dung Vân Thiên tại sao cũng đi theo tới, Vân Phong cũng không hỏi nhiều, có lẽ hắn thật sự muốn bái phỏng trưởng bối của Hách Liên gia, Mộ Dung Vân Thiên cũng không hỏi mục đích chính của Vân Phong, bốn người căn bản không nói một lời đi tới Hoa Liên. Lúc thị vệ thấy hai người mẹ con Hách Liên, đồng loạt hô to một tiếng, "Phu nhân, Phù tiểu thư, hai người đã trở về!"

Hách Liên phu nhân cứng ngắc gật đầu một cái, cả người khẽ nhích nhường đường cho Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên ở phía sau, hộ vệ sững sờ, "Phu nhân, đây là......?"


Hách Liên phu nhân lạnh mặt, "Nói cho Gia chủ biết, Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên tới thăm!"

"Vân Vân Vân Vân...... Vân......" Hai hộ vệ trợn to mắt nhìn về phía Vân Phong, giọng nói run rẩy, Hách Liên phu nhân trừng.ắt một cái, hộ vệ lập tức bay vào như gió, Hách Liên phu nhân đưa Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên vào Hách Liên gia, đi chưa được mấy bước, Vân Phong đã nghe thấy hàng loạt bước chân hỗn loạn, vó ngựa không ngừng chạy tới.

Mấy bóng dáng có nhanh chậm có đi tới, Hách Liên phu nhân sửa đổi nét mặt, ngoan ngoãn hô một tiếng với nam nhân đứng đầu, "Gia chủ."

Vân Phong giương mắt quan sát nam nhân trước mặt, bình thường, bất luận là ở điểm nào cũng rất bình thường, hắn không giống như một kẻ có thể làm to sự nghiệp, một nam nhân bình thường như thế, leo lên chức vị gia chủ có vẻ cũng rất khó coi, "Vân..Vân Phong? Đúng là đại giá quang lâm!" Tên nam nhân vừa mở miệng đã khiến Vân Phong hơi nhíu mày, Mộ Dung Vân Thiên cũng như thế, đây chính là gia chủ Hách liên gia?

"Hách Liên gia chủ khách khí." Vân Phong cười nhạt, thận trọng quan sát thêm lần nữa, vẻ tươi cười của tên nam nhân thậm chí có chút lo sợ, Mộ Dung Vân Thiên đứng một bên lên tiếng, "Hách Liên gia chủ, tại hạ là Mộ Dung Vân Thiên!"

"Hôn phu của Tiểu Phù cũng tới, thật tốt quá."

Trong lòng Mộ Dung Vân Thiên và Vân Phong đồng loạt nghi ngờ, Hách Liên gia chủ như vậy rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể đẩy được Hách Liên gia lên như ngày hôm nay? Chẳng lẽ...... nam nhân này là đang ngụy trang? Mặc kệ có phải là ngụy trang hay không, chuyện gì đến cũng sẽ đến, điều nàng muốn biết rồi cũng sẽ có đáp án. Vân Phong cười nhạt ứng phó, đối đáp vài câu với gia chủ. Hách Liên gia chủ mặc dù nhìn qua quá mức bình thường, nhưng lúc Hách Liên gia chủ nói chuyện, những người khác ngay cả thở mạnh cũng không dám, kể cả Hách Liên phu nhân cũng thế, từ bộ dáng cho tới thái độ đều vô cùng cung kính.

Ngày hôm đó, bên Hách Liên gia mở một bữa tiệc lớn để hoan nghênh, cả thành Hoa Liên náo nhiệt hẳn lên, người Hoa gia cũng vô cùng kinh hỉ, Vân Phong có thể giá lâm tới đây, đối với bọn họ mà nói là một chuyện vô cùng khó cầu, có thể thấy được vị Triệu hồi sư vĩ đại này, đó chính là một điều may mắn!

Vân Phong đối với người nào cũng mỉm cười, vốn nhân vật chính phải là Mộ Dung Vân Thiên, nhưng có vẻ như nàng đã giọng khách át giọng chủ rồi, bữa tiệc kéo dài đến khuya, Hách Liên gia chủ vô cùng hưng phấn, uống rất nhiều rượu, trong bữa tiệc cũng có nhiều người say mèm, lúc bữa tiệc kết thúc thì đã là đêm khuya.

Hách Liên gia từ từ khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Hách Liên gia chủ uống say được hạ nhân dìu về phòng, trong bữa tiệc Vân Phong cũng uống không ít, Mộ Dung Vân Thiên cũng như thế, hai người đều chân bước chân run quay về phòng khách, đêm càng ngày càng yên tĩnh, thiếu nữ đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh không có một tý men say nào.


Hách Liên gia từ đầu tới cuối đều rất, cổ quái, từ hành vi cho tới cách thức khó hiểu của gia chủ, còn có thái độ của những người khác. Vân Phong phong tỏa không gian quanh người, rời khỏi phòng đi ra ngoài, đứng trên bầu trời của Hách Liên gia, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào một hướng, nhanh chóng bay tới, đó chính là phòng của Hách Liên gia chủ đang say rượu!

Vân Phong vừa đến cửa thì đã nhìn thấy Mộ Dung Vân Thiên, hắn cũng phong tỏa không gian quanh người, nhưng thực lực Vân Phong trên hắn đương nhiên có thể thấy được. Mộ Dung Vân Thiên tiến vào trong phòng, Vân Phong cũng lắc mình một cái bước vào, Vân Phong đi vào phía trong, thấy Mộ Dung Vân Thiên đang đứng bên cửa sổ phòng Hách Liên gia chủ. Vân Phong tiến lên, đảo mắt tìm kiếm, trên giường không có người nào!

Một cỗ lực mơ hồ truyền qua chứa rõ ý vị dò xét, ánh mắt Vân Phong căng thẳng, Hách Liên gia có cao thủ thâm tàng bất lậu! Lấy thực lực của Mộ Dung Vân Thiên chắc chắn sẽ bị nhận ra! Vân Phong vươn tay trực tiếp đánh vỡ không gian phong tỏa của Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên cả kinh lập tức muốn phản kích, Vân Phong tăng sức lôi kéo, bàn tay trắng noãn che miệng Mộ Dung Vân Thiên, "Đừng lên tiếng."

Toàn thân Mộ Dung Vân Thiên cứng đờ, trên chóp mũi cảm nhận một hương thơm nhè nhẹ, vội vàng đè xuống tâm viên ý mã* gật đầu một cái, Vân Phong chậm rãi buông tay ra, cảm nhận cỗ lực mơ hồ đang dần tiến về phái mình, Mộ Dung Vân Thiên đứng ngay bên cạnh Vân Phong, ngay cả tiếng hô hấp cũng đè nén xuống.

*Tâm như khỉ, ý như ngựa: ý nói tâm tình như đang chạy loạn

"Được rồi." Vân Phong lên tiếng, đáy mắt dâng lên một cỗ hàn ý, Mộ Dung Vân Thiên nghi hoặc, "Vừa rồi sao thế?"

Đôi mắt đen của Vân Phong đảo quanh phòng, lạnh lùng cười, "Hách Liên gia quả nhiên không đơn giản như chúng ta tưởng, ngược lại ta thật không ngờ Hách Liên gia vậy mà còn có cao thủ thâm tàng bất lậu, vừa rồi có một cỗ lực đang thử dò xét, sức mạnh này đã đạt tới cấp bậc quân chủ."

"Cấp bậc quân chủ!" Mộ Dung Vân Thiên hít một ngụm lãnh khí, đôi mắt Vân Phong lóe lên một tia sáng, thân thể chợt động muốn rời đi, Mộ Dung Vân Thiên sững sờ, "Ngươi tính đi đâu?"

"Đương nhiên là đi bắt tên hắc thủ* sau màn rồi." Mắt Vân Phong tràn ngập ý cười, lật tay một cái, linh mẫn ngọc bài tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay! Trên ngọc bài có một điểm đang không ngừng lấp lánh, khóe môi Vân Phong  chậm rãi cong lên.

*bóng đen đứng sau mọi việc



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.