Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 57-2: Chỉ vì có nàng (2)




Edit: Mavis Clay

Lam Linh lập tức bắt tay vào công việc chế dược lần thứ ba. Ba người ngồi trên đài đối diện mỗi người một vẻ mặt, hiện trường lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Vân Phong vẫn chưa cử động không khỏi khiến vài người sốt ruột, "Rốt cuộc nàng ấy đang làm gì vậy? Cứ nhắm mắt như vậy thì sẽ tạo ra được chất thuốc sao?" Tính tình Nghiêm Tiểu vốn nóng nảy, thấy Lam Linh đã bắt tay vào lần chuyện chế thứ ba, vậy mà Vân Phong bên này vẫn chưa hoàn thành được một lần nào!

"Ngươi gấp cái gì?" Thương Nhụy cũng bước tới.

Nghiêm Tiểu Lỗi la lối, "Không gấp sao được! Ai cũng thấy gấp!"

"Tiểu Thạch, ngươi bình tĩnh tý đi, Vân Phong nàng tự có đối sách." Hạ Cảnh Dật được coi là người tỉnh táo nhất, mặc dù tình huống bây giờ trông vô cùng tự nhiên, nhưng nói thật trong lòng hắn cũng bắt đầu thấy có chút khẩn trương.

"Ông trời ơi...... Nhìn nàng chế tạo chất thuốc mà trái tim ta như treo lộn cành!" Nghiêm Tiểu Lỗi hơi khoa trương nói một câu. Thương Nhụy và Hạ Cảnh Dật giật giật khóe miệng, những lời này nghe như đánh vào chỗ yếu của người!

Lần phối thuốc thứ ba của Lam Linh đương nhiên thuận tay hơn hai lần trước, thành công của lần sau là lấy được từ kinh nghiệm của lần thất bại trước, không ngừng đúc kết kinh nghiệm mà phát triển bản thân, khoảng cách tiến tới thành công cũng càng gần hơn, động tác cũng ngày càng thuần thục, cách phối trí ngày càng tinh tế, ngay cả thời gian luyện chế cũng được Lam Linh tinh giản đi một ít. Một lát sau, lần phối trí thứ ba cũng bước vào bước cuối cùng, Lam Linh mừng rỡ trong lòng, nàng có dự cảm, lần này nhất định sẽ thành công!

Lần thứ ba, lần cuối cùng phối trí chất thuốc! Toàn trường chú ý, ngay cả ba người ngồi đài cao cũng tập trung nhìn, bình thuốc trong tay Lam Linh khẽ rung nhẹ, đung đưa qua lại sáng ngời...... Mặc dù màu sắc bên trong bình có chút thô ráp, mặc dù nhìn qua không như ý muốn, nhưng cũng không xuất hiện khói đen, cũng không xuất hiện thêm bất kỳ tiếng thét chói tai nào, điều này cũng biểu đạt cho việc: nàng đã thành công!

Lam Linh vui vẻ nhếch khóe miệng, đặt bình thuốc trong tay mình lên bàn, Dược tề sư Già Diệp đế quốc bắt đầu reo hò, "Thành công rồi! Lam Linh thành công rồi!"

"Phong Vân đế quốc, chờ đấy mà nói lời xin lỗi đi!" Cả trường vừa mới im lặng được chốc lát lại bắt đầu bùng nổ! Không khí bên Phong Vân đế quốc rõ có chút nặng nề, Lam Linh đúng là đã thành công!

"Thành công rồi, mặc dù phẩm chất là thấp nhất, nhưng vẫn là thành công." Đan Thanh trưởng lão thoả mãn gật gật đầu, viện trưởng cười ha ha không nói gì, Lam Linh thành công, kế tiếp thì phải chờ thành tích của Vân Phong!


"Thành công, sao nàng ta lại có thể thành công!" Nghiêm Tiểu Lỗi đưa tay cào loạn tóc mình, như kiến bò trên chảo nóng, thành công, nói như vậy là trừ phi  phẩm chất của Vân Phong phải cao hơn Lam Linh, nếu không, cho dù có chế tạo ra được cũng coi như thua!

"Nghiêm Tiểu Lỗi! Ngươi ngược lại tiếp tục kiên nhẫn đi!"

Già Diệp đế quốc cất giọng khiêu khích, Phong Vân đế quốc bên này hoàn toàn tối mặt, Nghiêm Tiểu Lỗi vừa tính mắng lại nhưng lại bị Hạ Cảnh Dật đưa tay ngăn lại, "Tiểu Thạch, ngươi nhìn kìa!"

Nghiêm Tiểu Lỗi ngẩng đầu lên, Thương Nhụy cũng nâng đầu. Phía trước ngọn lửa ở trên đài, đôi mắt của thiếu nữ vẫn luôn nhắm lúc này lại đang mở ra, đáy mắt phát ra tia sáng chói ngời!

"Mở mắt rồi! Vân Phong mở mắt rồi!" Nghiêm Tiểu Lỗi rống cổ hô lên, tất cả mọi người sững sờ, Lam Linh cũng lập tức nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Trước tất cả ánh mắt soi mói của mọi người, Vân Phong mở đôi mắt đen, tay nàng cầm lấy chiếc bình trên bàn, hai tay nhẹ nhàng vung lên, ngọn lửa trong nháy mắt biến mất, một cỗ chất lỏng tự nhiên rơi xuống bình, có có vài nhiên liệu thừa cũng bị rơi theo!

Vân Phong lắc lắc bình trong tay, màu sắc chất lỏng trong bình tương đối đều, không những thế còn tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt khó hiểu. Nhục Cầu trên vai Vân Phong ngáp một cái, ngón tay Vân Phong nhẹ nhàng phất qua người nó, đặt bình thuốc lên bàn, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đang đồng loạt há mồm, mồm chữ O mắt chữ A trợn to nhìn nàng.

Vân Phong khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Lam Linh bên kia, vẻ mặt nàng cũng rất quỷ dị, trên bàn cũng có một chai thuốc đã được chế tạo xong. Vân Phong hơi nhếch khóe môi, nàng cũng đã làm xong rồi? Không hổ là đệ tử thân truyền của viện trưởng, quả nhiên rất có tài.

Ba người ngồi trên đài cao mỗi người một vẻ mặt, viện trưởng và Đan Thanh trưởng lão tuy đã biết quá trình làm của Vân Phong nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc một phen, nhưng Đan Tố trưởng lão ngồi một bên đã đứng phắt dậy, bước thẳng một mạch xông ra ngoài, vội vã chạy về phía đài. Viện trưởng và Đan Thanh trưởng lão đương nhiên cũng vội vã đuổi theo, trong lòng hai người đều nổi lên một ý nghĩ, Đan Tố cũng bị giày vò đến phát điên rồi.

Tất cả lão sư và học trò trong hiện trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt ai nấy đều dõi theo ba đại nhân vật đang vội vã bước đi, dường như toàn trường cũng bị đặt lên cùng một lò thiêu, Nghiêm Tiểu Lỗi ngậm chặt miệng, sắc mặt thoáng đỏ lên, ai nấy bên Phong Vân đế quốc đều tim nhảy lên tới cổ rồi, Đan Tố bước lên đài đầu tiên, Đan Thanh và viện trưởng sau đó cũng đi lên theo, tất cả mọi người đều biết, bây giờ chính là thời điểm giám định phẩm chất chất thuốc! Nếu hai người đều thành công, thì chỉ có thể phân thắng bại dựa vào phẩm chất thuốc!

Đan Tố trưởng lão nghiêm mặt đi về phía Vân Phong, đôi mắt sâu sa nhìn nàng, lúc này mới cầm bình thuốc của nàng trên bàn lên mà quan sát, còn lại Đan Thanh đành bất đắc dĩ bước tới trước mặt Lam Linh, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết phẩm chất của Lam Linh.


"Lam Linh chế tạo ra Hoán Cốt dược thấp phẩm, mặc dù là thấp phẩm, những có thể tạo ra được không phải chuyện dễ, thiên tư thông tuệ!" Đan Thanh trưởng lão cười híp mắt nói, sự tự tin trong lòng Lam Linh  lập tức bùng phát. Đúng vậy, có thể chế tạo được thành công thì nàng cũng đã không tầm thường! Vân Phong có thể mạnh hơn nàng được bao nhiêu! Huống chi đây chính là lời khen của trưởng lão Tổng công đoàn Dược Tề Sư dành cho mình! Ánh mắt Lam Linh bắn về phía bên kia, quả nhiên thấy vô số ánh mắt hâm mộ nhìn nàng, nàng ta cười hả hê, nhưng vẫn phải khiêm tốn nói, "Lam Linh vẫn cần cố gắng thêm."

Đan Thanh trưởng lão hài lòng gật đầu, nhìn về phía bên Đan Tố, "Đan Tố, phía ngươi thì sao?"

Đan Tố đứng trước mặt Vân Phong, nhíu mày hồi lâu nhìn chất thuốc Vân Phong làm ra, Vân Phong cũng không mở miệng, chỉ là người này càng ngày mày nhíu càng chặt khiến Vân Phong có cảm giác, nếu nhíu thêm nữa thì da mặt sẽ không giãn về lại được nữa đâu.

“ Trưởng…. lão?" Vân Phong dò xét hỏi một câu, Đan Tố trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm sâu nhìn Vân Phong, Vân Phong có chút khó hiểu, viện trưởng cũng cực kỳ mong đợi kết quả, Đan Tố chậm rãi mở miệng, "Phẩm chất hoàn mỹ."

"Hút ——!" Tất cả mọi người không tự chủ hít vào một hơi, Hạ Cảnh Dật và Thương Nhụy nghe thấy cũng giật mình, Nghiêm Tiểu Lỗi còn giấu lại một hơi trong cổ họng nhếch nhác ho khan, "Khụ khụ! Tốt rồi, phẩm chất, khụ khụ! Hoàn mỹ rồi!"

"Không thể nào!" Lam Linh  thét lên một tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng của trường, Đan Tố rất không vui nhíu mày, Lam Linh cũng chẳng lo nhiều về điều đó, bước mấy bước dài xông tới, "Không thể nào! Điều này sao có thể xảy ra!"

Viện trưởng rất không vui mở miệng, "Càn rỡ! Đan Tố trưởng lão Dược Tề Sư tổng công đoàn nói, chẳng lẽ có thể là giả?"

Lam Linh ngẩn ra, "Không, không phải, ý con không phải thế...... Con chỉ là....."Lam Linh có chút cà lăm, nhưng đôi mắt lại ngập tràn sự khó tin, dù là viện trưởng tự mình nói nàng biết, nàng cũng không muốn tin!

"Ngươi nhất định, nhất định là đã dùng phương pháp gì đó!" Lam Linh bỗng nhiên chụp được một điểm, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, Vân Phong lẳng lặng nghe, không khỏi châm chọc mở miệng, "Sao ngươi không nói luôn tất cả những người ở đây đều bị mù, ta ăn gian như vậy mà không ai phát hiện?"

Mặt Lam Linh đột nhiên đỏ lên, nếu không phải là do nàng dùng biện pháp gì, làm sao có thể tạo ra dung dịch hoán cốt phẩm chất hoàn mỹ! Nàng ta chính là Dược Tề Sư cao cấp ba sao, cũng không phải làm một lần liền thành công, nàng lại chỉ làm một lần đã thành công, còn là phẩm chất hoàn mỹ!


"Nghi ngờ là chuyện tốt, nhưng không thể đưa ra lại không có bằng chứng." Vẻ mặt Đan Thanh cũng nghiêm túc, Lam Linh bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ, Đan Tố vẫn còn đang cầm bình dung dịch trong tay, đột nhiên mở miệng, "Vân Phong, có muốn làm đồ đệ của ta không?"

Vân Phong sững sờ, Đan Thanh cũng sững sờ, chỉ còn viện trưởng lập tức bước tới, "Đan Tố! Đó là đồ đệ của ta! Ngươi giành cái gì mà giành!"

Đan Tố khựng lại, vẫn nhìn vào Vân Phong, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn nóng bỏng, Vân Phong lúng túng cười, "Cái này......"

"Ngươi đúng là một lão già không biết xấu hổ! Sớm biết vậy đã không dắt ngươi theo đến đây!" Viện trưởng thở phì phò mở miệng, Đan Thanh cảm thấy vô cùng nhức đầu, tính tình Đan Tố trước giờ rất nóng nảy, cũng chưa bao giờ mở miệng thu đồ đệ, bốn vị trưởng lão Tổng công đoàn Dược Tề Sư chỉ có hắn là không có đồ đệ thân truyền nào, phải nói là người trẻ tuổi lọt được vào mắt của hắn quá hiếm.

Đan Tố không thèm để ý lời viện trưởng chuyên tâm nhìn Vân Phong, Vân Phong vô cùng lúng túng, "Ta đã bái viện trưởng làm sư phụ, cái này......"

"Có nghe chưa! Vân Phong đã bái ta......"

"Ta không ngại làm Sư phụ thứ hai của ngươi." Đan Tố nói một câu làm Vân Phong cứng họng, Đan Thanh sững sờ, sư phụ thứ hai? Nhị sư phụ? Đan Tố lại có thể sẵn sàng khuất trướng* người khác? Viện trưởng nghe thấy thế lập tức bùng nổ, "Cái gì mà sư phụ thứ hai! Chỉ cần một sư phụ là đủ rồi, chuyện ở đây đã xong rồi, biến về mau đi!"

*ở dưới, địa vị thấp hơn

Viện trưởng lôi Đan Thanh và Đan Tố tỏ rõ vẻ đuổi khách, Đan Tố đang nhìn Vân Phong còn muốn nói gì, đã bị viện trưởng đưa xuống rồi, kể cả Đan Thanh trưởng lão cũng vậy, Đan Thanh trưởng lão dường như còn không ngại cất giọng nói một câu, "Tiểu tử, ta không ngại làm vị Sư phụ thứ ba của ngươi!"

"Hai người các ngươi đều là những lão già vô sỉ!" Là âm thanh tức giận của viện trưởng, tất cả bọn học sinh chứng kiến một màn kịch cướp người vô cùng tức cười, mọi ánh mắt hâm mộ quét tới, có thể khiến cho hai đại trưởng lão cướp đoạt, thật là một vinh dự lớn đến thế nào! Lam Linh đứng một bên mặt đã xám đến không thể xám hơn, trong dược viện người được chúng tinh phủng nguyệt* vốn là nàng, lần này té thẳng một mạch từ trên cao xuống! Theo lý thuyết nàng có thể chế tạo ra hoán cốt chất thuốc cũng coi như xuất sắc rồi, nhưng so với Vân Phong, nàng hiển nhiên vừa u tôi lại không có ánh sáng, người so với người, thật là tức chết người!

*nghĩa là sùng bái

Lam Linh lập tức xấu hổ xoay người muốn đi, Vân Phong nhìn thấy nàng muốn rời khỏi, lông mày núi nhếch lên, "Lam Linh, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong."


Viện trưởng đã mang hai vị trưởng lão rời đi, các thầy giáo đương nhiên cũng rời theo viện trưởng, hiện trường chỉ còn dư lại học sinh của học viện, nghe được câu này lại lần nữa sôi trào!

"Lam Linh! Ước định ban đầu hẳn là ngươi chưa quên chứ!" Nghiêm Tiểu Lỗi rốt cuộc cũng có thể căng giọng kêu, đứng trên ghế hầm hừ, tất cả Dược Tề Sư Phong Vân Đế quốc kích động đứng lên, trải qua sự hồi hộp như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ, Vân Phong quả nhiên không hổ là Vân Phong!

Dược Tề Sư Thánh Diệu không nói tiếng nào, đều đứng một bên xem, bên Già Diệp ai nấy trên đầu đều có một đám mây đen, sắc mặt ai nấy xám như tro.

Lam Linh tức giận cắn chặt răng, có chút cảm giác muốn lấy đá dưới chân đập vào đầu mình, vốn là muốn chà đạp Vân Phong thật mạnh, không ngờ mình lại bị ăn một cú nhục nhã ngược lại! "Xin lỗi thì xin lỗi." Lam Linh cắn răng nghiến lợi bật ra một câu, "Thật xin lỗi."

Vân Phong  lại nhướn mày, "Ngươi nói cái gì? Ngươi phải biết, lời xin lỗi này phải để mọi người cùng nghe, nếu không thì ngươi vẫn phải tiếp tục nói."

Mặt Lam Linh lúc xanh lúc hồng, Khúc Lam Y đứng một bên bộ dáng xem trò vui cười ha ha, nương tử của hắn vốn đâu phải người dễ dàng để mặc cho kẻ khác khi dễ chứ, nếu dám khiêu khích nàng, nàng đương nhiên sẽ không khiến hắn tốt hơn, đáng tiếc Lam Linh không có được giác ngộ điều đó.

Thương Nhụy thấy nét mặt Lam Linh không khỏi nhớ tới mình lúc đầu, cảnh tượng này giống hệt như mình khi ấy, Thuong Nhụy bất đắc dĩ cười cười, Lam Linh hảo hảo nói xin lỗi coi như xong, nếu không thì còn có thể bị Vân Phong chơi cho thê thảm hơn.

Mặt Lam Linh đỏ lên, cắn chặt môi, thân là Dược Tề Sư cao cấp ba sao, thân là nhân vật được người trong học viện chế dược ngưỡng mộ, khi nào nàng bị người khác vũ nhục như vậy!

"Không nói sao?" Vân Phong nhàn hạ hỏi một câu, Nhục Cầu trên vai Vân Phong đột nhiên nhe răng với Lam Linh, vẻ mặt dữ tợn này khiến toàn thân Lam Linh run lên! Cắn răng, "Thật xin lỗi!" Lam Linh gào xong xấu hổ phải xoay người xuống đài, nhưng không ngờ Vân Phong lại nói thêm, "Gấp cái gì? Ta có nói ngươi chỉ cần nói một lời xin lỗi thì xong rồi sao?"

"Ngươi còn muốn sao nữa!" Lam Linh muốn khóc, Vân Phong chậm rãi đi tới, Lam Linh theo bản năng lui về phía sau mấy bước, Vân Phong không để ý nàng đang lùi về phía Già Diệp đế quốc bên kia, ánh mắt lạnh lùng quét qua, "Theo ước định, tất cả mọi người của Già Diệp đế quốc đều phải nói xin lỗi với Dược Tề Sư Phong Vân đế quốc."

Tất cả Dược Tề Sư Già Diệp đế quốc đồng loạt sững sờ, muốn lên tiếng lại bị ánh mắt của Vân Phong dọa cho không dám mở miệng, Vân Phong khẽ mở cánh môi, "Nói xin lỗi." Ba chữ, lại mang theo rất nhiều uy lực, tất cả Dược Tề Sư Già Diệp đế quốc đều không tự chủ mở miệng, "Thật xin lỗi!" Một tiếng “thật xin lỗi” này như xuyên thấu cả khán đàu xông ra bên ngoài, lọt vào trong tai tất cả Dược Tề Sư Phong Vân đế quốc chỉ có hai chữ: thoải mái!

"Vân Phong chết tiệt, ngươi cũng ngang ngược lắm rồi!" Nghiêm Tiểu Lỗi kích động rống lên một câu, đôi mắt đen của Hạ Cảnh Dật  hơi lóe, Thương Nhụy không tự chủ hồng vành mắt, Dược Tề Sư Phong Vân đế quốc điên cuồng gào thét, bước theo Nghiêm Tiểu Lỗi la như điên, rống lên tên của Vân Phong! Phong Vân tất thắng, chỉ vì có nàng, Vân Phong!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.