Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 60: Trở lại Tây Đại Lục




Edit: Mavis Clay

Khúc Lam Y và Vân Phong  rời Mộc gia bay tới Vạn Thú Sơn Mạch, dọc đường đi tâm tình của Vân Phong đã khá hơn, không còn trầm trọng như mấy hôm trước, vẻ ngoài của Vân Phong vẫn luôn rất suy tư, Khúc Lam Y cũng không làm phiền nàng, trong đầu Vân Phong còn có một chuyện ngoài Vân gia quân, một người tên Trạch Nhiên.

Lúc Vân Phong trở lại Đông Đại Lục Trạch Nhiên vẫn chưa từng xuất hiện một lần, thậm chí lúc Mộc Tiểu Cẩm hạ sinh Vân Khinh Thần cũng không thấy đâu, Vân gia có tin mừng có thể nói là chuyện oanh động cả Đông Đại Lục,Trạch Nhiên không thể nào không biết, ngay cả tin Vân Phong trở về Đông Đại Lục cũng là chuyện ai ai cũng biết, Trạch Nhiên càng không thể nào không biết, nhưng hắn vẫn không xuất hiện. Vân Phong vẫn luôn coi Trạch Nhiên là bạn tốt, dù sao cái tên thích cười, thích đứng cản trước mặt mình đó chính là người bạn đầu tiên của nàng khi tới thế giới này. (Spoil: tên Trạch Nhiên này sẽ lừ lừ ló cái bản mặt mốc trong giữa tập 5 ở vô tận hải, sẽ có ngôn tình ngược của chàng này, khá lâu đấy nên mọi người cố mà nhớ nhá, nhân vật quan trọng giúp Vân Phong rất nhiều sau này:v)

Về tin tức của Trạch Nhiên Vân Phong cũng đã thử hỏi phụ thân, ấn tượng của Vân Cảnh với Trạch Nhiên vẫn luôn tốt, sau khi nghe nàng hỏi có chút kinh ngạc, "Phong nhi con không biết gì sao?"

"Biết? Con phải biết chuyện gì? Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện?" Vân Phong hơi căng thẳng, chẳng lẽ là Trạch Nhiên xảy ra chuyện rồi?

Vân Cảnh lắc đầu, ý bảo Vân Phong không cần gấp, "Trạch Nhiên vẫn ổn, mấy năm nay thành tích của hắn không tệ, thực lực cũng có thể so với Mộ Dung Vân Thiên, có thể nói thiên tư của hai người là ngang cơ nhau, thậm chí so với họ Mộ Dung kia còn cao hơn một nấc."

Vân Phong nghe đến đó không khỏi bật cười, lúc đầu thiếu niên kia chẳng gây chú ý được gì, nhưng ai ngờ hắn lại có thể trở thành một trong những người trẻ tuổi kiệt xuất chứ?

"Quân đội Phong Vân của đế quốc mời hắn gia nhập, ai ngờ hắn cư nhiên cự tuyệt, hơn nữa không lâu sau đó thì đi không một lời từ biệt, nghe nói là đi du ngạo bốn phương."

Vân Phong ngẩn ra, du ngạo? Một mình hắn đi du ngạo bốn phương? Con đường tu luyện đến cuối cùng không phải để lấy địa vị cao quý tôn nghiêm, lại lựa chọn du ngạo tôi luyện như Vân Phong, nếu trên đường gặp nhiều kỳ ngộ tốt hơn, cũng sẽ đạt được những thành tựu cao hơn, nếu theo như lời Trạch Nhiên, chắc chắn hắn cũng sẽ chọn con đường như mình.

Nhưng Trạch Nhiên du ngạo ở đâu trên Đông Đại Lục không ai biết rõ, nhân vật thiên tài đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, Vân Phong thậm chí còn nghĩ tới việc lúc này Trạch Nhiên có thể đang ở Tây Đại Lục, đại lục thần bí ở phía bên kia của Vạn Thú Sơn Mạch.

Trên đường cứ nghĩ tới nghĩ lui như vậy, Khúc Lam Y cũng không làm phiền, hai người rất nhanh đã đến Vạn Thú Sơn Mạch, lần đi qua Vạn Thú Sơn Mạch này thuận lợi hơn hai lần trước, không có bất kỳ một con ma thú nào ra cản đường, trong lúc Vân Phong và Khúc Lam Y đi xuyên qua Vạn Thú Sơn Mạch thì nghe được mấy tiếng than nhè nhẹ, Vân Phong vốn tưởng rằng sẽ gặp phải cái gì nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Bọn họ ngược lại vô cùng an tĩnh." Khúc Lam Y nhạo báng nói một câu, vẻ mặt Yêu Yêu và Nhục Cầu khác nhau, giống như bộ dáng của Tiểu Hỏa và Lam Dực lúc mới tới Vạn Thú Sơn Mạch, Vân Phong nhìn Yêu Yêu trong ngực đang căng thẳng lo lắng đến khác thường, nhất là khi nghe mấy tiếng than nhẹ vừa rồi, Nhục Cầu mở đôi mắt to nhìn bốn phía, một tiếng gào thét đè nén phát ra từ thân thể nó, xem ra mấy tiếng than nhẹ vừa rồi khiến nó rất không thoải mái.

"Thế nào?" Vân Phong nhỏ giọng hỏi  Yêu Yêu trong ngực, Yêu Yêu ngẩng đầu lên, trong con ngươi màu xanh lam hóa thành một đường dọc, "...... Cảnh cáo." Sắc mặt Yêu Yêu trắng nhợt hộc ra một câu, Vân Phong và Khúc Lam Y thoáng kinh ngạc, Vân Phong suy tư nhìn xuống Vạn Thú Sơn Mạch lúc này đang cất giấu rất nhiều hơi thở đang đè nén, lúc vừa đi vào thì vô cùng yên tĩnh, bây giờ đã tới được bộ phận trung tâm, Vân Phong cẩn thận cảm nhận, một số hơi thở ẩn giấu không phải do tránh né mà là do đè nén, nghĩ tới mấy tiếng than nhẹ vừa rồi, là những người có địa vị cao trong Vạn Thú Sơn Mạch phát cảnh cáo, mà nội dung cảnh cáo hẳn có liên quan tới Vân Phong.

Vân Phong có thể xác định, nếu như không phải là cảnh cáo, vượt qua Vạn Thú Sơn Mạch một đường sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy, lần bái phỏng trước nàng đã vô tình trêu chọc không ít người, những người này đều có thể rục rịch tập kích nàng.

"Còn không mau rời đi!" Một tiếng gầm giận dữ không biết đến từ đâu, vẻ mặt Vân Phong lập tức căng thẳng, "Chúng ta đi!" Vân Phong lập tức tăng nhanh tốc độ, Khúc Lam Y khẽ cau mày theo sát lưng Vân Phong, khi hai người đã vượt qua Vạn Thú Sơn Mạch được một đoạn, sau lưng đột nhiên truyền tới vài tiếng gào thét của ma thú, khiến cho người ta không rét mà run.

"Xem ra nàng cũng khá nổi danh trong ổ ma thú." Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng, trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt Vân Phong cũng chẳng khá hơn, chỉ có thể lúng túng giật nhẹ khóe miệng, "Có thể là lần trước, có lẽ ta đã khiến vài người mất hứng."

"Sao vậy? Nàng đã chọc tới bọn nào sao?" Khúc Lam Y lo lắng nhìn Vân Phong, Vân Phong lắc đầu, "Lần trước ta rất lễ phép, chỉ là có thể tên của ta vốn là một cái gì đó, nhất là......"


"Nhất là sau khi huyễn thú xuất hiện?" Khúc Lam Y mở miệng, Vân Phong cười ha ha, "Có lẽ vậy, về sau khi đi ngang qua Vạn Thú Sơn Mạch sẽ nguy hiểm hơn, cũng may trong thời gian ngắn cũng không cần quay lại Đông Đại Lục."

"Chúng ta đi ngang qua biên giới của Phong Vân đế quốc, hiện tại hẳn là ở địa khu Hạo Nguyệt điện, đi thôi, Tông Lâm điện ở hướng Bắc." Khúc Lam Y nhìn cảnh tượng chung quanh một lượt, Vân Phong gật đầu, bọn họ không cần trì hoãn thêm nữa, lập tức tới Tông Lâm điện!

Hai người lướt lên bầu trời, đương nhiên cũng gặp phải vài cường giả, khí thế hai người cũng không hề ẩn giấu, hai cường giả cấp bậc quân chủ kết bạn mà đi, những người khác đều biết không dễ trêu chọc, những cường giả khác gặp hai người này có thể tránh được là tránh, có thể lượn quanh là lượn quanh, trên đường Vân Phong không hề gặp bất cứ trở ngại gì!

Mấy ngày sau hai người đã trở về Tụ Thủy trấn của Tông Lâm điện, vừa vào đến Tụ Thủy trấn Vân Lạc Trần liền được thả từ trong Long Điện ra ngoài. Vừa ra ngoài, nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc của mình, Vân Lạc Trần kích động, "Về rồi, về nhà rồi!"

Vân Phong mỉm cười, mọi người nhanh chóng đến cửa của Vân gia ở Tụ Thủy trấn. Ngoài dự đoán của Vân Phong, mấy người từ xa đã nhìn thấy Vân gia bộ dáng cứ như đang mở hội, Vân Phong không khỏi nghi hoặc, Vân gia ở Tụ Thủy trấn chỉ là một gia tộc tam phẩm, làm gì có thể náo nhiệt đến như vậy, người người nườm nượp tới bái phỏng, đã xảy ra chuyện gì?

Vân Lạc Trần cũng rất buồn bực, Vân Phong đưa Vân Lạc Trần từ trên không xuống đại sảnh của Vân gia, thấy bộ dáng của mấy người gác cổng có chút khổ não, Vân Phong vừa đặt Vân Lạc Trần xuống, bóng dáng của Lam Dực không biết từ đâu bay xuống, "Chủ nhân!"

Vân Phong lập tức ngẩng đầu thì thấy, từ trên không trung có một mỹ nam với hai cánh trên lưng đang bay về phía nàng, Vân Phong cười ha ha, hình như không thấy bóng dáng của Tiểu Hỏa, "Lam Dực."

Lam Dực từ không trung đáp xuống kích động nhìn Vân Phong, một năm không gặp lại, nhưng Vân Phong không thấy dung mạo Lam Dực có bất kỳ biến hóa nào, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói cho hắn biết, chỉ là trước đó, "Tiểu Hỏa đâu? Còn cả Thanh Thanh nữa?"

Đôi mắt của Lam Dực hơi lóe, thân là khế ước ma thú làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Vân Phong!"Hai người bọn họ ra sao rồi, nói thật!"

"Chủ nhân, ta......" Lam Dực nhìn Vân Phong, bộ dáng lúng túng không biết nên nói như thế nào, Khúc Lam Y đứng cạnh cau mày, "Còn tên nhân yêu Viêm Triệt kia đâu?"

Đúng rồi, Viêm Triệt! Vân Phong suýt nữa thì quên mất tên ám hệ ma pháp sư kia sau đầu, ban đầu là vì nhận sai nên mới đồng hành cùng Viêm Triệt, mình khi quay về Đông Đại Lục cũng không còn nói chuyện với hắn nữa, "Hắn đã đi rồi, không bao lâu sau khi chủ nhân vừa rời đi."

Khúc Lam Y ồ một tiếng, Vân Phong gật đầu, nhìn Lam Dực, "Đừng tưởng rằng nói sang chuyện khác là có thể trốn chuyện, nói, hai người bọn họ giờ đang ở đâu?"

Lam Dực bất đắc dĩ thở dài, "Chuyện này không biết nên nói thế nào với chủ nhân, trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra nên khó mà nói hết được." Lam Dực lại mở to đôi cánh trên lưng "Chủ nhân, ta dẫn người đi."

Khúc Lam Y bất mãn nhìn Lam Dực, Vân Phong gật đầu, bảo Vân Lạc Trần đi trước tìm cha hắn, giao Yêu Yêu trong ngực lại cho Khúc Lam Y, Khúc Lam Y tròn mắt nhìn Vân Phong, Lam Dực dịu dàng vòng lấy hông của Vân Phong, hai cánh vỗ mạnh bay lên không trung.

"Nhé nhé nhé!" Nhục Cầu ré to mấy tiếng, Lam Dực cười ha ha, đôi tay bảo hộ ở hai bên hông của Vân Phong, "Chủ nhân, kể từ khi người đạt được tới cấp quân chủ, thật lâu rồi không còn ngồi trên lưng ta nữa." Trong lời nói còn mang theo một tia hiu quạnh, Vân Phong ngẩn ra, kể từ khi nàng đạt được cấp bậc quân chủ, đương nhiên đã có thể ngự không, không còn phải cần Lam Dực chở như trước, Vân Phong vốn tưởng rằng ma thú không thích bị làm vật cưỡi, nhất là huyết thống cao quý của Lam Dực.

"Ta cho là ngươi sẽ không thích."

Lam Dực cười ha ha, "Thân là khế ước ma thú của chủ nhân, có thể làm việc cho chủ nhân, dù là vật cưỡi ta cũng thấy là một niềm vinh dự, chứng minh ta có thể giúp chủ nhân." Đôi cánh to lớn sau lưng Lam Dực vỗ nhẹ nhàng, làm tốc độ đột nhiên tăng nhanh, nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của Vân Phong, dù sao cũng là sư ưng mang huyết thống biến dị của Phong hệ, ở phương diện tốc độ không ai bằng.


"Chủ nhân, chính là chỗ đó." Lam Dực ôm Vân Phong dừng trên không trung chỉ trong vòng vài lần hít thở, Lam Dực đã mang Vân Phong tới giữa một khu rừng nhiệt đới rộng lớn cách xa Tụ Thủy trấn, dưới chân nàng là một mảnh đất trống, trên mảnh đất có mấy người, hai bên thể hiện một bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Ánh mắt Vân Phong đảo xuống dưới, nhìn vẻ mặt tức giận của tiểu đồ đệ của mình đang đứng ở đó, gườm gườm nhìn ba người phía đối diện, đứng bên cạnh Hạ Thanh là một nữ nhân xinh đẹp, bên còn lại là một tên thư sinh chính là Tiểu Hỏa.

Cơ hồ ngay lập tức, lúc Vân Phong vừa tới đây, Tiểu Hỏa cũng đã cảm nhận được Vân Phong, gương mặt thiếu niên lập tức ngẩng lân, mặc dù Vân Phong va Lam Dực đứng trên không, nhưng khoảng cách xa như vậy, Tiểu Hỏa vẫn không thể nào lập tức thấy được Vân Phong.

"Chủ nhân!" Tâm niệm truyền đến, giọng Tiểu Hỏa kích động, cả người cựa quậy muốn nhào lên, Vân Phong cản lại, "Hiện giờ đừng cử động, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Nữ nhân bên cạnh Thanh Thanh kia không phải là......"

"Chủ nhân, Thanh Thanh đã khế ước thành công con Hoa Ưng kia, đó là hóa hình của nó." Lam Dực đáp một câu, Vân Phong kinh ngạc, thì ra hóa hình của con Hoa Ưng đó lại xinh đẹp như vậy, cũng thấy phù hợp với danh tự này.

"Chủ nhân người trở lại!" Tiểu Hỏa kích động cất giọng, vui vẻ khi nhìn thấy Vân Phong, Vân Phong cười ha ha, "Tiểu Hỏa, mấy ngày nay làm phiền các ngươi chăm lo cho chỗ này rồi."

"Chủ nhân nói gì vậy! Điều phải làm mà!" Tiểu Hỏa kêu một tiếng, Lam Dực cũng gật đầu.

"Ba người xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy Vân Phong hỏi, Tiểu Hỏa  lập tức giận dữ rống lến, "Ba thằng nhóc đó chán sống đó! Cái tên nhóc kia còn nói......"

"Hỏa huynh, hay để ta nói đi!" Lam Dực cắt đứt lời Tiểu Hỏa, Vân Phong cũng không ý kiến, "Sau khi chủ nhân rời đi mấy ngày, tin Vân gia trở thành tam phẩm gia tộc được phía trên coi trọng, nghe nói mỗi một năm Nhất Phẩm gia tộc sẽ phái người xuống khảo sát, Tụ Thủy trấn chính là nơi thuộc địa phận cai quản của Khâu gia, nửa tháng trước Khâu gia đã tới Vân gia, nói là tới khảo sát một phen, lại chần chừ không chịu đi, mục đích chủ yếu của bọn họ chính là muốn thấy chủ nhân người."

Vân Phong gật đầu, Lam Dực tiếp tục mở miệng, "Khi biết chủ nhân người không còn ở đây, người Khâu gia phái tới không chịu đi, như có ý nhất định phải đợi người ra mặt, cứ như vậy Khâu gia ở Vân gia dây dưa đã một tháng, trong thời gian này Thanh Thanh cũng đối mặt với những người này, khi biết Thanh Thanh là đồ đệ chủ nhân, đã có người cố ý khiêu khích, chê bai chủ nhân. Thanh Thanh lúc đầu còn ẩn nhẫn không ra tay, nhưng mấy người Khâu gia này ngày càng quá đáng, nhất là cái tên gọi là Khâu Thực Tài kia, mở mồm ác độc, Thanh Thanh cũng chịu không nổi nữa, cuối cùng bùng cháy. Hai nữ nhân kia cũng là người Khâu gia, chỉ là hình như không phải là huyết mạch chính thống của Khâu gia, bọn họ gọi Khâu Thực Tài là biểu ca."

Lam Dực tóm gọn lại nói một lượt sự tình cho Vân Phong nghe, Vân Phong cũng hiểu đại khái, nhìn tình hình phía dưới, Thanh Thanh phải là không thể nhịn được nữa, dù sao thời gian một tháng bị mấy con ruồi vây quanh chụp hoài không chết, xác thực đủ phiền lòng.

"Hôm nay bản đại gia sẽ cho mấy thằng nhóc này biết, thế nào gọi là họa từ miệng!" Tiểu Hỏa gầm lên.

Vân Phong lại nhíu mày, "Tiểu Hỏa! Ngươi áp chế tính khí của mình lại, không nên khinh cử vọng động! Đối phương chính là Nhất Phẩm gia tộc, địa vị của Vân gia ở Tây Đại Lục vẫn chưa vững chắc, nếu vì ta mà liên lụy đến Vân gia, cố gắng của ta chẳng phải là uổng công rồi sao?"

Tiểu Hỏa buồn bực, nếu không phải do hôm nay Vân Phong trở lại, hắn thật muốn nhào lên mà dùng móng vuốt của mình xé xác cho cái tên kia biết thế nào là hậu quả của việc dám vũ nhục chủ nhân của nó! Vân Phong vung tay tạo một vùng Không Gian Phong Tỏa, bảo Lam Dực hạ cánh xuống, Lam Dực gật đầu từ từ hạ Vân Phong xuống, Vân Phong không hiện thân, để nàng xem thử đồ đệ của nàng đã luyện được tới trình độ nào rồi.

"Khâu Thực Tài! Đừng tưởng rằng ngươi là người của Nhất Phẩm gia tộc, là có thể tùy ý vũ nhục người khác, nhất là sư phụ của ta!" Hạ Thanh Nhất mặt đầy lửa giận  hằm hè, trên ngón tay lóe lên một tia sáng của khế ước chỉ.


"Chủ nhân của ta nhịn ngươi đã lâu lắm rồi." Nữ nhân xinh đẹp đứng cạnh Hạ Thanh băng lãnh mở miệng, trên hai bên gò má hiện đầy ý lạnh.

"Nhịn ta đã rất lâu? Ta thấy là sợ không dám ra tay thì có! Ta thấy sư phụ của ngươi thì sao chứ! Ngươi có thể làm gì ta, hả!" Người trẻ tuổi trước mặt ngông cuồng hô to, hai nữ nhân đứng cạnh hắn cũng cười khanh khách.

"Nhị biểu ca, hai người nói nhảm cái gì vậy, ca có thấy nét mặt của cô ấy có giống là sợ quá không dám ra tay không!"

"Đúng vậy nha! Nàng ấy không phải là Triệu Hồi Sư sao, nếu thật sư phụ của cô ấy lợi hại như vậy, thì sao lại để cho đồ đệ của mình uất ức như vật chứ, ta nghĩ là sư phụ của nàng ta sẽ xấu hổ mà chết mất!"

Vân Phong đứng trong không gian nhíu mày, hai nữ nhân có bản lãnh thổi gió vào lửa thật không tệ.

"Một Vân gia tâm phẩm nhỏ nhoi lại có thể để cho Khâu gia chúng ta để tâm sao, nếu không phải là do cái tên Triệu Hồi Sư gì kia, ngươi cho là Khâu gia sẽ hạ mình tới đây? Còn ở lại cái chỗ khỉ ho cò gáy này lâu như vậy! Còn cái tên Triệu Hồi Sư kia thì không thấy bóng dáng ở đâu! Nàng cho là nàng là ai! Để Khâu gia phái người tới đã lâu như vậy, nàng cho là có bao nhiêu phân lượng, nàng cho là nàng là trời à? Mẹ nó! Ta thấy chỉ là một tiểu nhân vật chẳng có danh phận gì, được người ta khen mấy câu, thật sự cho là mình nổi bật rồi! Sao không nhìn kỹ đây là đâu, đây là Tông Lâm điện!"

"Ngươi xong chưa! Nhất Phẩm gia tộc thì sao? Sư phụ của ta sao phải hạ mình chờ các ngươi chứ!" Hạ Thanh Nhất tức giận đáp lại, cả giận với Khâu Thực Tài trước mặt.

"Hay cho một con nha đầu ngốc! Ta thấy cả ngươi và tên sư phụ kia cũng chẳng phải là người tốt gì! Dám miệt thị người của nhất phẩm gia tộc, Vân gia xem ra không muốn sống ở Tông Lâm điện nữa rồi!"

"Ngươi dám nói sư phụ ta là gì!" Hạ Thanh khẽ nheo mắt, nhìn về phía Khâu Thực Tài.

Khâu Thực Tài cười ha hả, "Sư phụ của ngươi chỉ là cộng lông! Còn ngươi là một con ngốc, nàng ta cũng là một con ngốc đấy!"

Tiểu Hỏa đứng bên cạnh đã giận đến dựng lông mao, biết Vân Phong đang đứng một bên, cũng biết chuyện này chủ nhân không cho phép hắn nhúng tay, Tiểu Hỏa cố nén lấy lửa giận, đôi mắt kìm chặt lấy ba người đối diện, chỉ cần chủ nhân ra lệnh, hắn tuyệt đối sẽ khiến cả ba đứa bọn chúng phải kêu cha gọi mẹ!

Bàn tay của Hạ Thanh đột nhiên vung lên, một luồn phong nguyên tố đánh mạnh vào phía đối diện, Hoa Ưng bên cạnh cũng lập tức động đậy, nhưng đòn đánh kia đã bị Khâu Thực Tài đỡ lại, hai nữ nhân trẻ tuổi đứng cạnh hắn cũng đồng loạt ra tay.

Đỡ công kích của Hạ Thanh xong, Khâu Thực Tài âm hiểm cười, "Đê tiện, ngươi dám đả thương ta!"

Sắc mặt Hạ Thanh khẽ tái run lên, ra tay cũng không còn khách khí nữa, liên tục phóng phong nguyên tố tới, Khâu Thực Tài cũng đưa tay phòng thủ, Hoa Ưng đấu với hai nữ nhân khác, hai đối ba, đây là một trận chiến vốn không có ưu thế.

Vân Phong đứng đó không hề có ý xuất thủ, Tiểu Hỏa cũng chỉ có thể nén lấy, nhìn Hạ Thanh và Hoa Ưng đánh với ba người kia, Vân Phong đã thăm dò được thực lực của ba người kia, cái tên Khâu Thực Tài ngu xuẩn kia chỉ mới là chiến sĩ thống lĩnh trung kỳ, còn hai nữ nhân quạt gió nhóm lửa bên kia chỉ mới là ma pháp sư cấp chín.

Hạ Thanh tuy thực lực là thống lĩnh sơ kỳ, nhưng đã đến gần đạt được thống lĩnh trung kỳ, mặc dù thực lực thấp hơn một bậc so với Khâu Thực Tài, nhưng Khâu Thực Tài cũng chẳng lấy được nửa điểm tiện nghi của Hạ Thanh. Cuộc chiến vô cùng căng thẳng, hai Ma Pháp Sư Cấp 9 cộng lại cùng lắm cũng chỉ là nửa thống lĩnh sơ kỳ, nhưng hai người phối hợp ăn ý, có chút khó đối phó. Bên Hạ Thanh cũng bất phân thắng bại, nhưng Hạ Thanh lại vô cùng bình thản, trong khi Khâu Thực Tài bắt đầu hoản loạn.

"Chủ nhân, thực lực Khâu Thực Tài rõ là trên Thanh Thanh, nhưng sao lại có thể đánh ngang tay vậy?" Lam Dực nhìn cuộc chiến giữa Hạ Thanh và Khâu Thực Tài, có chút nghi ngờ, Vân Phong cười ha ha, "Loại Nhất Phẩm gia tộc này, con cái tuy nhiều, nhưng thiên tư thông tuệ cũng chỉ là mấy đứa, nếu ta đoán không nhầm, thực lực của cái tên ngu xuẩn kia hẳn là nhờ ngoại lực mà có được, nếu lên bằng chính bản thân sợ là tới hai nữ nhân này cũng không bằng. Cơ sở không có, đương nhiên thực lực cũng không ổn, thực lực thống lĩnh trung kỳ, cũng nên rút lại một bậc thôi.".

"Đê tiện!" Khâu Thực Tài ngoan độc gầm lên, đánh ngang tay với Hạ Thanh khiến hắn vô cùng khó chịu, cứ thế này, hắn dần cảm thấy mình có chút chống đỡ không nổi, chiến khí trong cơ thể vì hắn đánh chiêu lung tung mà dần tiêu hao, nhưng Hạ Thanh  tiến công lại ngày càng thành thạo, đáy mắt Khâu Thực Tài xẹt qua tia ác độc, thừa dịp Hạ Thanh chưa chuẩn bị, tay sờ vào ngực mình, một lá phù chú xuất hiện trong tay, làn sóng sức mạnh của nó khiến cho mọi người cả kinh!

"Cái đó......!" Lam Dực mở to mắt, hai nữ nhân của Khâu gia vừa nhìn thấy lập tức lui lại sau lưng Khâu Thực Tài, Tiểu Hỏa đột nhiên rống lên một tiếng sói, cả người vọt tới chỗ Hạ Thanh!


"Tiện nhân! Ngươi chết đi cho ta!" Tay của Khâu Thực Tài kẹp phù chú, một lực lượng mạnh mẽ đánh tới chỗ Hạ Thanh, Khâu Thực Tài cuồng tiếu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Thanh, "Để xem ngươi làm cách nào tránh được công kích của quân chủ trung kỳ! Chết đi cho ta!"

"Chủ nhân!" Hoa Ưng kêu lên, thân thể cũng vọt tới chỗ Hạ Thanh, công kích của quân chủ trung kỳ, đánh lên người Hạ Thanh thì nàng chỉ có con đường chết! Nàng chỉ mới đạt tới cấp thống lĩnh sơ kỳ, lần này là không thể tránh thoát!

"Nha đầu chết tiệt kia, tránh ra!" Tiểu Hỏa gào thét, Hạ Thanh khẽ nghiêng đầu, thấy được vẻ mặt kinh hoảng của Tiểu Hỏa, không hiểu sao lại bật cười, có thể thấy hắn biểu hiện vẻ mặt như vậy vì mình, nàng cũng coi như mãn nguyện......"Sư phụ, đồ đệ bất hiếu, làm người bẽ mặt rồi......" Hạ Thanh tự lẩm bẩm, cũng trong giây kế tiếp đó, nàng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc khác thường, một đôi tay che lại nàng ở phía sau, Hạ Thanh nhìn người đang đứng trước mặt mình, đôi mắt không khỏi nóng lên.

"Thanh Thanh, con nói bậy gì vậy." Vân Phong quay đầu cười với đồ đệ mình, nước mắt Hạ Thanh rơi xuống nhìn người đứng trước mặt mình, "Sư phụ......"

Vân Phong cười ha ha, quay đầu đi, bàn tay đột nhiên vung lên, đánh lại với công kích quân chủ trung kỳ kia, tối sầm mặt, "Sao ta lại có thể để người khác tùy ý khi dễ đồ đệ mình như vật!" Thực lực quân chủ hậu kỳ bộc phát, Tinh Thần lực theo tay Vân Phong đánh ra, "Phanh ——!" Một tiếng va chạm hoa lệ, lực lượng quân chủ trung kỳ kia bị Vân Phong đánh nát!

Một luồng gió mạnh thổi qua, hai sức mạnh lớn va vào nhau làm mặt đất rung mạnh, còn chấn động thêm vài cái rồi mới dừng lại, mấy cây đại thụ gần đó của đột nhiên đổ rầm xuống đất, gây ra mấy tiếng động lớn! Khâu Thực Tài vẫn đang cuồng tiếu đứng đó, "Đồ tiện nhân! Hậu quả của việc chọc giận ta chính là cái chết, ta muốn cho ngươi......!" Lời nói ngạo mạn của Khâu Thực Tài đột nhiên khựng lại khi chứng kiến cảnh Hạ Thanh vẫn an toàn sau đám khói kia, và đột nhiên cao giọng với Vân Phong đang đứng trước mặt Hạ Thanh, "Ngươi là ai?"

Vân Phong chậm rãi thu tay lại, quét một vòng y phục trên người, Tiểu Hỏa và Hoa Ưng vừa kịp lao tới cũng thở nhẹ, Lam Dực cũng thở phào, có chủ nhân ở đây Thanh Thanh làm sao có thể bị thương được chứ, bọn họ mất bình tĩnh quá rồi! Hoa Ưng đứng bên cạnh Hạ Thanh, đôi mị nhãn nhìn chằm chằm Vân Phong, đây là lần đầu tiên nó gặp được Vân Phong trong lời nói của chủ nhân, nhìn Vân Phong mà Hoa Ưng cảm thấy có một sự áp lực mơ hồ, quả nhiên giống như lời nói của chủ nhân, sư phụ của nàng rất lợi hại! Là cường giả chí cao!

"Đương nhiên ta chính là cái tên cái gì cũng sai trong lời nói của ngươi, là tên Triệu Hồi Sư mà Khâu gia phải hạ mình phái người xuống rồi." Vân Phong băng lãnh nhìn Khâu Thực Tài, khiến mấy tên trẻ tuổi kia vừa rồi còn già mồm sợ đến chẳng dám ho he, mới vừa rồi to mồm bao nhiêu giờ thì rụt cổ như một con mèo.

"Ngươi...ngươi, ngươi...... Ngươi chính là Vân Phong đó?" Khâu Thực Tài nói một câu, cả người lui về phía sau mấy bước, hai nữ nhân quạt gió thổi lửa ở đằng sau càng nín thin, núp sau lưng Khâu Nhân Thực chẳng dám nói gì.

"Khâu gia là Nhất Phẩm gia tộc, một mầm tài năng của gia tộc nên tìm những người như Thanh Thanh để trao đổi, chỉ trao đổi mà thôi thì chẳng ảnh hưởng gì, chỉ là việc dùng thủ đoạn lại dẫn tới chuyện khác." Giọng điệu Vân Phong lạnh lẽo, khiến Khâu Thực Tài không nhịn được cả người run lên một cái, "Ngươi muốn làm gì?"

"Tất cả những lời ngươi nói vừa rồi ta đều nghe thấy, nghĩ đến việc đa số những người trẻ tuổi trong mấy gia tộc lớn đều không được giáo dưỡng tốt, nên mới dám làm ra những chuyện đáng trách nhưng lại không bị xử phạt gì."

Mặt Khâu Thực Tài lập tức đỏ lên, hai nữ nhân đứng sau cũng đỏ mặt, "Chuyện giáo dưỡng của Khâu gia ta không xen vào, đó là chuyện của Khâu gia các ngươi, chỉ là ngươi dám dùng biện pháp âm hiểm để khi dễ đồ đệ ta như vậy, ta đương nhiên không thể không quan tâm."

Vân Phong vừa dứt lời, bàn tay giương nhẹ, Tinh Thần lực hóa thành một bàn tay to, đánh mạnh về phía Khâu Thực Tài!

"Chát!” “Chát!”

Khâu Thực Tài chỉ cảm thấy có hai bàn tay đánh lên má mình, chỉ trong chốc lát đã đỏ ửng lên thành hình nam dấu tay, gươn mặt cũng bị sưng vù lên, Khâu Thực Tài vội vàng dùng tay che mặt mình, đôi mắt vừa giận vừa sợ nhìn về Vân Phong, "Ngươi...ngươi, ngươi......!"

Vân Phong thu tay, ánh mắt lạnh băng, "Nể mặt Khâu gia là Nhất Phẩm gia tộc, đây chỉ là lời cảnh cáo, nếu như có lần tiếp theo, thì không đơn giản chỉ là mặt không thôi vậy đâu."

"Thật là tiện nghi cho hắn!" Tiểu Hỏa đứng cạnh lầm bầm, Hạ Thanh bật cười, sư phụ quay lại rồi, thật tốt! Nàng biết chỉ cần có sư phụ ở đây, không ai có thể làm gì được nàng!

"Thực Tài! Chấn động vừa rồi là cho chuyện gì vậy?" Đúng lúc đó có một giọng nói vọng tới, Khâu Thực Tài như gặp được cứu tinh lập tức nhào tới, "Đại ca! Nàng ta đánh ta!" Khâu Thực Tài chỉ vào Vân Phong, "Nàng ta dám động thủ với người Nhất Phẩm gia tộc! Bọn Vân Phong đây là muốn dĩ hạ phạm thượng!"

Cùng ra chung là Vân Thiên Phàm vừa thấy Vân Phong thì sáng mắt lên, vẻ mặt không giấu nổi vẻ kích động không nói thành lời, người mà Khâu Thực Tài gọi là đại ca kia ánh mắt chợt lóe, mỉm cười gật đầu với Vân Phong, "Ngươi chính là vị Triệu Hồi Sư lẫy lừng của Vân gia, Vân Phong?."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.