Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 68: Lại có dị biến




Edit: Mavis Clay

Vân Phong liếc mắt nhìn sang những đường giao nhau của mấy khe nứt, bùn đất bay tán loạn. Ma thú rút nắm đấm khỏi mặt đất, đôi mắt vàng cam lộ ra vẻ ác độc, thấy ba nhân loại hoàn hảo tránh công kích của hắn, khiến hắn lửa giận ngập trời!

"Loài người dám xông vào Vô Tận Hải, xông vào lãnh địa của ta, chết!" Cái đầu rắn mối đột nhiên ngẩn lên, phát ra từng tiếng “ti ti”, cái lưỡi thịt màu đỏ dài thè ra đánh về phía Vân Phong!

Vân Phong ôm chặt Yêu Yêu trong ngực, bật hai chân nhảy lên, cái lưỡi thịt dài màu đỏ kia lập tức đổi hướng, dí theo sau lưng Vân Phong!

"Xoẹt!" Một luồng sáng màu lúc lướt qua, cái lưỡi thịt của ma thú bị cản lại, làm mất đi cơ hội tốt nhất bắt lấy Vân Phong, đôi mắt vàng cam của ma thú liếc về phía Lam Dực, tức giận điên cuồng hét lên, đôi mắt xanh của Lam Dực lạnh lùng, bốn cánh mở rộng, khắc văn trên mặt hiện rõ trước mặt con ma thú kia! Đôi cánh khắc văn bộc phát ra một lực lượng hung mãng và tàn bạo, Lam Dực đột nhiên vỗ cánh bay lên không, ngưng tụ từng tia màu xanh, đánh nhanh về phía ma thú!

"Phong Vũ!" Lam Dực hét lớn, phong nguyên tố hóa thành những mũi tên trên bầu trời, bao phủ dày đặc trên đầu ma thú, tạo thành một vùng trời màu xanh lá cây, ma thú ngẩng đầu, cơ thể to lớn tính né tránh, hai cánh Lam Dực đột nhiên vỗ mạnh, mưa tên lập tức không chút khách khí trút lên người cự thú!

Phong nguyên tố rơi xuống đất như mưa, bao phủ cả người con ma thú, những mũi tên còn lại rơi xuống đất còn tạo thành những cái khe! Mắt Vân Phong đầy ý cười nhìn Lam Dực trên không trung, bình thường khi chiến đấu Lam Dực chỉ làm công việc hỗ trợ, nhưng dù sao hắn cũng là sư ưng bốn cánh, công kích không hề thấp!

Khói bụi đầy trời dần tản đi, Vân Phong và Khúc Lam Y thấy bóng đen vẫn đứng giữa làn khói thì khẽ nhíu mày, cái lưỡi thịt dài màu đỏ xuyên qua làn khói cuốn về phía Lam Dực, đôi mắt của Lam Dực chợt lóe, nhanh chóng tránh sang một bên, thoát khỏi sự tấn công của chiếc lưỡi thịt!

Ma thú thấy Lam Dực tránh được chiếc lưỡi của mình, tức giận gào thét, tốc độ của chiếc lưỡi càng ngày càng nhanh, quơ loạn xạ trên không trung, nhưng tốc độ của Lam Dực cũng không kém! Về phong hệ, Sư Ưng tộc vô cùng nổi tiếng!

Vân Phong ôm chặt Yêu Yêu đang hôn mê trong ngực, không dám dừng luồng thủy nguyên tố lại, đưa Yêu Yêu vào nhẫn không gian là biện pháp tốt nhất, nhưng đang Yêu Yêu hôn mê bất tỉnh, Vân Phong không dám quyết định tùy tiện, chỉ có thể cố gắng đưa thủy nguyên tố vào người Yêu Yêu, trong tình huống hiện giờ, việc mang theo Yêu Yêu khiến khả năng chiến đấu của Vân Phong bị giảm đi khá nhiều!

Khúc Lam Y đứng bên cạnh chăm chú quan sát động tác của con ma thú, thừa dịp ma thú đánh toàn bộ sự chú ý lên người Lam Dực nhanh chóng phi sang cạnh Vân Phong, "Nhận ra không?"

Vân Phong gật đầu, đôi mắt đen nhìn động tác của lưỡi thịt và cơ thể của ma thú, "Cái lưỡi của nó rất nhanh, không phân cao thấp với Lam Dực, nhưng tốc độ cơ thể của nó tương đối chậm!"

Khúc Lam Y gật đầu, "Một kích từ đấm tay vừa rồi của nó chúng ta né tránh rất dễ, trước mắt thì thấy công kích chính của nó là chỉ dựa vào lưỡi, một khi chém đứt được cái lưỡi kia, nó lập tức hoàn toàn mất đi vũ khí tâm đắc nhất! Phần thắng của chúng ta sẽ cao hơn!"

Vân Phong nghe vậy cũng không vui lên bao nhiêu, ánh mắt ngưng trọng, "Chàng cũng thấy vậy à?"

Khúc Lam Y gật đầu, "Con ma thú này hoàn toàn không rõ lai lịch, khả năng cao chính là ma thú cấp tôn giả."

"Chỉ cần chặt đứt cái lưỡi, thì cũng giống như chặt đứt một cánh tay của nó!" Vân Phong trầm giọng nói, thủy nguyên tố bao quanh Yêu Yêu, giao Yêu Yêu lại cho Khúc Lam Y, Khúc Lam Y ngẩn ra nhận lấy Yêu Yêu, "Việc cắt đứt cái lưỡi kia đương nhiên là phải để ta rồi!" Vân Phong khẽ cười, Khúc Lam Y cũng cười, bảo hộ Yêu Yêu trong ngực, "Được, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Yêu Yêu."

Vân Phong gật đầu, lúc này nàng không muốn Yêu Yêu lại xảy ra chuyện gì, cái nàng cần chính là một tấm khiên khiến nàng an tâm!

Tung người nhảy một cái, Vân Phong gia nhập chiến cuộc!

"Chủ nhân!" Lam Dực trên không trung nhìn thấy bóng của Vân Phong, lo lắng truyền tâm niệm tới.


Vân Phong lập tức truyền âm, "Lam Dực, nghe kỹ. Ngươi lo việc thu hút sự chú ý của nó, những thứ khác không cần phải lo, đều giao cho ta!"

"Nhưng chủ nhân…!" Lam Dực còn muốn nói gì nhưng đã bị Vân Phong ngăn lại, "Còn không tin chủ nhân của ngươi sao? Không có trận nào mà ta không thể thắng! Cho dù con ma thú này có là cấp bậc tôn giả, ta vẫn sẽ đánh bại nó! Mà có không thắng được, ta cũng nhất định phải bảo hộ ngươi chu toàn!"

Trái tim của Lam Dực rung lên, một cảm giác khó tả xông lên đỉnh đầu, đây là sự hòa hợp giữa ma thú và Triệu Hồi Sư, nếu đại đa số Triệu Hồi Sư gặp phải nguy hiểm đều đưa ma thú ra làm bia đỡ đạn, thì Vân Phong lại là một người Triệu Hồi Sư bảo vệ cho an nguy của ma thú!

"Để ta làm lá chắn cho chủ nhân! Ta sẽ bảo vệ tốt chủ nhân! Giao cho ta!" Tiếng của Lam Dực truyền đến đến, Vân Phong bật cười, bây giờ không phải là lúc ai cần bảo vệ ai, mà là phải bảo vệ lẫn nhau!

"Giao cho ngươi." Giọng của Vân Phong rất nhẹ nhưng lại khiến cho Lam Dực tràn trề năng lượng, một tiếng ưng gáy* xuyên tạc bầu trời dưới đáy biển, một luồng ánh sáng xanh lục bao bọc lấy thân thể Lam Dực, hiện ra một Sư Ưng khổng lồ!

*Tiếng kêu của đại bàng

"Tộc Sư Ưng?" Ma thú thấy bản thể của Lam Dực thì thoáng kinh ngạc, liền hiểu ra cái gì, "Thì ra là Triệu Hồi Sư xâm nhập vào Vô Tận Hải?" Con ngươi vàng cam vừa nhận ra thế lập tức ngoan độc hơn, "Thân là ma thú lại trở thành công cụ của kẻ khác, vậy thì ta cũng không cần tiếc mạng của ngươi nữa!" Ma thú lại thè lưỡi, lần này đuôi rắn dưới thân cũng cử động, phía đỉnh lóe lên một điểm sáng!

Khúc Lam Y ôm Yêu Yêu lui ra ngoài vòng tròn, mắt luôn chú ý nhất cử nhất động của ma thú, hắn không chỉ cần phải bảo vệ Yêu Yêu, mà còn muốn làm đôi mắt cho Vân Phong!

Sư Ưng hóa bản thể giải phóng toàn bộ vận tốc, cái lưỡi của ma thú cũng vận tốc độ đến cực hạn, thân thể Sư Ưng to lớn chắn lối nhỏ, hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của ma thú, cái lưỡi thịt đỏ lòm không ngừng tấn công Lam Dực, Vân Phong trầm sắc mặt, "Lam Dực, ngay lúc này!"

Cả người Lam Dực đột nhiên khựng lại trên không trung, trong một giây thoáng hiện ra sự do dự, cũng trong khoảnh khắc một giây ấy, cái lưỡi kia lập tức thừa cơ quấn lấy cơ thể Lam Dực!

"Ha ha ha ha, chết đi!" Lưỡi ma thú quấn lấy Lam Dực, mặc dù cơ thể Sư Ưng rất to lớn, nhưng chiều dài của cái lưỡi kia cứ như là vô tận, cuốn tới mấy vòng quanh thân Lam Dực! Đúng lúc đó, Vân Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng ma thú, lộn tay xuất ra thanh kiếm cấp quân chủ, thanh kiếm phát huy sức mạnh kêu “vùn vụt”, Vân Phong nhìn xuống cái lưỡi đỏ lòm, ngưng tụ sức mạnh vào thanh kiếm trong tay, chém mạnh xuống!

"Chết tiệt!" Ma thú vô cùng nhanh nhạy, mặc dù bị Lam Dực thu hút lực chú ý, nhưng vào thời khắc bị đánh lén vẫn nhận ra, hành động của Vân Phong bị ma thú phát giác, cái đuôi rắn vung lên đánh về phía Vân Phong!

Vân Phong nắm chặt trường kiếm trong tay, không trốn tránh! Nàng biết cơ hội chỉ có một lần, nhìn cái đuôi càng ngày càng gần mình, Vân Phong cắn chặt răng, trường kiếm trong tay bổ xuống lưỡi thịt! Đồng thời, cái đuôi kia cũng đánh xuyên qua cơ thể nàng!

"Phập!"

"Ngao ——!"

Ma thú đau đớn kêu gào, thanh kiếm của Vân Phong đã chém ngang cái lưỡi, đồng thời móng vuốt của Lam Dực cũng đánh đầy lên cơ thể ma thú, Vân Phong như không nhận ra sự đau đớn trên cơ thể, những chiếc gai đã đâm vào cơ thể nàng, máu tươi chậm rãi chảy dọc theo gai, Lam Dực lo lắng hô lên, tiếng của Khúc Lam Y cũng lớn, Vân Phong đều không nghe thấy, trong mắt nàng giờ đây chỉ có cái lưỡi kia, nàng muốn chém đứt nó!

"Nhân loại đáng chết!" Quái thú gào thét, đầu lưỡi đau đớn khiến nó đam sâu hơn, nó không tin gai của nó không đâm chết được nhân loại này! Vân Phong khẽ nheo mắt, tất cả sức lực cấp quân chủ của nàng không thể chặt đứt được chiếc lưỡi thịt kia một lần, nếu vậy thì tiếp lần thứ hai!

Đôi mắt Vân Phong trầm xuống, thủy nguyên tố trong nháy mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay, len theo thanh kiếm, "Ngưng!" Vân Phong đột nhiên quát khẽ, thủy nguyên tố đang chảy xuôi đột nhiên kết băng, băng nhũ cứng rắn đâm sâu vào chiếc lưỡi, chỉ thấy chiếc lưỡi thịt yếu ớt giãy dụa, rồi đứt lìa!

"Ngươi dám…!" Lưỡi bị đứt, máu tươi văng khắp nơi! Gò má trắng nõn  của Vân Phong dính vào đỏ thẩm, trên thân thể trắng noãn của Lam Dực cũng dính đầy máu tươi, chiếc lưỡi gãy lìa, đương nhiên phần lưỡi quấn trên thân Lam Dực cũng không có sức nữa, bốn cánh của Lam Dực mở rộng, "Chủ nhân!" Thân thể nhanh chóng bay tới, lấy móng vuốt rút gai nhọn ra khỏi người Vân Phong!


Máu tươi đầm đìa chảy ra từ miệng vết thương của Vân Phong, nhỏ xuống mặt đất, Lam Dực thấy vậy không khỏi đau lòng, Khúc Lam Y vọt tới, quang nguyên tố lập tức bao lên vết thương của nàng, tròng mắt đen tràn đầy sự đau lòng và bất mãn!

"Nàng muốn làm gì thì cũng phải biết lượng sức chứ!" Khúc Lam Y dùng quang nguyên tố chữa trị cho Vân Phong, đau đớn nhìn những vệt máu khô của nàng, Vân Phong vì mất máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, lắc đầu với Khúc Lam Y, "Ta không sao, chỉ là chút thương thế mà thôi."

"Chủ nhân!" Lam Dực cũng oán trách nhìn nàng, Vân Phong quét mắt về phía chiếc lưỡi đã bị cắt đứt của ma thú, giờ đây con ma thú kia đang vô cùng đau đớn, chiếc lưỡi rơi dưới đất đột nhiên nhảy về phía nó hai cái, Vân Phong nheo chặt mắt!

"Vết thương Lam Dực gây ra cho nó đang từ từ biến mất!" Vân Phong  quét mắt nhìn mấy vết thương do Lam Dực tạo ra, một tràng mưa phong nguyên tố vừa rồi đã để lại vô số những vết tích trên người ma thú, nhưng hiện giờ toàn bộ những vết thương đó đều biến mất rồi!

Khúc Lam Y thấy vậy lập tức trầm mặc, "Cái lưỡi kia…”

Mọi người liền nhìn sang, cái lưỡi bị chém đứt nhảy qua mấy bước bị cự thú cầm lên, cứ như vậy nuốt vào trong miệng, Vân Phong thấy thế, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, không khỏi nhìn sang Khúc Lam Y, "Nó không phải là..."

Khúc Lam Y nghiêm túc gật đầu, "Ta đã nhận ra dấu vết của quang nguyên tố trong cơ thể nó, năng lực tự chữa trị của nó tương đối mạnh! Những vết thương không phải là trí mạng, tất cả đều không hề làm tổn hại đến nó!"

Lam Dực nghe vậy tối sầm mặt, Vân Phong cũng vậy, đối mặt với một con ma thú có năng lực cường hãn cộng thêm khả năng hồi phục như vậy, tất cả công kích của bọn họ nếu như không phải là trí mạng, thì toàn bộ đều không có hiệu quả với con ma thú này!

"Một chiêu trí mạng, nói dễ vậy sao." Vân Phong nói nhỏ, thực lực của con ma thú này trên bọn hắn, muốn tạo một đòn đánh trí mạng với nó là hoàn toàn không thể nào! Nói như vậy phần thắng của bọn họ cơ hồ là bằng không! Nếu trận chiến này cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chỉ có một kết quả!

"Không phải nguyên tố nào cũng là vô địch, quang nguyên tố mặc dù có khả năng chữa thương nghịch thiên, nhưng lại là khắc chế với ám nguyên tố, cũng là nguyên tố khắc chế sự chữa thương bậc nhất." Khúc Lam Y trầm giọng nói, Vân Phong và Lam Dực cùng cười khổ, ám nguyên tố? Người mang trong mình nguyên tố đó là Viêm Triệt thì lại không ở đây! Ở đây thì lại không có ai có thể dùng được ám nguyên tố!

Nhục Cầu trên vai Vân Phong gào thét mấy tiếng muốn xông ra, Vân Phong đột nhiên bắt lấy thân thể Nhục Cầu, thấy nó đã giơ răng nhọn, vừa rồi trong lúc kịch chiến, răng của Nhục Cầu đã tạo không ít thương tổn cho ma thú, những vết thương do Nhục Cầu gây ra rất sâu, mặc dù chúng vẫn còn, nhưng đang từ từ khép lại, theo thời gian thì những vết thương này sớm muộn gì cũng sẽ biến mất!

Rốt cuộc bây giờ họ phải làm gì?

"Ta muốn giết sạch các ngươi!" Ma thú gào thét, cái đuôi khổng lồ dài ngoằn bất mãn đánh tới, Khúc Lam Y ôm eo Vân Phong lập tức né tránh, Lam Dực cũng vỗ cánh né sang, không có tốc độ của lưỡi, những đợt tiến công khác của ma thú có thể dự đoán trước được.

"Hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế." Vẻ mặt Vân Phong trắng bệch nói, nhìn con ma thú cuồng bạo, "Lưỡi của nó tạm thời bị đứt, không có tốc độ tiến công, đây chính là cơ hội!"

Khúc Lam Y nhíu mày, "Nàng muốn làm gì? Cho dù có đánh thương nó thì thương tích cũng không tồn tại được lâu! Năng lực tự chữa thương mạnh như vậy, đừng tiêu hao tinh thần lực của nàng vô dụng!"

Vân Phong bật cười, "Cũng không tính là vô dụng, ta đánh không chết nó, nhưng lại không thể khiến nó trọng thương sao?"

Khúc Lam Y ngẩn ra, Vân Phong đẩy hắn ra, đổi thanh kiếm trong tay thành ma trượng, đột nhiên vung lên, thủy nguyên tố hóa thành sợi xích bay về phía ma thú! Lam Dực thấy vậy cũng vận phong nguyên tố đánh mạnh tới, Khúc Lam Y ôm Yêu Yêu nhìn bóng lưng Vân Phong, bóng lưng mảnh khảnh ấy bây giờ vẫn vô cùng cố chấp, quật cường như thế!

"Đánh không chết, cũng phải khiến nó trọng thương......" Khúc Lam Y không khỏi nhỏ giọng cười, đây là tính cố chấp đến mức nào, cho dù có đối mặt với tuyệt cảnh, cũng không hề biết nhận thua sao?


"Rầm!" Vân Phong khựng lại trên không trung, thủy nguyên tố tạo thành những sợi xích không ngừng đả thương dưới thân ma thú, Vân Phong và Lam Dực cùng tấn công phía dưới, bị mất đi lưỡi tạm thời ma thú chỉ có thể bị động cầm cự, mà cho dù nó có đánh thì vẫn có thể né tránh!

Vân Phong đang đợi thời cơ, chờ thời cơ để nàng có thể thả nguyên tố dung hợp!

Khúc Lam Y và Lam Dực cũng biết suy nghĩ trong lòng Vân Phong, đối mặt với ma thú có khả năng chữa thương cao như vậy, chỉ có tạo ra luồng năng lượng đó mới có thể đả thương được nó, bọn họ mới có cơ hội chạy thoát!

Hỗn chiến kéo dài, ma thú gào thét va chạm với nguyên tố, miệng vẫn không hề mở ra, bởi vì nó đang ngậm cái lưỡi ở bên trong, nguyên tố của Vân Phong không ngừng đánh tới, dây dưa một hồi, đôi mắt vàng cam của ma thú đột nhiên hiện lên sự vui sướng, cùng lúc đó đôi mắt đen của Vân Phong  cũng lóe lên một tia sáng chói mắt!

Ma thú há to miệng, cái lưỡi vừa rồi bị Vân Phong chém đứt giờ đã lanh lặn không chút tổn hại nào!

"Tất cả đều chết hết đi cho ta!" Ma thú điên cuồng gào thét, cái lữoi quấn tới Vân Phong, điều khiến ma thú vô cùng kinh ngạc là, nàng không những tránh né mà con bay thửng về phía nó!

Cái gì? Trong lòng ma thú không khỏi có cảm giác quái dị, thậm chí còn có một tia chần chờ! Nhân loại này muốn làm gì? Trong khoảnh khắc ngày càng gần Vân Phong, đôi mắt vàng cam đột nhiên trợn to, ma thú nhìn những quả cầu nguyên tố lóng lánh trong tay Vân Phong, cảm nhận rõ được sự hủy diệt đang khuấy đảo trong nó!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong tươi cười, àn tay vung lên, quăng quả cầu nguyên tố vào trong miệng ma thú!

Đôi mắt của ma thú lại trợn to, con ngươi như muốn rớt ra khỏi tròng mắt, một dự cảm không lành lan tràn trong cơ thể nó, trái tim của nó rung lên dữ dội, đây là… đây là…

"Bạo." Đôi môi đỏ mấp máy, trong đôi mắt đen trong suốt là ý lạnh ngập trời!

"Rống ——!" Một tiếng gầm điên cuồng, trong cơ thể ma thú có một luồng năng lượng đang khuấy đảo, thân thể vặn vẹo một hồi, cái đuôi dài không ngừng vung loạn làm mặt đất vung lên dư dội!

Vân Phong híp mắt đứng trên không, Nhục Cầu trên vai cũng khẽ nheo mắt, cuối cùng trên mặt đất cũng yên tĩnh lại, Vân Phong vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng hơi tàn lực kiệt của con ma thú, nhưng không ngờ con ma thú kia đã té nhào xuống đất, bất động.

Vân Phong nghi hoặc nhìn ma thú, nàng chỉ mới sử dụng có ba nguyên tố để dung hợp, mặc dù uy lực rất lớn, nhưng đối với con ma thú uy lực cường hãn này vẫn chưa phải là một kích trí mạng! Mà bây giờ con ma thú kia đang co quắp trên mặt đất, hoàn toàn không có chút tức gận nào!

Chuyện gì đã xảy ra? Vân Phong nhíu mày, Lam Dực trong không trung hóa thành hình người, đôi cánh sau lưng khôi phục lại dáng vẻ, bay lại cạnh Vân Phong, "Chủ nhân, nó chết rồi!"

Câu nói của Lam Dực cũng không khiến cho Vân Phong vui chút nào, ngược lại nàng càng nghi ngờ! Không thể nào! Nàng biết rõ sức mạnh của đòn vừa rồi, tuyệt đối sẽ không khiến con ma thú này chết!

Vân Phong đột nhiên đáp xuống, sắc mặt không vui chút nào, đôi mắt nhìn con ma thú to lớn không chút sinh khí nằm trên đất, sự nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn.

"Chết rồi?" Khúc Lam Y đi tới, cẩn thận đưa Yêu Yêu lại cho Vân Phong, Vân Phong gật đầu, nhưng trên mặt lại vô cùng hoài nghi, Khúc Lam Y cười khẽ, "Có lẽ đòn đâm vừa rồi kia của nàng đã khiến nó suy yếu, hơn nữa thương thế ban đầu còn chưa chữa khỏi hoàn toàn, tự chữa thương cũng phải cần thời gian mà."

Vân Phong im lặng, có nói gì thì con ma thú này cũng chết rồi. Vân Phong trầm mặc hồi lâu, cánh tay đột nhiên giương lên, thủy nguyên tố tạo thành một vết thương trên cơ thể ma thú, quả nhiên, ma thú đã chết nên cũng không còn năng lực tự chữa thương nữa.

Nhục Cầu nhảy lên đầu ma thú, nhe hàm răng sắc nhọn cắn mạnh vào đầu nó! Vân Phong nghe thấy rõ tiếng xương bị vỡ, đến nay Vân Phong vẫn chưa thể tưởng tượng được răng của Nhục Cầu bén tới đâu, có lẽ bất kỳ lớp phòng ngự nào trước mặt Nhục Cầu đều không có!

Nhục Cầu mở miệng tách đầu ma thú ra, hàm răng nhảy lên, lấy thứ quý giá nhất trong cơ thể của ma thú – tinh hạch – của nó ra. Nhục Cầu mang theo tinh hạch nhảy xuống, lúc Vân Phong vừa nhìn thấy màu sắc của tinh hạch, sắc mặt liền xịu xuống!

Con ma thú này là thủy hệ, trong cơ thể xen lẫn quang nguyên tố, màu sắc của ma hạch chắc chắn không phải là màu này!

Một phần của tinh hạch ma thú đang ở trong lòng bàn tay Vân Phong đã bị biến thành màu đen, phần còn lại mang màu băng lam!


Lam Dực kinh ngạc, ánh mắt của Khúc Lam Y thoáng trầm xuống, Vân Phong cầm ma hạch hồi lâu, nhỏ giọng cười khẽ, "Xem ra, lúc chúng ta không để ý, có kẻ nào đó đã ra tay."

Mọi người trầm mặc, ở trong địa bàn này, ngoài bọn họ ra thì còn có ai?

Vân Phong quét mắt nhìn kỹ chung quanh một vòng, ngoài bọn họ ra thì không còn ai, vậy thì ai đã ra tay, đến cùng là ai đã xen vào? Chẳng lẽ là tên U Nhan kia sao? Vân Phong nhíu mày, không, không thể nào là nó, con ma thú vô sỉ như vậy làm sao có thể ra tay giúp nàng, ma thú này là do nó cố ý dẫn tới, đơn giản là muốn nàng bỏ mạng ở đây!

Màu sắc trên viên hạch quỷ dị, một nửa viên đã bị biến thành màu đen của ám nguyên tố! Ám nguyên tố, ở đây cũng không có ai dùng ám nguyên tố, vậy thì nó từ đâu mà ra?

Chẳng lẽ là Viêm Triệt sao? Trong đầu Vân Phong lại hiện lên một suy nghĩ khác, nếu quả thật là hắn thì Nhục Cầu không thể nào không phát hiện ra được, độ nhạy cảm với không gian của Nhục Cầu siêu việt hơn ma thú hay con người khác nhiều! Ngón tay Vân Phong cầm tinh hạch ma thú khẽ chuyển, thu nó vào nhẫn không gian.

"Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, kẻo lại bị phá đám." Vân Phong ôm chặt Yêu Yêu, nhỏ giọng nói, Khúc Lam Y và Lam Dực cũng gật đầu, giờ không rảnh mà bận tâm tới nguồn gốc của ám nguyên tố nữa, nếu đã âm thầm giúp nàng, chắc là sẽ không làm hại đến nàng.

Ma thú chết, tầng cấm chế kia cũng biến mất, ba người lập tức xông ra ngoài dọc theo đường vào vừa rồi của Trừng Hải, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng gào thét của ma thú, con ma thú kia chết đi cuối cùng trở thành bữa ăn cho các ma thú khác.

Cho dù có mạnh bao nhiêu, khi chết rồi thì cũng chỉ là một cục thịt mà thôi. Cái thế giới là tàn khốc như vậy, đoàn người Vân Phong nhanh chóng chạy ra ngoài, trên đường Vân Phong rút Linh Mẫn Ngọc Bài ra, nàng vẫn không quên còn có Hồng Kỳ Tử Lãnh và Bạch Kỳ Thương Vũ đã cùng nàng vào Trừng Hải, ánh mắt của nàng nhìn lên mẫn ngọc, đáy mắt thoáng qua kinh ngạc, đứng khựng người lại, Khúc Lam Y và Lam Dực thấy vậy không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.

"Sao vậy?" Khúc Lam Y lo lắng hỏi, Vân Phong chỉ tay vào ngọc bài cho hắn nhìn, trên ngọc bài có ghi lại hơi thở của Tử Lãnh và Thương Vũ, cho dù họ ở đâu, Vân Phong vẫn có thể thông qua ngọc bài biết được vị trí của họ, nhưng điều kiện nhất định là phải còn sống.

Trên ngọc bài vốn lóe lên hai điểm sáng, bây giờ đã biến thành một!

"Hồng Kỳ Tử Lãnh đã bỏ mình, chỉ còn lại Bạch Kỳ Thương Vũ." Vân Phong lạnh giọng nói, vẻ mặt lại nghiêm túc, Khúc Lam Y cau mày nhìn nàng, "Trong Trừng Hải nguy hiểm tứ phía, bọn họ chắc là đã đụng phải thứ gì, đã chết một, giờ người còn lại…"

Tử Lãnh và Thương Vũ đều là những nhân vật tinh anh, lần này tiến vào Trừng Hải cũng là vì tìm kiếm Yêu Yêu, Tử Lãnh đã bỏ mình, nếu Thương Vũ cũng chết ở đây, nhất định Hồng Kỳ và Bạch Kỳ sẽ trút giận lên người Lam Kỳ, mặc dù hiện giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng mồi dẫn hỏa đã có sẵn, một khi bộc phát, Yêu Yêu ở đây sẽ không được còn an toàn, thậm chí Lam Kỳ tộc cũng sẽ gặp đại nạn!

"Chúng ta đi!" Vân Phong chuyển hướng, nhìn điểm sáng lạnh lẽo không ngừng lóe lên trên ngọc bài, chuyện này nàng không thể không để ý, Tử Lãnh đã chết, Thương Vũ cũng không thể bỏ mạng luôn ở đây!

Khúc Lam Y và Lam Dực cũng không nói nhiều đi theo Vân Phong, ba người theo linh mẫn không ngừng đi về phía trước, như con thoi đi xuyên qua Trừng Hải, Vân Phong nhìn điểm sáng càng ngày càng đi sâu vào Trừng Hải, cau mày.

"Tốc độ của hắn không hề chậm, có lẽ là bị buộc phải chạy vào chỗ sâu, cũng có lẽ là hắn chủ động…." Khúc Lam Y nhàn nhạt nói nhỏ, Vân Phong không nói gì, nhìn điểm sáng vẫn không chừng chớp trên Linh Mẫn Ngọc Bài, nhìn phương hướng của nó, mặt nàng càng ngày càng tối.

Cho dù thế nào nàng cũng phải đuổi theo, chuyện này, nàng đã không thể nào trở thành người chỉ đứng xem!

Nhóm người Vân Phong lại tiếp tục xuyên qua cánh rừng Trừng Hải! Nhìn hướng của Thương Vũ, xem ra hắn đã bị buộc đến thất kinh rồi, nếu không sẽ không ngày càng vào sâu như vậy!

Tốc độ dưới chân Vân Phong lại tăng nhanh, Yêu Yêu trong ngực hôn mê bất tỉnh, Khúc Lam Y cũng không dám tùy tiện dùng nguyên tố để dò xét, chỉ có thể dựa vào hoạt động của thủy nguyên tố của Vân Phong. Cánh rừng dày đặc không ngừng đi ngang qua, sắc mặt của Vân Phong mỗi lúc càng âm u, cũng may tốc độ của Thương Vũ đã chậm lại, dường như cũng đã biết vị trí mình vừa tới là một sai lầm!

"Thừa cơ chúng ta đuổi theo hắn!" Vân Phong quát khẽ, Lam Dực và Khúc Lam Y cũng nghiêng người đuổi theo, tốc độ của ba người lại tăng thêm, cuối cùng cách điểm sáng kia càng ngày càng gần, gương mặt của Vân Phong cũng sắp như bị mây đen bao phủ hoàn toàn!

"Lại là khí tức đè nén!" Khúc Lam Y không nhịn được quát khẽ, càng gần Thương Vũ áp lực đâm ngang càng lớn, Vân Phong dùng tinh thần lực đỡ lấy cũng không hề thấy dễ chịu hơn tý nào, cỗ hơi thở này khiến Vân Phong nhớ tới vị tên là A Kim kia, mặc dù không cường hãn như A Kim, nhưng cũng bất phân cao thấp!

"Trừng Hải quả nhiên sâu không lường được." Vân Phong đen mặt nói, đôi mắt đã nhìn thấy được một Giao Nhân đang đứng đó với vẻ mặt thất kinh và hoảng sợ!

"Thương Vũ!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.