Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 70-2: Trốn đi (2)




Edit: Mavis Clay

Nhục Cầu trên vai thấy có thêm hai lão già này đến liền nhe răng xù lông, vẻ mặt dữ tợn và khó chịu, Vân Phong cười lạnh, "Hai vị trưởng lão tự mình tới tiễn, thật là cảm kích quá."

"Nhân loại! Đừng có dẻo miệng! Có thể trốn thoát ra được địa lao coi như ngươi có khả năng, nhưng ngươi có thể thoát khỏi bàn tay của chúng ta sao, sai hoàn toàn!" Tử Huyền mắt tóe lửa nhìn Vân Phong, hận không thể băm nàng ra thành từng mảnh, đến giờ vẫn chưa biết thi thể của Tử Lãnh ở đâu, việc đó đã khiến thù hận trong lòng Tử Huyền cao ngút trời, chỉ chờ có một cái cớ đã phát tiết!

"Bớt xàm với nàng ta đi, nhân loại giỏi nhất là xảo biện, đừng cho nàng ta thời cơ để trốn chạy!" Sắc mặt Thương Lân âm trầm, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, hận ý trong mắt chỉ hơn chứ không kém Tử Huyền.

"Nói không sai." Tử Huyền nghiến răng nói, kế hoạch lần này của hai người là ám sát, nhưng lo lắng rất nhiều thứ, không hổ là lão già, quả nhiên ăn rất nhiều muối, bọn họ đã tính tới chuyện Tư Văn cản trở và can thiệp, đương nhiên bọn họ cũng có tính thử tỷ lệ thành công của cuộc ám sát này.

Lần này Vân Phong trốn khỏi đây cũng nằm trong dự tính của bọn họ, thay vì mượn tay người khác giết Vân Phong, chi bằng để bọn họ tự ra tay thì chắc hơn!

"Nếu hai vị đã nhìn rõ thế cục như vậy, còn đặc biệt chờ ở đây, đã biết ý của Vương Giao Nhân Tộc rồi nhưng vẫn muốn phản lại?" Khúc Lam Y đứng cạnh Vân Phong, gương mặt tuấn tú mang một tầng hàn băng, Tử Huyền nghe thấy thế lạnh giọng cười, "Tâm tư của Tư Văn chúng ta há lại không biết? Còn cần tới nhân loại này sao? Coi như Tư Văn có ý bảo vệ ả ta, nhưng chúng ta thì muốn giết!"

"Tử Huyền, động thủ!" Thương Lân gầm lên, lòng bàn tay hai người vận lên một luồng năng lượng kinh khủng, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức trầm mặt, điều động toàn bộ tinh thần lực trong người, Vân Phong không hề quên lời Tư Văn đã tự mình nói với nàng, nàng sẽ đánh không lại công kích liên thủ của Tử Huyền và Thương Lân!

"Lam Dực, cố tìm cơ hội bay ra ngoài!" Tâm niệm truyền âm, Lam Dực lập tức hiểu, đôi cánh chuẩn bị tùy thời bay ra khỏi địa vực.

"Đừng hòng trốn, ngươi không có cơ hội đâu!" Tử Huyền thấy động tác của Lam Dực, vẻ mặt âm lãnh, Thương Lân bật cười, sức mạnh trong tay hai vị trưởng lão cũng đạt tới cực đại, lực lượng của nó khiến Vân Phong khẽ rung lên nhè nhẹ, thực lực hai người này đều trên Vân Phong, hai người liên thủ công kích, nàng căn bản không chịu nổi!


Tử Huyền và Thương Lân quả thực quyết tâm muốn giết nàng!

"Nhân loại, ngươi phải đền tội với người Hồng Kỳ và Bạch Kỳ chúng ta!" Thương Lân tức giận hừ một tiếng, sức mạnh trong lòng bàn tay hai người nháy mắt bộc phát, trong chớp mắt hóa thành hai luồng sáng bay tới chỗ Vân Phong, hai tia sáng cuối cùng hợp lại thành một, sức mạnh khiến không gian hơi vặn vẹo!

"Tiểu Phong!" Một giọng thét xuyên thủng mọi thứ, Vân Phong cảm thấy trái tim mình căng lên như bị ai đó nắm chặt, một bóng dáng màu xanh dương đột nhiên từ đâu nghĩa vô phản cố vọt tới, chắn trước mặt Vân Phong!

“Yêu Yêu!" Vân Phong điên cuồng hét lên, không tự chủ lao người tới, một tay vòng lấy ôm Yêu Yêu bảo hộ trong ngực, mà đúng lúc đó cột sáng mạnh mẽ chứa đựng năng lượng khủng khiếp kia cũng vọt tới!

"Thổ Chi Thuẫn!" Vân Phong gầm lớn, thổ nguyên tố nhanh chóng ngưng tụ trước mắt, bảo hộ Vân Phong và Yêu Yêu ở bên trong, đuôi cá Yêu Yêu quấn lên hông Vân Phong, thủy nguyên tố trong cơ thể tản ra dày đặc bao quanh người Vân Phong, nàng thấy vậy không khỏi cả kinh, lúc này mới để ý tới gương mặt non nớt của Yêu Yêu, nhưng thân hình đã trưởng thành không ít.

"Tiểu Phong, sẽ không sao!" Đôi mắt to màu lam của Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nàng gật đầu, ôm chặt Yêu Yêu, "Ngươi cũng sẽ không sao."

Nhục Cầu trên vai khẽ kêu lên một tiếng, thân thể nhỏ bé chuyển từ vai sang chắn trước mặt Vân Phong, nàng biến sắc vồ lấy Nhục Cầu, “Chỉ với thân thể nhỏ bé của ngươi không ngăn được ta đâu, ngoan ngoãn một chút đi!"

"Tư Tình!" Lại thêm một tiếng kêu lớn, Yêu Yêu ngẩng đầu lên, ánh mắt Vân Phong khẽ giật, "Tư Văn cũng tới?"

"Ừ, hắn không cho ta theo, ta lén đi theo." Yêu Yêu nhỏ giọng trả lời, đuôi cá quấn chặt hông Vân Phong hơn, "Ta không muốn rời Tiểu Phong… Cho dù hắn có là người thân đi chăng nữa."

Vân Phong ngẩn ra, không biết nên nói gì, nhưng bây giờ chuyện quan trọng là phải tránh được công kích của hai lão già kia đã!


"Tư Văn!" Tử Huyền và Thương Lân thấy Yêu Yêu xuất hiện thì đã vô cùng kinh ngạc, lại thấy thêm Tư Văn xuất hiện thì biến sắc, con của Vương từ đâu bay tới đã khiến bọn họ hết hồn một phen, bây giờ có thêm một Tư Văn gia nhập, trong lòng bọn họ xẹt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ đành phải để cho nhân loại này cứ thế mà chạy?

Tư Văn đột nhiên vung tay, lực lượng hùng hậu vô tình đánh lại, Tử Huyền cắn chặt răng, sức mạnh trong lòng bàn tay khẽ chếch đi, xẹt qua bên người Vân Phong, đánh vào vách địa lao phía sau lưng, đúng lúc đó năng lượng mà Tư Văn đánh ra cũng đụng với luồng sức mạnh của Tử Huyền và Thương Lân, ầm ầm mấy tiếng, địa lao rào rào nát vụn!

"Thương Lân! Chẳng lẽ ngươi muốn đánh chết nhân loại kia trước mắt Vương? Ngươi đừng quên còn có con của Vương ở đây!" Tử Huyền thấy Thương Lân vẫn không đổi ý định, không khỏi gấp gáp, vẻ mặt Thương Lân âm lãnh, sức mạnh trong tay lại mạnh thêm mấy phần, nhìn vào bức tường thổ nguyên tố kia, đánh úp về phía nó!

"Thương Lân!" Tử Huyền thấy vậy không khỏi sợ ngây người, ánh mắt Tư Văn trầm xuống, vọt người tới, nhưng lại có một người nhanh hơn tới ngăn trước thổ nguyên tố, là Khúc Lam Y!

Đôi mắt của Thương Lân nheo chặt, dồn toàn bộ sức lực, lần này hắn nhất định phải giết hết đám nhân loại kia!

Khúc Lam Y đứng trước Thổ Chi Thuẫn của Vân Phong, dung nhan tuấn mỹ âm trầm, Thương Lân ngoan độc nói thầm, "Ai cũng đừng hòng ngăn cản ta, ai cũng đừng hòng!"

Khúc Lam Y đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn cánh tay, giữa lòng bàn tay đột nhiên phóng ra một luồng công kích đánh bật lại năng lượng của Thương Lân! Đôi đồng tử đỏ như máu xuyên qua nhìn thấu tới Thương Lân, Thương Lân cả kinh trong lòng!

Hai lực lượng va chạm vào nhau, đè ép một hồi ầm ầm vỡ vụn ra! Thương Lân tức nghiến răng, bàn tay run lên, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo đang dần xâm nhập vào cơ thể của mình! Sắc mặt hắn nháy mắt tái đi, bàn tay đột nhiên chếch đi, muốn hắn bỏ qua cho nhân loại kia, đừng hòng!

Đôi mắt đỏ máu của Khúc Lam Y ngập tràn sát khí, sức lực mạnh mẽ cũng từ cánh tay hắn xông vào người hắn, đáy mắt đỏ khẽ trầm một chút, khóe miệng Khúc Lam Y nâng lên khinh thường, quả không hổ danh là trưởng lão Bạch Kỳ, rất có năng lực, mới có thể thương tổn được hắn.


Nhưng hành động tiếp theo của Bạch Kỳ Thương Lân Khúc Lam Y không hề nghĩ tới, hắn chỉ muốn cản bức lại công kích của lão, không hề lão gia hỏa này không hề bỏ ý niệm, lại ra tay đánh thêm một đợt công kích nữa!

"Ầm!"

Thổ Chi Thuẫn bị đánh nát, tuy năng lượng của Thương Lân đã bị Khúc Lam Y áp chế nhưng vẫn mang tới năm sáu phần lực, Vân Phong thấy Thổ Chi Thuẫn bị đánh nát, tinh thần lập tức trào ra, mạnh mẽ chống lại công kích của Thương Lân!

"Hự!" Vân Phong nghiêng người sang, bảo hộ Yêu Yêu trong ngực, tinh thần lực bị Thương Lân đánh vỡ, Nhục Cầu la làng muốn nhảy thoát khỏi tay của Vân Phong, nhưng nàng nắm quá chặt khiến nó chẳng thể nhúc nhích, Nhục Cầu không muốn cắn Vân Phong nên đành bất lực!

"Chủ nhân!" Lam Dực không chần chừ nữa, vung cánh lên như một mũi tên bay nhanh ra ngoài, Khúc Lam Y cũng lập tức nhảy lên người Lam Dực, Thương Lân tấn công đuổi theo Lam Dực, tiếp đó chớp mắt một cái đánh lên người Vân Phong!

"Muốn không chút thương tổn nào chạy thoát là không thể nào!" Thương Lân ác độc nói, tay che lấy lồng ngực mình, sắc mặt có chút khó coi, nghĩ tới đạo lực chống lại công kích của mình vừa rồi của Khúc Lam Y, trong lòng không khỏi lạnh đi mấy phần, thanh niên nhân loại kia… rốt cuộc là ai?

Tư Văn đi tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ, Thương Lân đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, Tử Huyền thấy vậy liền cả kinh, Thương Lân mà lại quỳ xuống?

"Vương, ta quyết không bỏ qua khoảnh khắc có thể giết chết nhân loại!"

Tử Huyền nghe thế nhíu chặt mày, lần này là hắn và Thương Lân tự ý ra tay, cho dù hắn có tạm thời đứng không nhưng vẫn có ra tay, vẫn từ đầu tới cuối đứng cùng một chiến tuyến với Thương Lân, Tử Huyền cũng quỳ xuống, lông mày núi của Tư Văn nhướn cao.

"Vương, ta cũng có quyết định như vậy, huống chi nhân loại kia còn có mang theo hài tử của Vương!"

Ám quang đáy mắt Thương Lân chợt lóe, "Hài tử của Vương nằm trong tay nhân loại đó, nhất định không thể để nhân loại kia chạy thoát khỏi được Vô Tận Hải!"

Tư Văn vẫn đứng đó, lần náo động này thu hút không ít Giao Nhân chạy tới, trận đánh vừa rồi có không ít người đã chứng kiến, Yêu Yêu bị Vân Phong cướp đi đã là sự thật trong nhận định của tất cả mọi người! Tư Văn chậm rãi nắm chặt quả đấm, gằng từng chữ nói, "Hạ lệnh, truy sát nhân loại đó, không được để nàng ta thoát khỏi Vô Tận Hải!"


Tư Văn nói xong câu đó, trong lòng chỉ có thể thở dài, tự giải quyết cho tốt, ta chỉ có thể làm nhiêu đó cho ngươi, Tư Tình... đành nhờ ngươi chăm sóc vậy.

Một luồng ánh sáng lục bay ngang qua bầu trời, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta chẳng thể thấy rõ, Vân Phong tái nhợt ngồi trên lưng Lam Dực, mặc dù một kích vừa rồi của Thương Lân không còn toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn còn tới năm sáu phần đánh lên người nàng, Vân Phong chỉ cảm thấy đau đớn không tả nổi.

"Tiểu Phong, Tiểu Phong!" Yêu Yêu bên cạnh như muốn khóc, hốt hoảng kêu Vân Phong, Nhục Cầu cũng dễ dàng trườn ra khỏi lòng bàn tay Vân Phong, nhào người lên cạnh má Vân Phong, trong mắt tràn ngập tức giận và lo lắng.

"Nàng không sao!" Khúc Lam Y đột nhiên quát khẽ lên, màu đỏ trong mắt đã chuyển thành đen, quang nguyên tố không ngừng truyền vào thân thể Vân Phong, thấy thương thế trong người nàng không hề giảm nhẹ chút nào thì tối tăm mặt mũi, hay cho một tên Thương Lân, hắn nên thuận tay giải quyết luôn lão già kia mới đúng! Lại dám đả thương Vân Phong!

Vân Phong tái mặt miễn cưỡng chống người đứng dậy, giật nhẹ khóe miệng nhìn Khúc Lam Y, "Ta không sao."

Khúc Lam Y thật không biết nên nói với nàng thế nào mới phải, "Nàng không sao? Không sao mà đến nói chuyện còn chẳng có tý hơi sức kìa!"

"Chủ nhân, ta sẽ dốc toàn lực lao ra khỏi Vô Tận Hải!" Tốc độ cánh Lam Dực lại tăng thêm, hận không thể lập tức bay được ra ngoài.

Đột nhiên ngực và bụng Vân Phong như có một hồi triều dâng trào biển, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt của Khúc Lam Y lại tối hơn, liều mạng truyền quang nguyên tố vào người Vân Phong.

"Tinh thần lực của chàng…!" Vân Phong thấy Khúc Lam Y cứ liều mạng truyền quang nguyên tố như vậy có chút phẫn giận.

Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn nàng, "Bây giờ nàng là quan trọng nhất, chút tinh thần lực này của ta chẳng là gì, cho dù có khô kiệt cũng không sao!"

Vân Phong giật nhẹ khóe môi không nói gì nữa, thân thể Lam Dực đột nhiên lệch đi một cái, vẻ mặt của Vân Phong và Khúc Lam Y tối sầm, "Chủ nhân, người của Giao Nhân tộc đuổi tới!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.