Do thể chất hạn chế, từ nhỏ Đường Tuyết Tuyết cảm thấy có khí âm hàn thường xuyên qua xương tủy, dù đứng ngay cạnh bếp lò cũng không thấy nóng. Nhưng từ khi bước chân vào Tứ hợp viện này, luồng khí âm hàn đó dường như đã biến mất.
Diệp Thiên vừa vỗ vỗ vai Đường Văn Viễn, vừa nói:
- Tiền của ông tiêu như vậy có đáng không?
Đường Văn Viễn liên tục gật gật đầu và nói dò ý với Diệp Thiên:
- Đáng chứ! Diệp Thiên, hay là ta ở đây cùng Tuyết Tuyết được không?
Vương quốc sản nghiệp của Đường Văn Viễn sớm đã đi vào quỹ đạo, tất cả công việc hiện nay đều do con cái của ông ta xử lý. Hiện nay ở Hồng Kong, hàng ngày ông đều cùng mấy người bạn uống trà, chơi Golf, không phải làm việc gì khác cả.
Vì vậy, khi cảm nhận được không khí thanh mát của khu tứ hợp viện này, Đường Văn Viễn lập tức có ý nghĩ muốn ở lâu dài. Ông ta cảm nhận được, chỉ cần một ngày sống ở đây sẽ làm cho bệnh tình trên người khỏi hẳn mà không cần phải uống thuốc gì cả.
Thế nhưng, Diệp Thiên lắc lắc đầu và nói:
- Với cơ thể của ông thì không được, mỗi tuần nhiều nhất chỉ 2 ngày, nếu không lại hóa dở…
Đường Văn Viễn vốn sức khỏe tốt, không bệnh tật, nhưng hiện nay tuổi đã cao, sức khỏe suy giảm, nếu ở đây lâu dài sẽ phản tác dụng, cơ thể suy nhược hơn.
Đừng nghĩ cơ thể Đường Tuyết Tuyết suy nhược, cơ thể nàng đang thiếu dưỡng khí, Tứ hợp viên này không những có thể giúp nàng từ từ khôi phục chức năng cơ thể mà còn tăng cường sức mạnh của kinh mạch nội tạng.
- Như vậy đi, Mỗi ngày ta sẽ ở đây 6 tiếng, buổi tối thì về, được không?
Đường Văn Viễn nói một cách miễn cưỡng.
- Ông muốn mau chết thì cứ làm như vậy, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở đấy.
Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Đường Văn Viễn , hấp thu linh khí 6 tiếng với 1 ngày thì khác gì nhau. Nếu Đường Văn Viễn thực sự làm như thế, chưa cần đến 1 tháng, hắn sẽ gặp đại nạn thôi.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn không dám có ý gì thêm, chỉ đành nói:
- Tốt thôi, vậy 1 tuần 2 ngày
Tục ngữ nói gừng càng già càng cay quả không sai, Đường Văn Viễn thậm chí cũng không hỏi Diệp Thiên tại sao khu Tứ hợp viện này lại linh như vậy, bởi hắn biết, có hỏi cũng không có được câu trả lời mà còn làm cho Diệp Thiên phản cảm với mình hơn.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
- Chăn đệm thì sai người đem ra để phía sau kho xe, ta sẽ lấy đem vào cho các ngươi, nơi này không thích hợp cho người ngoài vào.
- Đúng đúng, nơi này không được cho người ngoài vào.
Đường Văn Viễn rất đồng ý với lời nói này của Diệp Thiên, hắn phải bỏ ra 1 trăm vạn 1 ngày không phải là để mua cái linh khí không nhìn thấy, không sờ được ở đây sao? Tại sao người khác không mất tiền lại được vào đây hấp thu miễn phí chứ?
- Diệp Thiên ơi, chỗ này không có sóng di động à?
Đường Văn Viễn lấy từ trong chiếc túi đeo bên người ra chiếc di động, nhìn qua rồi ngây người ra, đây là chiếc điện thoại vệ tinh đặc chế của hắn, bất kể ở nơi nào cũng đều có sóng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
- Phòng bên cạnh có cái máy đấy, ngươi đi gọi đi
Diệp Thiên dẫn 2 ông cháu đi vào giữa viện và nói:
- Những phòng ở trong này, mọi người cứ chọn thoải mái, tất cả các phòng đều ở được. Nhưng phòng bếp thì mọi người không được vào, đó là nơi tôi làm việc ban đêm. Ngoài ra, hậu viện cũng không được vào!
- Anh Diệp Thiên, em biết rồi, nhưng… nhưng…
Đường Tuyết Tuyết như muốn cầu xin gì Diệp Thiên, từ bé đến giờ, cô chưa phải cầu xin ai điều gì nên ngại ngùng không dám mở miệng.
- Tiều nha đầu, việc gì cứ nói đi
Diệp Thiên vừa cười vừa lấy tay xoa xoa đầu Đường Tuyết Tuyết, so ra Đường Tuyết Tuyết chỉ lớn hơn Lưu Lam Lam 1 - 2 tuổi, nhưng bị cửu âm tuyệt mạch hành hạ nên trông chỉ như cô gái 14 - 15 tuổi. Diệp Thiên cảm thấy như vậy thật đáng thương.
Đường Tuyết Tuyết không biết từ khi nào Mao Đầu đã mò được một con cá ở hồ bên cạnh, đang đứng bên hồ ăn ngấu nghiến, nói:
- Anh Diệp Thiên, nếu em ở đây 1 mình, ông nội cũng không có ở đây thì sẽ rất buồn, anh có thể để nó ở đây chơi với em không?
- Mao Đầu, lại muốn ăn đòn hả?
Nhìn thấy Mao Đầu đang ăn trộm cá, Diệp Thiên tức giận, tóm lấy cổ con chồn rồi nói:
- Mi một hơi ăn hết cả con cá, vậy cá ở trong hồ này cũng bị mi ăn hết mất?
- Chít chít …
Mao Đầu biết mình đã gây ra họa, bèn làm bộ dạng điếc không sợ súng, mặc Diệp Thiên giáo huấn mình.
Đường Tuyết Tuyết đang đứng một bên, bống dưng nói:
- Anh Diệp Thiên, em… em nói ông nội mua cá thả vào hồ được không? Anh đừng mắng nó nữa nhé!
Giọng nói nhỏ nhẹ Đường Tuyết Tuyết làm Diệp Thiên cảm giác như mình vừa làm chuyện gì sai trái, bất giác nói:
- Em nuôi nhiều hơn nữa cũng không đủ nó ăn. Thôi được, sau này để nó chơi với em vậy.
Diệp Thiên vừa nơi lỏng tay, Mao Đầu lập tức chạy ngay vào lòng Đường Tuyết Tuyết khiến Diệp Thiên hơi bực mình. Tên tiểu tử này bình thường có chịu nghe lời ta vậy đâu chứ.
Nhìn thấy khuôn mặt rất sung sướng của Mao Đầu, Diệp Thiên chợt hiểu ra, luồng khí cửu âm tuyệt mạch trên người Đường Tuyết Tuyết chính là thứ con chồn này thích.
Diệp Thiên chỉ vào trong hiên nhà nói:
- Tuyết Tuyết, cô với ông nội đi gọi điện thoại đi rồi quay lại chọn phòng.
Đường Văn Viễn đã lòng như lửa đốt, nghe Diệp Thiên nói vậy liền đi ngay vào phòng cầm điện thoại lên gọi. Ông ta ở Bắc Kinh có rất nhiều sản nghiệp, có nhiều việc cần ông giao phó cho người khác làm.
Đợi 2 ông cháu đi khỏi, Diệp Thiên quay về phía cha cười nói:
- Cha, con hứa với cha, trong vòng nửa năm sẽ đổi xe khác, sáng mai cha có thể đi mua rồi.
- Con để họ ở đây là thu tiền phải không? Thu bao nhiêu tiền thế?
Vừa nghe Diệp Thiên nói, cộng thêm câu chuyện lúc nãy với Đường Văn Viễn, Diệp Đông Bình lẽ nào không hiểu? Ông quá hiểu rõ con trai mình, khả năng lừa gạt người khác vượt qua cả bản lĩnh thật của nó.
- Một ngày từng này.
Diệp Thiên nói rồi giơ 1 ngón tay lên.
- Một vạn.
Diệp Đông Bình ngần ngại nói. Hiện nay, phòng tốt nhất của khách sạn trong thành cũng chỉ vài ngàn một ngày.
Diệp Thiên bất mãn nói:
- Cha, cha thử tưởng tượng phong phú hơn xem nào. Một vạn, như thế thật mất mặt người ta. Sao cha lại không bằng con nhỉ? Mới đầu, con muốn ít nhất 1 ngày cũng 10 vạn.
- Hả, 10 vạn, Diệp Thiên ơi, như thế là quá đắt.
Diệp Đông Bình bị những lời nói của con trai làm giật mình. Bây giờ, 1 năm ông chỉ kiếm được khoảng chục vạn, như vậy còn không bằng tiền thuê phòng 1 ngày của Diệp Thiên.
- Rồi, con không đùa cha nữa, 1 ngày 100 vạn. Tý nữa cha đi cùng người kia đến ngân hành chuyển 3000 vạn, thiếu đồng nào cha nói ngay với con, con lập tức đuổi họ ra khỏi nhà.
Diệp Thiên biết cha kiếm tiền không dễ dàng, nên dứt khoát nói hết với ông những gì đã thương lượng với Đường Văn Viễn, không để ông phải đoán nữa.
Việc chuyển tiền vào tài khoản của Diệp Đông Bình cũng là do Diệp Thiên cố ý. Diệp Thiên cảm giác mình giống một kẻ không giữ được của, bất kể tiền nhiều hay ít vào tay mình đều bay mất một cách kỳ lạ, vì vậy, Diệp Thiên quyết định chuyển tiền vào tài khoản của cha.
- Ngươi, ngươi thật là đen tối.
Nghe được những lời của con trai, trống ngực Diệp Đông Bình bất giác đập thình thịch. Ông nghĩ mình chỉ là một chủ quán nhỏ, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, 100 vạn 1 ngày, cướp ngân hàng cũng không kiếm được tiền nhanh như vậy.
- Con mà đen tối?
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Cha à, nếu không phải cô bé kia đáng thương, 100 vạn 1 ngày con cũng không cho người ta vào, linh khí ở nơi này có tiền cũng không mua được, hít một hơi là mất 1 ít, con đưa cha 100 vạn, cha bán 1 ít cho con.
Lời nói của Diệp Thiên nửa thật nửa giả, linh khí ở đây đúng là tiền không mua được thật, nhưng làm gì có chuyện hít một hơi là mất 1 ít, thật vô lý.
Dựa vào linh trận xoay chuyển âm sát và vận khí của cố cung, nồng độ linh khí nơi này cũng yếu dần. Vì vậy ông cháu Đường Văn Viễn ở đây 3 - 5 năm, nơi này lúc đó cũng chẳng khác gì so với những Tứ hợp viên thông thường khác.
- Điều này cũng đúng…
Lần này, Diệp Đông Bình không phản bác lại lời của con trai, nguyên do ông thường đến nơi này bởi trước đây mắc bệnh thấp khớp, nhưng từ mùa đông này đã không thấy đau xương khớp nữa.
Thế nhưng, nghĩ đến con trai chặt chém quá đáng vậy, lòng cũng cảm thấy bất ổn không yên.
Một ngày 1 trăm vạn, con trai nói họ ở 1 tháng chẳng phải là tròn 3000 vạn sao. Như vậy chẳng khác gì tham đồ dơ bẩn, mà ông cũng chưa kiếm nhiều tiền như vậy bao giờ.
- Buổi tối, gọi cô bé đó đến cùng ăn cơm, đông người vui vẻ hơn.
Đối với việc một lúc có 3000 vạn, nói Diệp Thiên không hưng phấn là nói dối, phong thủy thuật sư thì sao, không phải cũng tham hương khói của người đời ư? Ai mà không muốn sống sung sướng chứ?
- Được, con tý nữa đi mua thức ăn.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, ông cũng đã hiểu ra, so với gia tài của Đường Văn Viễn, số tiền này có là gì. Con trai có bản lĩnh kiếm ra tiền, sao mình lại không nhận chứ.
Hai ông cháu Đường Văn Viễn mới vừa nói chuyện xong, Đường Văn Viễn cũng đã gọi điện thoại xong, đi lại phía Diệp Thiên và nói:
- Diệp Thiên, ta đã sắp xếp hết rồi, lát nữa sẽ có người mang đồ tới, còn có cả 500 cân cá sống, là do Tuyết Tuyết đòi đó.
- 500 cân, ông xem hồ của tôi có thả hết nổi không?
Diệp Thiên cười một cách khổ sở, đang nghĩ đến tiền thuê nhà thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
- Tôi đi nghe điện thoại, lát nữa nói tiếp.
Diệp Thiên đi về hướng hiên nhà, trong lòng có chút bực. Số điện thoại ở đây rất ít người biết, ai còn gọi điện sớm thế này chứ?
- Diệp Thiên?
Vừa nhấc máy, bên kia điện thoại đã vang lên 2 tiếng này.
- Chu Khiếu Thiên?
Diệp Thiên lập tức nhận ngay ra, trong số những người anh quen, người anh trai này là kiệm lời nhất, tiết kiệm lời nói như tiết kiệm vàng.
- Tôi gặp phiền phức, muốn nhờ cậu giúp.
Người anh này đúng là không biết khách sáo là gì.
Diệp Thiên không để ý đến ngữ điệu của Chu Khiếu Thiên, lập tức nói:
- Phiền phức gì vậy, sao anh nói chuyện giọng nghe có vẻ không khỏe?