Thiên Tài Tướng Sư

Chương 281: Phá võ quán (hạ)



- Anh Vĩ, thật sự đã xảy ra chuyện, Hoàng Mao bọn họ... Bọn họ ...

Người nói chuyện này là một tiểu đện nằm ở phòng hồi sức trong bệnh viện sau "Khổ nhục kế" của họ, bởi vì nằm khác khu trong bệnh viện, ngay từ đầu hắn cũng không biết đám người Hoàng Mao xảy ra chuyện.

Nhưng đến giữa trưa hắn đi ra ăn cơm, cũng nghe có người nói ngay cổng bệnh viện xảy ra huyết án, vốn là nghe có người chém gục bốn người khác, hắn còn tại khen người nọ thật oách.

Nhưng sau khi nghe ngóng tướng mạo mấy người kia, người này nhất thời lo lắng, cũng chẳng quan tâm trong phòng bệnh còn có cơm chưa ăn, vô cùng lo lắng trực tiếp chạy tới hồi báo với Lão Đại.

- Ngươi không thể nói chuyện dễ hiểu chút à? Hoàng Mao làm sao? Tiểu tử đó ở bệnh viện lại gây chuyện rồi?

Phí lão đại thấy người nọ lắp bắp, nhất thời cũng tức giận, hắn phái Hoàng Mao đi với dụng ý là muốn cho hắn đi đe dọa Vệ Hồng Quân một chút, thật làm chuyện chết chóc cũng không có gì hay.

Nhưng trước khi chuyện phát sinh như vậy thì Hoàng Mao đã có tiền lệ đập phá trong bệnh viện, cho nên Phí Hạ Vĩ nghĩ Hoàng Mao lại đang gây chuyện trong bệnh viện.

- Anh Vĩ, Hoàng... Hoàng Mao không phải đánh người, là chém người...

Người kia chính là chạy từ bệnh viện về báo tình hình, hơi thở còn chưa bình thường lại.

- Chém người?

Phí Hạ Vĩ lặng đi một chút, tiện đà mắng:

- Mẹ nó, làm hư việc nhiều hơn là thành công, nhanh lên, gọi Hoàng Mao mấy tên khốn đó về cho ta, để cho hắn nếm khổ!

Người tới báo tin kia liên tục xua tay, thấy trên bàn có chai bia, xông tới uống một hơi, lúc này mới bình tĩnh trở lại, mở miệng nói:

- Anh Vĩ, không phải, là Hoàng Mao chém Sơn Kê và mấy anh em rồi, tất cả ... Tất cả đều bị chém chết, Hoàng Mao cũng bị cảnh sát bắn chết rồi!

- Cái gì!

Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ mạnh mẽ đứng dậy, xoảng một tiếng hất cái bàn trước mặt, lá bài rơi lả tả.

- Hoàng Mao chém Sơn Kê? Còn bị cảnh sát bắn chết?

Dù Phí Hạ Vĩ to gan lớn mật, nghe tin tức đó cũng nhịn không được lông tóc dựng đứng, liền vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho ta, mẹ nó, Tứ Hỉ, đi chuẩn bị tiền, chúng ta chuẩn bị trốn!

Trực giác mách bảo Phí Hạ Vĩ, đầu tiên chính là trốn chạy, trong ý thức của hắn, chuyện này nói không chừng chính là Vệ Hồng Quân mua được cảnh sát rồi làm tới, đây chính là ép hắn chết đây!

Phí Hạ Vĩ dám tính hại Vệ Hồng Quân, cũng không dám đối kháng cùng chính phủ, người của quốc gia thực sự muốn tìm hắn xử lý, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, phải biết rằng, mấy năm nay hắn làm chuyện phá bỏ và di dời, chính là làm cho không ít người nhà tan cửa nát.

- Anh Vĩ, sao chúng ta lại phải trốn chạy?

Người tới báo tin cái kia có chút không hiểu ra sao cả, mở miệng nói:

- Em không chứng kiến chuyện đã xảy ra, hình như là Hoàng Mao định ra viện, đột nhiên rút đao chém chết Sơn Kê và mấy anh em, sau đó cảnh sát đến bắt hắn, cho nên bị bắn chết, chuyện này... hình như không liên quan đến chúng ta?

Những tên côn đồ này tuy rằng bình thường uống rượu ăn thịt đều là xưng huynh gọi đệ, nhưng kỳ thật cũng không có cảm tình thân thiết, vả lại còn chia làm mấy bè phái, quan hệ với Hoàng Mao không tốt, nơi này không có người nào thương hại bọn chúng.

Nghe được cảnh sát đến lúc sau, Phí Hạ Vĩ cũng trấn định lại, lấy tay vuốt râu, lẩm bẩm:

- Chuyện này có chút kỳ lạ, Hoàng Mao và Sơn Kê quan hệ tốt đến mức có thể cùng ngủ chung một con đàn bà, sao có thể giết chết Sơn Kê đây?

Lời nói của Phí Hạ Vĩ chưa dứt, bên cạnh có người tiếp lời, nói:

- Anh Vĩ, có cái gì kỳ quái? Tiểu tử đó hôm qua hút ma túy, cùng đàn bà hoan lạc một đêm, buổi sáng hôm nay khi hắn đi ra ngoài em nhìn hắn còn hít vài hơi, nhất định là bị bệnh rồi!

Nghe được người nọ nói vậy, Phí Hạ Vĩ như ở trong mộng sực tỉnh, một cước đá đổ cái bàn trước mặt, la lớn:

- Mẹ nó, nhất định là vậy, trời, Hoàng Mao đã chết cảnh sát nhất định sẽ tìm tới nơi này, mấy người các ngươi, mau ném hết thuốc phiện đi cho ta, Đại Long, ngươi đi theo ta!

Lời nói của Phí Hạ Vĩ khiến trong phòng hoảng loạn cả lên, tất cả mọi người vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, cơ hồ nơi này kẻ nào cũng đã nghiện, trong phòng ít nhiều đều cất giấu thuốc phiện.

Phí Hạ Vĩ cũng không hút, nhưng phòng hắn cũng là nhiều ma túy nhất, bởi vì hắn chính là dựa vào thuốc phiện và tiền tài khống chế các tiểu đệ, nếu những độc phẩm kia bị lục soát ra, bắn chết hắn mười lần mới đủ.

Phí Hạ Vĩ nhanh trí, khiến cho hắn tạm thời tránh được một kiếp nạn, bởi vì ngay khi bọn hắn vừa mới ném thuốc phiện vào trong bồn cầu xong, mấy chiếc xe cảnh sát liền đi vào công ty phá bỏ và di dời của hắn.

Đối với vụ án giết người nghiêm trọng như thế này, tốc độ cảnh sát phá án và bắt giam cũng rất nhanh, sau khi tiến hành phân tích giải phẫu và xét nghiệm máu, cảnh sát phát hiện, hơn hai giờ trước, Hoàng Mao từng hút lượng thuốc phiện quá lớn.

Phải biết rằng, hít thuốc phiện gây ra cản trở cho tinh thần, chính là ảo giác và có lối suy nghĩ không bình thường, lúc này cảnh sát suy đoán Hoàng Mao có dấu hiệu đột nhiên phát điên.

Như vậy, cảnh sát đoán rằng sẽ có liên quan đến Phí Hạ Vĩ, lại đột kích thẩm vấn tên côn đồ bị chặt đứt tay, lập tức huy động cảnh sát bao vây công ty này.

Mặc dù không có điều tra ra thuốc phiện, nhưng mấy người trong này đều bị cảnh sát bắt đi, bởi vì chỉ mải lo vội vàng thu thập thuốc phiện, bộ bài và tiền mặt trong phòng cũng không kịp thu lại, tụ tập đánh bạc cũng đủ để giam bọn hắn mười ngày, nửa tháng ——

- Sư phụ, lúc này đi luôn sao?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên vừa tới Tứ Hợp Viện cũ, Chu Khiếu Thiên liền cực kỳ hứng thú ra đón, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thể thao, đã sớm là lau quyền mài chưởng chờ Diệp Thiên .

- Đi ngay bây giờ, ta nói ngươi này, sao lại giống tên cuồng bạo lực vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười.

Nhìn thấy con trai lại muốn đem Chu Khiếu Thiên đi ra ngoài, Diệp Đông Bình không vui, đi tới hỏi:

- Này, ba hỏi, hôm nay các con lại đi đâu? Diệp Thiên, Khiếu Thiên còn phải đi làm đấy!

- Ông chủ, cháu đi cùng sư phụ ...

Diệp Thiên sợ Chu Khiếu Thiên nói lỡ miệng, vội vàng cắt đứt lời của hắn, nói:

- Ba, con mang Khiếu Thiên đi ra ngoài có việc, ba làm ông chủ cũng không thể cả ngày ngồi uống trà, không có việc gì cũng đi trông cửa hàng đi ...

- Ai nói ta không đi trông cửa hàng? Ai, ngươi đứng lại, tiểu tử, dám giáo huấn cả ba đây phải không?

Diệp Đông Bình bị con nói làm sửng sốt, khi phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiên đã lôi Chu Khiếu Thiên ra khỏi tứ hợp viện.

- Sư phụ, chính là chỗ này sao?

Hai người tới trước cửa một Tứ Hợp Viện khu Tây Thành, Chu Khiếu Thiên nhìn thấy biển hiệu nơi cửa, không khỏi bĩu môi, nói:

- Võ quán An Đức, đức cái rắm, đều là tiểu nhân đâm sau lưng, đả thương người!

Cha của Khâu Văn Đông là Khâu An Đức, thế hệ trước, ở thành Bắc Kinh cũng là Quyền Sư khá nổi danh, có chút giao tình với các đại hiệp nam bắc thời đó.

Khâu Văn Đông đặt tên võ quán theo tên cha, thứ nhất là vì tưởng nhớ cha của mình, thứ hai cũng là muốn dùng lực ảnh hưởng của cha hắn năm đó, kết giao với giới võ thuật Phương Bắc, làm cho Khâu gia có chỗ đứng trong võ lâm ở phương bắc.

- Làm gì đây? Các ngươi mở võ quán, ông đây tới phá võ quán !

Trên đường đi Diệp Thiên liền nói cho hắn biết , tận lực làm lớn chuyện, chỉ cần không tai nạn chết người, thiếu cánh tay gãy cẳng chân cũng không sao.

- Oắt con, không có mắt à? Bát gia mà ngươi cũng dám gây chuyện? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.xyz

Năm nay Khâu Văn Đông cũng sắp năm mươi , huynh đệ đi theo hắn năm đó đều gọi hắn là anh Đông, nhưng sau này đệ tử ít tuổi, lại dùng Bát gia để gọi hắn.

Tuy rằng sớm cải tà quy chính, nhưng danh khí của Khâu Văn Đông năm đó vẫn còn, những người cùng hắn tập võ, cả đám đều ngạo nghễ đi đường.

Hiện tại nghe thấy có người đến phá võ quán, hai người trẻ tuổi kia cũng không hỏi cho rõ mọi việc, một tả một hữu nâng chưởng đánh tới Chu Khiếu Thiên.

- Bát Quái Chưởng? Chẳng lẽ là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên?

Diệp Thiên liếc mắt vừa nhìn, liền nhận ra thế võ của đối phương.

Căn cứ khảo chứng, Bát Quái Chưởng bắt nguồn từ trung và cuối thời kì nhà Thanh, do Đổng Hải Xuyên sáng lập, bởi vì Đổng Hải Xuyên từng là Quyền Sư phủ Túc Vương ở triều Thanh, cho nên Bát Quái Chưởng được lưu truyền đầu tiên ở Bắc Kinh, gần trăm năm nay lan đến cả nước, cũng truyền bá ra nước ngoài.

Ở Bắc Kinh luyện tập Bát Quái Chưởng, đa phần đều là hậu nhân của Đổng Hải Xuyên, hơn nữa Bát Quái Chưởng cũng là một trong tam đại danh quyền của Nội Gia Quyền, tuy rằng trước mặt hai người này chưởng pháp kém cỏi, nhưng trong mắt Diệp Thiên cũng có chút ý nghĩa.

- Tới đúng lúc lắm!

Diệp Thiên ở bên cạnh quan sát đường quyền hai người kia, Chu Khiếu Thiên thì trực tiếp nghênh đón.

Bát Cực Quyền vốn là quyền pháp đánh gần, động tác cực kỳ cương mãnh, coi trọng chính là nắm bắt, đánh chắc thắng chắc, đón nắm tay hai người, Chu Khiếu Thiên lùi chân phải một chút và phát lực, thân thể uốn éo, thân thể cũng giống như cái cung được căng lớn, chuẩn bị bắn ra ngoài.

Chu Khiếu Thiên động tác thật nhanh, hai người trẻ tuổi kia quyền chưa đánh tới hắn, hắn đã tiến công hai người.

Hai bả vai Chu Khiếu Thiên run lên, hai người kia nhất thời trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, chân không vững, liên tục lui về sau, không ngờ cánh cửa tứ hợp viện vốn đã cao, hai người này vô ý, cũng bị vấp ngửa mặt lên trời té xuống cửa.

- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?

Trong viện không ít người, nghe động tĩnh bên ngoài liền đi ra, bốn năm người chạy đến cửa, vừa lúc nhìn thấy hai người kia từ trên đất đứng lên, nhưng cánh tay phải cũng mềm rũ xuống bên người, trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh to như hạt đậu.

- Khiếu Thiên, Thiếp Sơn Kháo của ngươi không tồi, trước đây hẳn là huỷ hoại không ít đại thụ nhỉ?

Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ra tay, Diệp Thiên gật gật đầu.

Các đệ tử Bát Cực Quyền tập luyện "Thiếp sơn kháo" thì thường thường sẽ dùng thân thể của mình dựa vào tường, dựa vào cây, dựa vào cái cọc, Chu Khiếu Thiên hiển nhiên không ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.