Thiên Tài Tướng Sư

Chương 289: Vu Thuật (3)



Tên đệ tử đang trong cơn mơ mộng ở Đảo Hải Nam thì đột nhiên bị ngay một cái tát vào mặt, lại là cái tát cực kỳ mạnh làm cả người hắn lăn một vòng từ trên chăn xuống thẳng dưới đất.

- Đại ca, sao lại đánh em ạ?

Tên đệ tử vừa bị cái tát làm hoa cả mắt từ từ bò dậy, nhổ từ trong miệng ra hai cái răng bị gãy, gương mặt phẫn nộ hét lên hỏi Phí Hạ Vỹ.

- Ta…tay của ta, tay phải của ta không động đậy được.

Tên đệ tử kia thật không thể tưởng tượng nổi, lời nói chưa dứt thì Phí Hạ Vỹ đã lớn tiếng thét lên, nghe còn thê thảm hơn cả hắn.

- Anh Vỹ, anh làm sao thế?

Ngồi gần Phí Đại Vỹ nhất lúc đó là Đại Long, lập tức đứng lên trước ôm lấy hắn.

- Tay của ta, tay của ta như vừa bị chặt đứt, đau chết mất.

Phí Hạ Vỹ sắc mặt vàng vọt, từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ túa ra như tắm từ trên đầu xuống, tay phải của hắn vừa đánh tên đệ tử giờ mềm nhũn ra buông thõng xuống theo cơ thể, muốn động tay cũng không thể được nữa.

- Anh Vỹ, đang bình thường sao lại như vậy được?

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của đại ca, mấy tên đàn em xung quanh hắn đều lộ vẻ kỳ quái khó hiểu, rượu này uống vẫn bình thường, sao tay của đại ca lại gãy ra vậy chứ? Trừ phi lúc nãy tát tên đàn em mạnh tay quá.

Tên đàn em vừa bị tát lúc nãy không nhịn được lấy tay xoa xoa lên chỗ sưng phồng trên mặt, mặt mình cũng chỉ là thịt bình thường thôi, tay của đại ca không thể nào gãy được.

- Đau quá, mẹ nó chứ, gọi người đến đưa ta đi bệnh viện, đau chết mất.

Lúc này, Phí Hạ Vỹ cảm thấy vai của mình như có ai cầm dao chém vào vậy, đau tới nỗi làm hắn cảm thấy như muốn ngất đi, không nhịn được hét lớn lên, âm thanh đau đớn lại vang vọng lại khắp quanh phòng giam.

Đại Long lấy chân đá mấy tên đàn em đang đứng ngẩn ra ở bên cạnh ngã xuống đất rồi nói:

- Nhanh lên, mau gọi quản giáo đi.

- Ta chịu không nổi nữa rồi.

Đúng lúc tên đàn em đang hướng ra ngoài gọi quản giáo, cánh tay trái của Phí Hạ Vỹ đang ôm lấy cánh tay phải bỗng dưng đấm thật mạnh vào mặt của Đại Long. Trước đây, khi còn lăn lộn với Khâu Văn Đông, cơ thể của Phí Hạ Vỹ thường được rèn luyện với các khóa đá. Mặc dù đã hơn 40 tuổi rồi nhưng trong phòng giam này, không ai xứng là đối thủ của hắn cả.

Cú đấm vừa đánh ra, lập tức nghe thấy tiếng kêu răng rắc, mũi của Đại Long đã bị đánh gãy, máu tươi từ hai lỗ mũi của Đại Long ồ ạt chảy ra làm chiếc áo sơ mi trắng hắn mặc bên ngoài bị nhuộm thành một màu đỏ.

- Đại ca, đại ca, anh làm cái gì thế?

Cú đấm của Phí Hạ Vỹ làm Đại Long ngây ra, phải một lúc sau hắn mới vừa ôm mũi vừa hét lên hỏi.

- Ôi đau quá, đau chết mất.

Phí Hạ Vỹ dường như không nghe thấy lời nói của Đại Long, hai vai của hắn đau tới nỗi không thể chịu được nữa. Những tên đàn em xung quanh đều cảm nhận được, sự đau đớn này sắp vượt quá ranh giới chịu đựng của đại ca mình.

- Việc gì vậy, làm cái gì thế hả, có phải muốn sang phòng giam bên cạnh không hả?

Tiếng thét của Phí Hạ Vỹ quá lớn, không cần đợi tên đàn em chạy ra đến cửa, quản giáo đã đến. Trong phòng giam có rất nhiều người, thể loại nào cũng có, những kẻ nghiện ngập bị nhốt trong này lúc lên cơn trông cực kỳ hung dữ.

- Mở cửa, mau đưa ta đi bệnh viện, nhanh lên.

Nghe thấy giọng nói của quản giáo, Phí Hạ Vỹ cùng hai bàn tay đang buông thõng xuống lấy hết sức lực chạy ra cửa, dùng đầu đập vào cánh cửa sắt.

Quản giáo thấy thái độ Phí Hạ Vỹ điên cuồng như vậy, lập tức lùi lại vài bước rồi hỏi:

- Ngươi định làm gì vậy hả? Ở đây đủ 15 ngày các ngươi sẽ tự động được thả ra, định giở trò vượt ngục à?

- Vượt ngục cái mẹ gì, đau chết mất thôi, mau đưa tôi đi bệnh viện, gọi người tiêm cho tôi với.

Hai tay Phí Hạ Vỹ giờ vô dụng, chỉ đành dùng đầu đập đập vào cánh cửa sắt, máu từ trên đầu chảy tràn xuống mặt, bộ dạng giống hệt quỷ.

- Ngươi chịu đựng chút đi, ta đi gọi người với tiêm cho ngươi.

Nhìn thấy ngũ quan của Phí Hạ Vỹ đang chảy rất nhiều máu, quản giáo cũng hoảng hốt không kém.

Phí Hạ Vỹ hết dùng đầu lại dùng chân đạp lên cánh cửa sát rồi quát lớn:

- Nhịn cái mẹ gì, mau mở cửa, ta đau chết mất.

- Mấy người các ngươi, mau giữ chặt lấy hắn, đây là do lên cơn nghiện đấy.

Quản giáo nghe được những lời của Phí Hạ Vỹ lại không vội vàng nữa, những con nghiện khi lên cơn đều như vậy, chỉ cần nhịn cho qua cơn là xong chuyện thôi.

- Anh Vỹ, anh hãy chịu đựng một chút.

Đại Long và mấy tên khác nhảy lên dùng tay giữ rồi ấn chặt Phí Hạ Vỹ xuống đất, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Đại ca vừa nói khi lên cơn nghiện, bọn đàn em phải cố nhịn. Vậy mà bây giờ, chính đại ca lại đòi sống đòi chết muốn ra ngoài.

- Mẹ mày, buông tao ra nhanh lên, tao đau chết mất.

Phí Hạ Vỹ bị ấn chặt xuống dưới đất dường như hết sức lực để gào thét nữa, đột nhiên chân bên phải dội lên một cơn đau, cơn đau như thấu tim làm hắn không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy hết mọi người ra, lăn lộn ở trên đất.

- Thật là đáng thương, đây chính là hậu quả của hút thuốc phiện đây. Có lẽ phải chụp laị cảnh tưởng này để đưa cho trung tâm cai nghiện, thế này tha hồ làm đề tài cho người ta bàn tán.

Viên quản giáo đứng ngoài song sắt tặc lưỡi, ông ta làm ở đây đã hơn 20 năm mà chưa gặp cảnh tượng tên nghiện nào lên cơn lại quằn quại như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên.

- Mở cửa ra mau, đồ chó, đại ca ta không nghiện, không hút thuốc phiện.

Phí Hạ Vỹ đau đớn vật vã trên nền đất, Đại Long thấy vậy chạy ngay ra cánh cửa và hét lớn. Hắn biết đại ca mình từ trước đến giờ không bao giờ động đến thuốc phiện. Tình cảnh như thế này, nhất định là có nguyên nhân khác.

- Tên kia, ngươi gọi ai đấy hả? Tên đó sùi bọt mép trắng, không phải lên cơn nghiện thì là gì?

Viên quản giáo trả lời một cách khó chịu. Nếu không phải mấy tên này ở đây tiêu tiền như nước thì mình đã lôi ra cho một trận rồi. Nguồn: http://truyenfull.xyz

- Đau chết mất, ta không muốn sống nữa.

Trong lúc Đại Long và viên quản giáo đôi co, Phí Hạ Vỹ bỗng dưng thét lên một tiếng. Sau đó, hắn dùng một chân còn lại đứng lên, dùng hết sức lực lao lên đâm đầu thẳng vào bức tường phòng giam.

- Phịch…

Đầu của Phí Hạ Vỹ vừa đập vào bức tường, một tiếng bịch phát ra, máu bắn tung khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết của Phí Hạ Vỹ cũng tắt ngay, cả tấm thân của hắn mềm nhũn ra và ngã nhào xuống đất.

Để tránh phạm nhân bỏ trốn, tường của phòng giam trong sở tạm giam và trong trại đều giống nhau, bề mặt làm được đổ xi măng bê tông rất chắc chắn, Phí Hạ Vỹ đập đầu vào tường chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Phí Hạ Vỹ rơi bịch xuống đất, cả đầu vỡ tung ra, máu đỏ và mảnh vỡ não của hắn hòa vào nhau chảy khắp đất. Cơ thể của hắn dường như vẫn còn cảm nhận được, đang run lên bần bật dưới đất.

- Ôi, tự sát.

Viên quản giáo ở bên ngoài ngây người ra, ông ta không thể nghĩ lại có kết cục thế này, nên liên tục ấn nút cảnh báo, cả khu tạm giam này sáng bừng các loại đèn, đội võ cảnh ở đây hôm nay cũng lần lượt kéo vào.

- Khỉ thật, phí cả công của ta, không biết loại pháp thuật này có tác dụng không đây.

Cách đó hơn vài chục dặm trong khu Tứ hợp viện, Diệp Thiên người đầy mồ hôi đang ngồi trên đất, bức tượng hình người để trên bàn bỗng dưng biến thành tàn phế, đến não cũng bị văng ra ngoài một nửa.

Làm ra bức tượng người này cũng không quá mất công sức đối với Diệp Thiên, tuy vậy, quá trình sử dụng pháp thuật này dường như làm Diệp Thiên phải dùng hết tất cả sức lực của mình.

- Chắc là thành công rồi, nếu không sao lại tốn sức lực vậy chứ?

Ngồi nghỉ dưới đất một lúc Diệp Thiên mới hồi phục lại một chút. Giơ tay cầm lấy bức tượng chỉ còn lại nửa hình người để cảm ứng, Diệp Thiên bỗng thấy luồng sinh khí của bức tượng dường như đã biến mất.

Tất cả mọi bước đều làm theo pháp thật bí truyền đó, thành công hay không, Diệp Thiên cũng khó mà đoán được, chỉ đành dọn dẹp chỗ vụn ngọc lúc khắc bức tượng hình người rơi ra rồi đi ngủ.

- Ông ơi, tôi đến đưa đồ cho người ta.

Đến ngày hôm sau, Diệp Thiên lấy từ trong nhà ra 1 túi bưu phẩm, bên trên có ghi gửi sở tạm giam rồi lao ra phía cổng, đến cạnh cánh cổng canh gác của sở tạm giam.

Hôm đó thật mất nhiều công sức như vậy, Diệp Thiên cũng rất tò mò thấp thỏm, cả đêm không ngủ được, mới hơn 8h sáng đã lao đến sở tạm giam.

- Đưa đồ cho ai, ra đây đăng ký.

Ông lão gác cổng ngáp dài một cái, ông vốn là nhân viên về hưu của sở được giữ lại làm thêm. Đáng lẽ, ngày nào của ông trôi qua đều êm đẹp, thế nhưng hôm qua đã xảy ra một chuyện làm ông cả đêm không ngủ được.

Diệp Thiên đầu đội mũ, cúi xuống nói:

- Ông ơi, đó là Phí Hạ Vỹ, người nhà anh ta nhờ cháu mang chăn đến.

- Hả, Phí Hạ Vỹ.

Ông lão nghe vậy lặng người, buột miệng nói:

- Tên đó mới tự tử hôm qua, xác được đưa đến bệnh viện Thái Bình rồi.

Ông lão chưa nói hết câu thì có 1 người tiến vào phòng trực, rất không vừa ý nhìn lão nói:

- Ông Vương, ông đang lảm nhảm gì thế. Không được nói linh tinh ở đây, ông cũng là cảnh sát về hưu, không biết việc này ư?

Trong sở tạm giam mà có người tự sát thì trách nhiệm không nhỏ đâu, ít nhất cũng bị lãnh đạo truy cứu trách nhiệm đồng thời còn bị mất thưởng tăng lương 1 năm.

- Ôi dào, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, đằng nào rồi người nhà của hắn cũng biết mà.

Ông lão có vẻ dựa vào tư cách của mình, không coi người kia ra gì, quay lại nói:

- Này cậu, Phí Hạ Vỹ hôm qua lên cơn nghiện tự sát rồi. Ớ, cậu ta đâu mất rồi.

Ông lão nói chưa hết nửa câu thì phát hiện Diệp Thiên đã không còn đứng ở đó nữa, lập tức chạy ra ngoài nhìn theo, cổng của sở tạm giam cũng không một bóng người.

- Mẹ nó, sao kỳ lạ thế nhỉ, chẳng nhẽ sở tạm giam này lại có ma ám?

Mặc dù đã gặp rất nhiều thứ kỳ lạ nhưng chuyện lần này cũng bất giác làm ông lão nổi da gà. Người hôm qua chết đã kỳ quặc, tên vừa xuất hiện lại càng quái dị hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.