Thiên Tài Tướng Sư

Chương 296: Thông mạch (P3)



- Anh Diệp Thiên, hôm nay em có thể không ngủ được không?

Ngồi ở trên giường lớn đặc chế cho cô bé, Đường Tuyết Tuyết mang vẻ mặt khẩn cầu nhìn Diệp Thiên, tuy rằng sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu giống các cô gái bình thường đang dậy thì, nhưng tính cách Đường Tuyết Tuyết vẫn ngây thơ như trước kia.

- Không được, Tuyết Tuyết ngoan, ngủ một giấc là xong thôi!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói đùa gì vậy chứ, hôm nay cần đả thông huyệt Phong Trì, thông toàn bộ dương mạch, cửu âm tuyệt mạch của Tuyết Tuyết có thể trị dứt hay không, tất cả trông vào điều này, Diệp Thiên không chấp nhận được một chút phân tâm.

Không đợi tiểu nha đầu tiếp tục đấu tranh, tay phải Diệp Thiên liền từ sau đầu cô bé ấn một cái, chiêu thức ấy Diệp Thiên đã rất thuần thục.

Sau khi để thân thể Đường Tuyết Tuyết nằm nghiêng, Diệp Thiên cầm lấy chín khối Ngọc Thạch sớm chuẩn bị xong từ trên bàn, những khối Ngọc này đều là hình tròn, hoa văn mặt trên thì không như Ngọc bình thường, được tạo hình một số đồ án bát quái.

Đây chính là Ôn Ngọc mà Diệp Thiên mất sáu trăm vạn mua được, trải qua hắn nuôi bằng dưỡng khí mới được sử dụng để bày trận.

Kỳ thật vô luận là giới châu báu hay là giới cổ vật, đều không có cái thuyết pháp về Ôn Ngọc này. Nếu có cũng chỉ là thương gia dùng để lừa dối người, nhưng trong kỳ môn, lại có nhắc đến Ôn Ngọc

Cái gọi là Ôn Ngọc, kỳ thật chính là một loại nephrite, bởi vì nephrite ánh sáng màu, có khuynh hướng ôn hòa, dịu nhẹ, cho nên làm cho người ta cảm giác còn có một chút ấm áp.

Kim Dung từng viết trong tác phẩm "Thư Kiếm Ân Cừu Lục" một đoạn như vậy: "Xanh ngọc trong suốt, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhu hòa, chạm vào như thấy ấm áp", là nói về Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc tốt nhất chính là Dương Chi Bạch Ngọc, giá cả cũng đắt nhất, bằng không Diệp Thiên cũng không cần tiêu phí sáu trăm vạn để mua khối ngọc còn chưa tạo hình.

Diệp Thiên đem 9 khối Ngọc đặt phân biệt theo Cửu Cung phương vị, bày tại bên người Đường Tuyết Tuyết, hắn đang bố trí một loại trận pháp tên là Cửu Cung khóa âm trận.

Trong thời gian nhất định, loại trận pháp này có thể ngăn chặn cửu âm tuyệt mạch trong người Đường Tuyết Tuyết, để giúp Diệp Thiên trong việc đả thông dương mạch của cô bé. Kinh mạch âm sát trong người quá nhiều tạo thành âm dương mất cân đối.

Sau khi bày xong trận pháp, Diệp Thiên đứng ở đầu giường, đưa ra một ngón tay. Khai thông nguyên khí trong phòng, chỉ vào khối ngọc tại vị trí được làm mắt trận, đồng thời miệng hô lớn:

- Cửu Cung khóa âm trận, mở!

Theo tiếng hô của Diệp Thiên, linh khí được dẫn qua 9 khối ngọc trong trận pháp, đột nhiên phát ra một ánh sáng chói lòa, bao phủ toàn thân Đường Tuyết Tuyết.

Nhưng những khối ngọc này dù sao cũng không phải nhạc cụ của thầy tu, có hạn chế trong việc hàm chứa linh khí về số lượng và thời gian, nhìn thấy trận pháp vận động, Diệp Thiên không dám thờ ơ, lấy ra một cây châm, tiêu độc, cắm vào huyệt Phong Trì sau tai Đường Tuyết Tuyết.

Trải qua hơn nửa tháng trị liệu các huyệt bằng châm, không chỉ trị liệu được hơn phân nửa bệnh của Đường Tuyết Tuyết, ngay cả với bản thân Diệp Thiên cũng có được ích lợi không nhỏ, hiện tại Diệp Thiên nắm trong tay chân khí trong cơ thể, có thể nói là vô cùng thành thạo.

Hơn nữa thông qua phương thức không ngừng tiêu hao chân khí trong cơ thể này, chất lượng chân khí bù đắp cũng trở nên tinh khiết hơn, khi Diệp Thiên chế tạo bùa hay chạm khắc những khối ngọc này, đều thể hiện rất rõ ràng.

Dùng ngón cái cùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vê vê cây châm, Diệp Thiên đem một luồng chân khí nhỏ hơn cả sợi tóc, đẩy vào trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, giống như giọt nước mưa rơi xuống đá, trải lên kinh mạch.

Sau khi đạt đến cảnh giới tuyệt hảo, số lượng chân khí trong cơ thể Diệp Thiên vô cùng khổng lồ. Cứ như vậy, mỗi lần một tia một luồng chân khí thẩm thấu, đều có thể khiến chân khí của hắn tiêu hao hết. Có thể thấy được thông mạch khó khăn như thế nào.

Hơn một giờ sau, cái trán Diệp Thiên đã tràn đầy mồ hôi. Nhưng bình thường thời gian này, cây châm vào huyệt trị liệu cũng sắp đã xong nhiệm vụ.

- Hả? Kinh mạch chỗ này sao không thấy chút dấu hiệu khơi thông nào nhỉ?

Diệp Thiên đang đưa chân khí vào, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện, ngay tại huyệt Phong Trì, cho dù hắn dùng chân khí đẩy vào như thế nào cũng không thấy lớn hơn.

- Chẳng lẽ là chân khí không đủ?

Diệp Thiên chần chờ một chút, đẩy chân khí ngưng tụ vào châm, tăng thêm một chút.

- Ai ya!

Đường Tuyết Tuyết vốn đang ngủ say, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ, chân mày cũng nhíu lại, trên mặt lộ ra một tia đau đớn.

- Không đúng!

Diệp Thiên thấy thế liền tranh giảm bớt chân khí, thần kinh não bộ phát triển mạnh, vạn nhất xảy ra sai lầm, chính là biến Đường Tuyết Tuyết thành kẻ ngớ ngẩn cũng nên.

Diệp Thiên cũng là kẻ bướng bỉnh, trong lòng thầm nghĩ:

- Hai mươi ba cái huyệt đạo đều đả thông, mình không tin chỉ còn lại huyệt cuối cùng một mà không thông?

Trước kia Diệp Thiên trị liệu một giờ là hao hết chân khí trong cơ thể, nhưng bây giờ hắn nắm giữ chân khí càng thêm thuần thục và cẩn thận, cho dù là liên tục hai giờ, Diệp Thiên vẫn còn thừa dùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Hơn hai giờ sau, mồ hôi trên người Diệp Thiên đã như bùn tương, quần áo toàn thân đều sũng nước .

Tuy rằng hai ngón tay bên tay phải vẫn vững như cũ, nhưng hơi thở Diệp Thiên giống như là con bò già đang sắp không chịu nổi sức nặng, đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ ràng.

Hàng ngày, Đường Văn Viễn đều bê đến một cái ghế nằm chờ ở ngoài cửa, lúc này cũng ngồi không yên, bởi vì Chu Khiếu Thiên canh giữ ở cửa chính, hắn chỉ có thể một mình sốt ruột, đi tới đi lui.

- Không được, những Ôn Ngọc này phẩm chất có hạn, trận pháp sắp duy trì không nổi nữa!

Diệp Thiên thật ra còn có thể tiếp tục kiên trì thêm, nhưng hắn phát giác Cửu Cung khóa âm trận pháp này đã có chút lỏng lẻo, dương khí thông qua trận pháp dẫn vào, sắp áp chế không nổi âm mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết.

Lần này không đả thông được huyệt đạo của Đường Tuyết Tuyết cũng không phải quan trọng lắm, nhưng muốn mua tiếp những khối ngọc đó về tạo thành trận pháp, ít nhất cũng cần hơn một tháng.

Mà bệnh của Đường Tuyết Tuyết là cửu âm tuyệt mạch, khi dương mạch chưa đả thông hết, âm sát khí mà cửu âm tuyệt mạch sinh ra, sẽ đều phủ kín những kinh mạch mà Diệp Thiên đả thông từ trước, hơn nửa tháng vừa rồi coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cố cũng không thể được!

Trong đầu Diệp Thiên bỗng nhiên vang lên một câu mà Gia Cát Lượng từng nói qua.

- Thôi được, đành thuận theo ý trời vậy!

Tốc độ vê châm của hai ngón tay Diệp Thiên rõ ràng nhanh hơn một ít, tăng lượng chân khí, đẩy khí vào châm, thông qua độ sâu của châm vào đến huyệt Phong Trì.

- Mở cho ta!

Khi Diệp Thiên hô lên tiếng lo lắng này, tắt huyệt Phong Trì đột nhiên bị đẩy mạnh, dương mạch trên người Đường Tuyết Tuyết, coi như hoàn toàn được đả thông.

Ngay khi huyệt Phong Trì được đả thông, ở trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, một luồng dương khí cuồn cuộn dâng lên, xuất phát từ ngoài mắt cá chân, lên thẳng tới cổ, lại từ con ngươi chạy lên tận chân tóc.

Dương mạch tuần hành lưu chuyển, khiến cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết cảm nhận được nguy cơ, âm sát khí vốn bị trận pháp áp chế, lại mạnh mẽ bạo phát lên.

Diệp Thiên lúc này đã muốn rút châm ra, nhưng hắn cảm nhận đối với nguyên khí trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết rõ như lòng bàn tay.

Mắt thấy âm sát khí muốn nuốt sạch dương khí vừa mới vận hành một vòng, trong miệng Diệp Thiên phát ra một tiếng gào to:

- Hợp cho ta!

Cùng lúc đó, Diệp Thiên cố lấy chút nguyên khí cuối cùng trong cơ thể đẩy vào trong mắt trận Cửu Cung khóa âm trận, nháy mắt trận pháp đầy ánh sáng vàng, áp chế sát khí đang rối loạn lại.

Âm sát khí còn lại một chút trong kinh mạch, rốt cuộc ngăn trở không được dương mạch vận chuyển, từng bước được đồng hoá, sau ba tuần, hai dòng khí âm dương trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết đã được cân bằng.

Tục ngữ nói "độc dương bất sinh, độc âm bất trường", giữa âm và dương, cũng không phải đơn độc và cố định không thay đổi, mà tồn tại tương đồng, sống dựa vào nhau, giảm và tăng, có quan hệ chuyển hóa.

Lúc này cửu âm tuyệt mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết, sau khi được dương khí đồng hoá và làm dịu, chậm rãi phát sinh chuyển biến nhỏ không thể nhìn thấy, âm hàn sát khí không ngừng bị suy yếu.

- Thành công rồi! ! !

Khi cảm giác được dương mạch trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết sẽ không bị âm mạch áp chế nữa, Diệp Thiên biết, cửu âm tuyệt mạch của Đường Tuyết Tuyết xem như được chữa khỏi triệt để.

Nhưng đối với phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch được truyền thừa trong đầu của vị tiền bối kia, Diệp Thiên cũng được lĩnh hội một phen, bởi vì khó khăn của phương pháp trị liệu cửu âm tuyệt mạch vượt xa vị tiền bối kia miêu tả.

Đưa tay sờ một khối ngọc gần người, Diệp Thiên phát hiện, khối ngọc đồng vẫn hình dạng như trước, nhưng hoàn toàn chỉ còn là bụi ngọc vụn, sáu trăm vạn cứ như vậy mà tan biến.

- Lão Đường, xong rồi, cửu âm tuyệt mạch của Tuyết Tuyết đã khỏi rồi, sức khỏe của cô bé đã hoàn toàn tốt!

Ngồi trong phòng lẳng lặng điều hòa khí một lúc, Diệp Thiên đứng dậy, bởi vì hắn có thể nghe được tiếng bước chân đi tới đi lui của Đường Văn Viễn, nếu mình tiếp tục không đi ra nói, ông lão kia không chừng thật sự nhịn không được mà đẩy cửa vào .

- Thật sao? Diệp Thiên, vất vả cho cậu quá...

Đường Văn Viễn lập tức đẩy cửa đi vào trong nhà, bệnh của cháu gái đã khiến ông ta lo lắng rất nhiều, hiện giờ nghe nói đã hoàn toàn chữa khỏi, vui sướng trong lòng Đường Văn Viễn quả thực không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

- Mẹ kiếp, đây không phải qua cầu rút ván đấy chú?

Chân khí toàn thân cũng đã như căn nhà trống, Diệp Thiên bị Đường Văn Viễn vỗ một cái mà lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

- Khụ khụ, Diệp Thiên, là tôi quá kích động, quá kích động, xin lỗi, thật sự là xin lỗi ...

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão đỏ mặt lên, vừa rồi đích thật là ông ta có chút kích động, vội vàng nói:

- Tôi bảo người đi lên núi Trường Bạch tìm mua một ít nhân sâm, xem chừng hôm nay có thể đưa tới, đến lúc đó có thể bồi bổ lại sức khỏe cho cậu rồi!

- Vậy còn không tệ…

Diệp Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Đường Văn Viễn một cái, nói:

- Ông gọi Chu Khiếu Thiên vào đi, Tuyết Tuyết còn nửa giờ nữa mới có thể tỉnh.

- Ha ha, sư phụ, hôm nay lại mệt đứt hơi rồi!

Chu Khiếu Thiên đã miễn dịch đối với bộ dạng của Diệp Thiên sau mỗi lần chữa bệnh, đi vào hậu viện, mở miệng nói:

- Sư phụ, ngoài cửa có một người tìm sư phụ, tên là Đỗ Phi, ông ta nói có chuyện gấp, đã đợi hơn hai giờ.

Chu Khiếu Thiên đi theo Diệp Thiên thời gian tương đối ngắn, cũng chưa từng gặp qua Đỗ Phi, cho nên cũng chặn luôn vị Hồng môn đại lão này ở ngoài cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.