A Đinh đứng trong Tứ hợp viện, chỉ cần hít thở thôi cũng cảm thấy khác, một hơi thở hít vào bụng làm toàn thân trở nên khoan khoái hơn nhiều, đầu óc cũng nhẹ nhàng thoải mái hẳn.
A Đinh biết, trước đây Đường Văn Viễn sống trong căn nhà này, hàng ngày đều phải trả tiền thuê nhà lên đến trăm vạn.
Nhưng A Đinh chưa từng được Diệp Thiên cho phép bước vào bên trong, nên lúc đó cảm thấy thật không đáng giá. Nhưng hiện giờ, nếu bảo A Đinh bỏ 100 vạn một ngày để ở đây, anh cũng tình nguyện làm.
- Tiên cảnh gì chứ, chỉ là không khí trong sạch hơn chút thôi. A Đinh, việc ở đây đừng có truyền ra ngoài nhé.
Diệp Thiên biết A Đinh có thói quen luyện tập vào buổi sáng, nên nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Ông cách ngày đến đây ở 1 ngày, cũng không cần phải dậy sớm quá, và cũng đừng có những hoạt động quá kích động tại đây.
Luyện công trong Tu Linh trận, việc này không phải ai cũng làm được. Việc luyện công sẽ làm tăng tốc độ hấp thụ linh khí. Điều này chính là phương pháp luyện công tuyệt vời nhất cho Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn tại đây.
Nhưng đối với A Đinh, cơ thể vẫn chưa qua tu luyện nên sợ cơ thể sẽ phản lại những linh khí khi luyện tập. Hấp thụ linh khí quá nhiều sẽ phá hoại cơ thể người luyện. Chính vì vậy, Diệp Thiên mới dặn dò A Đinh như thế.
- Vâng, tôi biết rồi.
Mặc dù A Đinh không hiểu rõ ý nghĩa của những lời dặn dò nhưng vốn rất tôn kính Diệp Thiên. Đối với những mệnh lệnh của Diệp Thiên, A Đinh không dám có ý nghĩ trái lời.
- Ông chú, còn con thì sao?
Liễu Định Định nhìn Diệp Thiên với bộ dạng đáng thương. Những người đã vào khu Tứ hợp viện này, không có người nào không muốn ở lại. Đối với Liễu Đinh Định, cô cũng muốn ở lại nơi này thêm một thời gian.
- Cô vẫn chưa bước vào cảnh giới Kình Lực, ở nơi này nhiều cũng không có ích gì.
Diệp Thiên nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Cô có thể luyện công ở đây, nhưng cũng giống như A Đinh, cách ngày đến đây ở một ngày, Định Định, dục tốc bất đạt, phải nắm chắc cơ bản trước.
Tuy tuổi đời còn nhỏ hơn Liễu Định Định nhưng Diệp Thiên nói năng với bộ dạng từ tốn, rất uy nghiêm. Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đứng bên cạnh nghe được không ngừng gật đầu đồng ý. Họ còn rất khâm phục sư phụ khi đã thu nhận được một đệ tử truyền nhân tài năng như vậy.
- Vâng, ông chú, con biết rồi.
Thấy ông ngoại không nói gì, Liễu Định Định biết những gì Diệp Thiên vừa nói cũng là muốn tốt cho cô.
Diệp Thiên nhìn đồng hồ, đã 9h hơn rồi, bèn quay ra nói tiếp với mọi người:
- Được rồi, A Đinh, ông ngủ phía trước viện, 2 vị sư huynh và Định Định ngủ ở trung viện, những đồ dùng cá nhân trong phòng đều đã được thay mới, nếu thiếu thứ gì cứ nói với tôi.
Nghe Diệp Thiên nói, A Đinh vội vàng trả lời: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
- Ông chú, nếu thiếu thứ gì con sẽ tự đi mua, không phải phiền đến người đâu.
Bên cạnh mà có người giúp việc đi theo 24/24 quả có khác, khi chuẩn bị lên đường, Diệp Thiên cũng có ý muốn Đường Văn Viễn nhường người này lại cho mình.
- Tiểu sư đệ, linh khí ở nơi này càng ngày càng ít, theo ta, nếu ở đây thì tranh thủ đừng ngủ nữa.
Cẩu Tâm Gia cười ha ha nói rồi đi thẳng tới ngồi trong căn phòng phía trước. Mặc dù ông không có ý muốn đột phá cảnh giới mới trong Hóa Thần, nhưng bên cánh tay bị gãy, đến cầm nắm những vật nhẹ cũng không thể được, vậy mà nơi này đã giúp hóa giải được chuyện đó.
Sau khi sắp xếp cho mọi người, Diệp Thiên trở về căn phòng phía sau hậu viện của mình. Chu Khiếu Thiên ngày nào cũng đến quét dọn một lượt trong viện. Mặc dù đã đi hơn 1 tháng, nhưng trong phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm.
Sau khi tắm rửa xong, Diệp Thiên quay lại phòng khách, ấn nút mở cửa trên giá sách, bên trong lộ ra một tủ bảo hiểm gắn trên tường.
Sau khi mở cánh cửa của tủ bảo hiểm, Diệp Thiên lấy ra quyển sách thật dày do chính tay sư phụ viết các bí thật truyền lại.
Theo thỏa thuận ban đầu giữa Diệp Thiên và Lý Thiện Nguyên, những bí thuật này không được truyền lại cho hai vị sư huynh. Nhưng sau sự việc ở Hồng Kong, Diệp Thiên phát hiện ra kẻ thù của môn phái Ma Y không phải là ít.
Tả Gia Tuấn không có dã tâm gì, ông đã bỏ toàn bộ tâm sức lên người cháu ngoại, đồng thời rất muốn tìm người kế thừa môn phái, nên ông cũng là người đáng tin.
Chính vì vậy, Diệp Thiên đã chuẩn bị đưa quyển bí thuật này ra cho hai vị sư huynh xem. Có như vậy, sau này gặp phải việc gì, không đánh lại được địch nhưng cũng có thể bảo vệ được mình.
Những bí thuật được truyền lại của Diệp Thiên rất nhiều, hắn và Lý Thiện Nguyên phải mất 2 năm mới ghi chép hết lại. Tổng cộng họ đã ghi chép hơn 18 quyển với hàng trăm công pháp. Sau khi suy nghĩ, Diệp Thiên lấy ra 3 quyển mà Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn có thể luyện được.
- Sư huynh, vẫn chưa ngủ sao? Đệ có thể vào không?
Diệp Thiên cầm 3 quyển sách đi vào trung viện, bước đến gõ cửa phòng của Cẩn Tâm Gia.
- Tiểu sư đệ, ta đang nói chuyện với Tả Gia Tuấn thôi, mau vào đi.
Nghe tiếng của Cẩu Tâm Gia vọng ra ngoài, Diệp Thiên đẩy cửa bước vào trong.
Nhìn thấy Diệp Thiên bước vào, Cẩu Tâm Gia đứng dậy rót cho anh ly trà rồi nói tiếp:
- Vết thương của đệ vẫn chưa khỏi, sao không ngủ sớm đi.
- Sư huynh, đây là sách bí thuật do đệ và sư phụ ghi lại. Huynh và nhị huynh hãy lấy tham khảo đi.
Diệp Thiên không nói thêm nhiều nữa, trực tiếp để 3 quyển sách lên bàn.
- Sách bí thuật?
Cẩu Tâm Gia vội vàng cầm quyển sách lên, mở ngay trang đầu tiên, nói ngay với vẻ ngạc nhiên:
- Sư phụ… là nét bút của sư phụ.
- Không sai, nó là do sư phụ đích thân viết lại.
Tả Gia Tuấn đứng bên cạnh thấy vậy liền nói ngay. Ông và Cẩu Tâm Gia đã đi theo sư phụ một thời gian dài nên rất quen thuộc với nét chữ của Lý Thiện Nguyên.
Cẩu Tâm Gia chỉ nhìn qua quyển bí thuật rồi lập tức gấp nó lại, quay sang nhìn Diệp Thiên nói:
- DIệp Thiên, những thứ này sư phụ nói đệ đưa lại cho 2 ta xem ư?
Các môn phái, thông thường chỉ truyền lại bí thuật cốt yếu cho người kế thừa, có nghĩa là ngoại trừ Diệp Thiên, đến Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều không có tư cách xem hay luyện các loại bí thuật này.
- Sư phụ nói để đệ tử tự xử trí.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Đại sư huynh, môn phái của chúng ta người ít, đừng nghĩ nhiều nữa, đệ là trưởng môn của Ma Y nên dù sao cũng có quyền này.
- Tiểu sư đệ, tấm lòng của đệ, sư huynh xin nhận.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, nhìn sang Tả Gia Tuấn nói tiếp:
- Nhị sư đệ, đây đều là những bí thuật cốt yếu của phái Ma Y chúng ta, đệ không được truyền lại cho bất cứ ai.
Cẩu Tâm Gia dù sao cũng là người thời kỳ trước khi giải phóng nên ông rất coi trọng vấn đề kế thừa của môn phái. Mặc dù ông biết tâm lý quý trọng lẫn nhau trong một môn phái như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của nó nhưng nhất thời cũng khó có thể thay đổi nhận thức con người.
- Sư huynh, đệ biết. Trừ phi Diệp Thiên mở miệng nói ra, nếu không đệ tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Tả Gia Tuấn gật đầu với vẻ cương quyết.
Cẩu Tâm Gia đặt 3 quyển sách ngăn ngắn vào giữa bàn, quay lại nhìn Diệp Thiên nói:
- Tiểu sư đệ, ở đây có nến hương không?
- Có, sư huynh chờ chút.
Diệp Thiên đã hiểu ý của đại sư huynh, hắn quay về phòng lấy nến hương, sau đó tháo bức tranh vẽ Lý Thiện Nguyên trên tường xuống.
- Sư phụ?
Sau khi nhìn thấy bức tranh, cả người Cẩu Tâm Gia như run lên, ông dùng 2 tay cung kính đỡ lấy bức tranh, sau đó treo nó vào vị trí chính giữa tường.
Sau khi đốt nến, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều quỳ xuống đất, dập đầu 3 lần với 3 quyển sách bí thuật trên bàn để cảm ơn công lao dạy dỗ của sư phụ.
Đợi 2 người hành lễ xong, Diệp Thiên nói:
- Sư huynh, ngày tháng sau này còn dài, hôm nay hai người ngủ sớm đi.
- Được rồi, tiểu sư đệ bị thương cũng không nhẹ, mau về phòng đi.
Cẩu Tâm Gia gật gật đầu nhưng mắt vẫn không rời khỏi mấy quyển sách bí thuật, có lẽ đêm nay không có ý định đi ngủ.
Diệp Thiên cũng không khuyên bảo gì nữa, nói vài câu với 2 vị sư huynh rồi quay về phòng. Nhưng đêm nay Diệp Thiên cũng không có ý định đi ngủ vì hắn còn một chuyện nữa phải làm.
Trở về phòng, Diệp Thiên mở ba lô của mình, lấy ra 7-8 vật nhỏ xanh óng ánh để vào lòng bàn tay. Dưới ánh sáng của đèn trong phòng, cả bàn tay của Diệp Thiên như nhuộm sang một màu xanh mướt.
Đây là phỉ thúy Đế Vương Lục mà Diệp Thiên đã có được ở Hồng Kong. Cả khối đều để lại công ty đá quý của Tả Gia Tuấn ở Hồng Kong để chế tác, dự tính có thể làm được 2 chiếc vòng.
Phỉ thúy nằm trên tay Diệp Thiên là những nguyên liệu nhỏ thừa ra bên ngoài. Đừng nghĩ đây chỉ là những nguyên liệu hạ cấp để làm vòng, nó cũng có giá trị hơn vàng nhiều.
Diệp Thiên dự định chế tạo những vật này thành các món đồ có giá rồi đặt ở các mắt xích quan trọng trong Tụ Linh trận. Cực phẩm phỉ thủy này có giá trị rất cao đối với việc hấp thụ linh khí. Nói không chừng chỉ vài năm sau lại xuất hiện mấy cái pháp khí không chừng.
2 người có pháp lực rất lợi hại là Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đến đây sẽ làm cho linh khí hết nhanh hơn. Vì vây, Diệp Thiên càng muốn nhanh chóng làm xong chúng rồi đặt vào trong trận pháp.
Những miếng ngọc phỉ thúy này đều được cắt theo ý của Diệp Thiên. Tổng cộng có 8 miếng, có thể làm ra tám vật có giá. Diệp Thiên bật đèn sáng lên rồi bắt đầu điêu khắc.
Sau khi mới bước vào cảnh giới Hóa Thần, Diệp Thiên đã đạt đến giai đoạn nhập môn của việc khống chế bản thân. Mỗi đao điêu khắc đều dùng lực để làm nhưng lại hết sức phù hợp, không mạnh mà cũng chẳng nhẹ quá.
Động tác điêu khắc ngọc của Diệp Thiên cũng rất nhanh. Chỉ cần nửa tiếng, một miếng ngọc phỉ thúy hình quan âm rất sống động đã hiện ra trong tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên thường xuyên điêu khắc ngọc khí trong nhà. Trước đây còn mua sẵn một máy đánh bóng loại nhỏ để sẵn phòng khi có việc sẽ dùng đến.
Mở máy đánh bóng ở ngay bên cạnh, Diệp Thiên bỏ miếng ngọc quan âm vào bên trong. Hơn 10 phút sau, miếng ngọc bóng loáng đã xuất hiện. Nó hiện ra ánh xanh rực rỡ dưới ánh đèn huỳnh quang.
Bốn miếng ngọc quan âm, 4 miếng tượng phật đã làm Diệp Thiên bận suốt đem. Sau khi làm xong hết cũng là lúc nghe thấy tiếng gà gáy sáng.
Bước tới vị trí mắt trận sau hậu viện, Diệp Thiên lấy một viên gạch dưới đất lên, phía dưới lộ ra miếng ngọc trắng, cầm miếng ngọc đó lên, Diệp Thiên bỏ 8 miếng phỉ thúy vừa làm vào đó rồi để lại mọi thứ lại như cũ.