Thiên Tài Tướng Sư

Chương 482: Đi Myanmar



Sau khi máy bay bay lên trời, Chu Khiếu Thiên đứng ngồi không yên, ghé vào bên cửa sổ nhìn mặt đất đang dần thu nhỏ, vẻ mặt tràn đầy tò mò, bọn họ ngồi là khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không đứng bên cạnh không cần phải nói thêm, trên mặt luôn nở nụ cười chuyên nghiệp.

Đợi máy bay đi vào tầng mây, Chu Khiếu Thiên mới thu hồi ánh mắt, mặt ửng đỏ mỉm cười, nhìn trộm tiếp viên hàng không xinh xắn, hướng Thiên hỏi:

Sư phụ, chúng ta sẽ ở Hồng Kông vài ngày sao?

Bởi vì Thiên dùng danh nghĩa công việc tham gia Phỉ Thúy Myanmar, hơn nữa chuyến bay này lại ngừng ở Hồng Kông, cho nên Thiên cùng Liễu Tông Quả con rể Tả Gia Tuấn hẹn nhau gặp ở sân bay Hồng Kông, sau đó đi máy bay riêng của Đường Văn Viễn tới Myanmar trước.

Về phần đám người Vũ Thần, còn lại đi theo đoàn du lịch trực tiếp đi Myanmar, khách sạn trước đây đã đặt phòng được, hơn nữa có điện thoại liên hệ, cũng không phải ngu mà bỏ mất.

Ta ở Hồng Kông có biệt thự, sau này ngươi khi nào muốn đều đến ở được, nhưng lần này khỏi phải nghĩ đến, trước làm tốt việc này rồi nói sau.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Chu Khiếu Thiên, Thiên không nhịn được nở nụ cười, lần đầu tiên mình đi máy bay cũng có cùng bộ dáng với y bây giờ, chỉ còn thiếu không hỏi đồ uống trên máy bay bao nhiêu tiền một cốc thôi!

Ông Hồ, cảm giác thế nào?

Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Hồng Đức, biểu hiện của y cùng Chu Khiếu Thiên khác nhau, từ lúc máy bay cất cánh, sắc mặt luôn luôn rất căng thẳng.

Cùng cậu đi xong lần này, tôi không bao giờ ngồi máy bay nữa.

Hồ Hồng Đức lắc đầu:

Tôi không thích loại cảm giác này, nếu từ trên này ngã xuống, đến thần tiên cũng biến thành thịt vụn thôi.

Người luyện võ, thường thường khá chú trọng hoàn cảnh chung quanh, hơn nữa công lực đạt tới trình độ nhất định, giác quan thứ sáu sẽ trở lên mẫn cảm dị thường, có thể mơ hồ sớm cảm ứng được nguy cơ phát sinh, nhưng ngồi trên máy bay, loại cảm ứng này dường như hạ xuống dưới 0.

Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân công lực Hồ Hồng Đức chưa đạt, nếu đổi thành Thiên, trước khi lên máy bay, hắn có thể sơ sơ cảm giác được việc này có phát sinh nguy hiểm hay không, nếu tâm thần không yên, Thiên tuyệt đối không lên chuyến bay này.

Đúng vậy, không có chuyện khẩn cấp, tôi cũng không muốn đi máy bay.

Thiên gật đầu, lúc hắn và lão đạo hành tẩu giang hồ, phương tiện giao thông không phải là hai chân thì chính là ô tô xe lửa, dù là Lý Thiện Nguyên hay là Hồ Hồng Đức, bọn họ đều cùng một loại người, không thích cảm giác không thể nắm trong tay.

Đây cũng chính là nguyên nhân Diệp Thiên hướng Đường Văn Viễn mượn máy bay riêng, nếu vạn nhất ở Myanmar phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có máy bay riêng của Đường Văn Viễn, coi như mình cho mọi người một đường rút lui.

Vài giờ sau, máy bay dần dần đáp xuống sân bay Hồng Kông, động cơ vừa mời ngừng lại, một chiếc Mercedes dài đi đến, dừng ở phía dưới bên mạn máy bay, làm cho một số du khách tò mò qua cửa sổ nhìn xuống.

Đi xuống thôi.

Thiên đứng lên, ánh mắt hướng Vũ Thần ngồi sau, đưa Hồ Hồng Đức cùng Chu Khiếu Thiên xuống máy bay.

Thiên, tôi nói người không thể ở Hồng Kông dừng vài ngày sao? Tiểu Tiểu tặng người biệt thự kia, người chưa có xem qua.

Nhìn thấy Thiên đi xuống máy bay, Đường Văn Viễn một đầu tóc bạc nghênh đón, lão gia này năm nay cũng gần tám mươi, nhưng tinh thần rất tốt, đứng đó sống lưng thẳng tắp.

Chào anh Thiên!

Sau Đường Văn Viễn lộ ra một cái đầu nhỏ, thời gian Thiên chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, hai người hầu như sớm chiều ở chung, tình cảm giống như huynh muội bình thường.

Hắc, Tuyết Tuyết, chúng ta đã lâu không gặp, đã thành cô gái trưởng thành rồi nha?

Thiên theo thói quen vươn tay ra, xoa trên đầu Đường Tuyết Tuyết, sau đó cảm thấy không ổn, vội rụt tay lại.

Ngoại trừ tuyệt mạch cửu âm của Đường Tuyết Tuyết, dáng người so với năm trước ít nhất cũng cao hơn 10 cm, giống như là mầm đậu dáng người cũng trở lên thùy mị, nhất là sắc mặt vốn trắng bệch, hiện tại trên mặt trắng mang theo tia đỏ ửng, đã hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.

Anh Thiên, anh tới nhà em ở vài ngày được không, Tuyết Tuyết rất nhớ anh.

Đường Tuyết Tuyết không chú ý Thiên xấu hổ, xông lên kéo cánh tay Thiên, tâm tính của cô rất đơn thuần, cũng không chú ý đến mình đã là cô gái lớn.

Khụ khụ, Tuyết Tuyết, lần này không được.

Thiên cười khổ một tiếng, nhìn về phía Đường Văn Viễn nói:

Ông Đường, tôi lần này có việc cần lo liệu, trở về xử lý xong việc, tôi đến xem phòng kia.

Cung Tiểu Tiểu đưa ra ở biệt thự cách chỗ ở Đường Văn Viễn không xa, nghe Đường Văn Viễn nói phong thủy còn hơn chỗ ở của y, điều này làm Diệp Thiên có chút chờ mong, nếu như có thể bày ra trận pháp tiếp dẫn linh khí trên biển, trong một trăm năm cũng không lo tu luyện sử dụng nguyên khí trời đất nữa.

Chỉ là Thiên trong thời gian này luôn luôn cảm thấy không tự nhiên, trong tay chưa có Ngọc Thạch thượng phẩm để bày trận, cho nên chuyện này bị trì hoãn, nhưng nếu có thể thuận lợi tìm được số vàng kia, Thiên thật sự rất muốn nhanh chóng bố trí biệt thự ở Hồng Kông.

Được, vậy là quyết định rồi.

Đường Văn Viễn gật đầu, kéo Thiên sang bên cạnh vài bước, nhỏ giọng nói:

Tôi cùng với tướng quân Ba Cương của Myanmar là bạn hữu nhiều năm, sau khi cái máy bay này hạ cánh, sẽ dừng trong sân bay quân dụng do tướng quân Ba Cương kiểm soát, cậu nếu gặp chuyện gì, có thể tìm tướng quân Ba Cương xin giúp đỡ, hơn nữa bất cứ lúc nào đều có thể vào sân bay trong doanh trại để cất cánh, không bị hàng không quản lý.

Đường Văn Viễn là nhân vật thế nào, Thiên mặc dù chưa nói mục đích mượn máy bay riêng, nhưng người am hiểu sâu sắc tính cách Thiên cũng đoán được hắn nhất định gặp phiền toái, cho nên không chỉ có mượn máy bay, thậm chí đường lui cho Thiên đều đã sắp xếp xong xuôi.

Ông Đường, tôi nếu muốn mượn mấy chiếc xe quân đội, không biết có được không?

Sau khi nghe Đường Văn Viễn nói, trong lòng Thiên cảm động, người đi Myanmar lần này cùng hắn thật sự không ít, nếu có thể mượn mấy chiếc xe quân đội Myanmar, đi ra ngoài có thể thuận tiện hơn rất nhiều.

Không thành vấn đề, cậu trước tiên qua đó, đến lúc ấy tôi liên hệ, để bọn họ gọi điện thoại cho cậu, mấy chiếc xe tuyệt đối không thành vấn đề.

<font face="&quot Đường Văn Viễn một câu liền đáp ứng, đất nước Myanmar này do rất nhiều bộ lạc tạo thành, lực ảnh hưởng của chính phủ Myanmar rất có hạn, thủ lĩnh cầm binh quyền bộ lạc, mới là chủ nhân Myanmar chân chính, những người này thông thường muốn núp dưới danh hiệu tướng quân.

Được, ông Đường, nhân tình này tôi nhận, khi quay lại đợi tôi bố trí tốt biệt thự ở Hồng Kông, ông đến lúc đó hãy vào trong ở đi.

Từ khi xuất đạo đến nay, phần lớn của cải Thiên kiếm được chủ yếu đều từ trên người Đường Văn Viễn, hơn nữa chuyện lần này, Thiên cũng có vài phần không được tự nhiên, tất cả những ngày sau này của Đường Văn Viễn, cho dù bản thân bị thương tổn, cũng phải giúp Đường Văn Viễn hóa giải, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà người trong kỳ môn thường không muốn nợ nhân tình.

Giải thuật pháp không giống trị bệnh cứu người, việc này thuộc loại nghịch trời, giống như trên người Lý Thiện Nguyên dùng phương pháp bảy cái đèn kéo dài tính mạng, trực tiếp giảm bớt mười năm dương thọ của Thiên, nếu không phải gặp được y, chỉ sợ bây giờ còn có một đầu tóc bạc đấy chứ.

Đường Văn Viễn cũng biết cách thức trong chuyện này, sau khi nghe được Thiên nói, trên mặt lập tức lộ ra sự vui mừng, đang muốn mở miệng nói chuyện, một chiếc xe Audi dừng bên cạnh mọi người, từ trên xe bốn người bước xuống.

Trong bốn người này có ba người Diệp Thiên nhận thức, lần lượt là con gái Tả Gia Tuấn, một người nữa là Liễu Định Định, còn một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, Thiên không biết.

Chào tiểu sư thúc, ông chú, Đường lão!

Nhìn thấy Thiên và Đường Văn Viễn, vợ chồng Liễu Tông Quả mang theo con gái vội vàng đi tới chào hỏi, bản thân và của cải gia đình của Tả Gia Tuấn tuy rằng không thể so với Đường Văn Viễn, nhưng lại là nhân vật số một, người Liễu gia từ nhỏ đều biết Đường lão gia, gặp mặt cũng rất tùy ý, mà người trung niên đi theo phía sau họ, lại có vẻ hơi câu nệ.

Tông Quả, vị này là?

Ánh mắt Diệp Thiên hướng về phía người trung niên kia, có người ngoài đi cùng, trên máy bay một số lời không tiện nói ra.

Liễu Tông Quả thấy Diệp Thiên nhíu mày, vội giải thích:

Tiểu sư thúc, đây là đại sư tách Thách mà tôi mời đến, lần này đi Myanmar chọn nguyên liệu thạch, toàn bộ là nhờ ông ấy.

Được, vậy cùng đi đi.

Thiên quay lại nhìn về phía Liễu Định Định, nói:

Sao cháu cũng đi theo thế?

Đối với đồ tôn này, Diệp Thiên không phải đau đầu bình thường, cô tuy rằng bộ dáng rất được cũng rất có hương vị con gái, nhưng tính cách lại có chút giống con trai, nói dễ nghe là làm việc nhanh như chớp, nói khó nghe là làm hỏng việc nhiều hơn là thành công.

Ông chú, cháu không đi tìm thạch đâu, rất nhàm chán, cháu là đi theo chân ông.

Liễu Định Định mở miệng làm Thiên cau mày, đây là càng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, có nha đầu kia đi theo, lần này không muốn náo nhiệt cũng khó.

Không được, ta đi làm chuyện nghiêm túc.

Liễu Định Định không phục, chỉ vào Chu Khiếu Thiên,nói:

Ông chú, hắn có thể đi theo, cháu dựa vào cái gì không thể đi?

Chu Khiếu Thiên kéo vạt áo Thiên, nhỏ giọng nói:

Sư phụ, cho Liễu Định Định đi.

Năm trước lúc đến kinh thành, Liễu Định Định gặp qua Chu Khiếu Thiên, hai người họ công lực xấp xỉ nhau, thường xuyên cùng nhau bàn luận pháp công, chẳng qua luận vai vế Chu Khiếu Thiên so với Liễu Định Định cao hơn một hàng, rất thích tranh nhau với cô.

Chu Khiếu Thiên, ngươi muốn ăn đòn đúng không? Ta là ma y... truyền nhân dòng chính, ngươi mới chỉ ghi tên thôi! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Quả nhiên, sau khi nghe được lời Chu Khiếu Thiên nói, Liễu Định Định lập tức từ thục nữ hóa thân thành ma đầu, xắn tay áo lên muốn cùng Chu Khiếu Thiên lý luận một phen.

Được, tiếp tục ầm ĩ hai người các ngươi đều đừng đi, đi, lên máy bay!

Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Nhị sư huynh với nha đầu kia không có biện pháp, hắn làm sao có? Chỉ hi vọng cô lúc ở Myanmar bớt gây phiền toái cho mình thôi.

Khiếu Thiên tính cách có chút hướng nội, cùng nha đầu kia thật sự là bù trừ nha?

Sau khi lên máy bay riêng màu xám bạc của Đường Văn Viễn, Thiên có chút nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên cùng Liễu Định Định, ánh mắt kia làm hai người lập tức căng thẳng.

Sau khi máy bay bay lên trời, Chu Khiếu Thiên đứng ngồi không yên, ghé vào bên cửa sổ nhìn mặt đất đang dần thu nhỏ, vẻ mặt tràn đầy tò mò, bọn họ ngồi là khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không đứng bên cạnh không cần phải nói thêm, trên mặt luôn nở nụ cười chuyên nghiệp.

Đợi máy bay đi vào tầng mây, Chu Khiếu Thiên mới thu hồi ánh mắt, mặt ửng đỏ mỉm cười, nhìn trộm tiếp viên hàng không xinh xắn, hướng Thiên hỏi:

Sư phụ, chúng ta sẽ ở Hồng Kông vài ngày sao?

Bởi vì Thiên dùng danh nghĩa công việc tham gia Phỉ Thúy Myanmar, hơn nữa chuyến bay này lại ngừng ở Hồng Kông, cho nên Thiên cùng Liễu Tông Quả con rể Tả Gia Tuấn hẹn nhau gặp ở sân bay Hồng Kông, sau đó đi máy bay riêng của Đường Văn Viễn tới Myanmar trước.

Về phần đám người Vũ Thần, còn lại đi theo đoàn du lịch trực tiếp đi Myanmar, khách sạn trước đây đã đặt phòng được, hơn nữa có điện thoại liên hệ, cũng không phải ngu mà bỏ mất.

Ta ở Hồng Kông có biệt thự, sau này ngươi khi nào muốn đều đến ở được, nhưng lần này khỏi phải nghĩ đến, trước làm tốt việc này rồi nói sau.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Chu Khiếu Thiên, Thiên không nhịn được nở nụ cười, lần đầu tiên mình đi máy bay cũng có cùng bộ dáng với y bây giờ, chỉ còn thiếu không hỏi đồ uống trên máy bay bao nhiêu tiền một cốc thôi!

Ông Hồ, cảm giác thế nào?

Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Hồng Đức, biểu hiện của y cùng Chu Khiếu Thiên khác nhau, từ lúc máy bay cất cánh, sắc mặt luôn luôn rất căng thẳng.

Cùng cậu đi xong lần này, tôi không bao giờ ngồi máy bay nữa.

Hồ Hồng Đức lắc đầu:

Tôi không thích loại cảm giác này, nếu từ trên này ngã xuống, đến thần tiên cũng biến thành thịt vụn thôi.

Người luyện võ, thường thường khá chú trọng hoàn cảnh chung quanh, hơn nữa công lực đạt tới trình độ nhất định, giác quan thứ sáu sẽ trở lên mẫn cảm dị thường, có thể mơ hồ sớm cảm ứng được nguy cơ phát sinh, nhưng ngồi trên máy bay, loại cảm ứng này dường như hạ xuống dưới 0.

Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân công lực Hồ Hồng Đức chưa đạt, nếu đổi thành Thiên, trước khi lên máy bay, hắn có thể sơ sơ cảm giác được việc này có phát sinh nguy hiểm hay không, nếu tâm thần không yên, Thiên tuyệt đối không lên chuyến bay này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.