Soi sáng bầu không khí của các phú hào trong võ đài là những thục nữ, họ quen cả thân phận của mình chỉ còn sự bốc cháy mà chỉ có máu tươi trên võ đài mới dập tắt được.
Các quyền thủ chuyên nghiệp trên võ đài so với các quyền thủ quyền anh chuyên nghiệp có hơi kém một chút, võ dài trước mặt trái phải khoảng 5m không có nghề chuyên nghiệp, đá vuông của các cửa hàng còn chưa cọ rửa sạch vết máu nâu.
Vừa rồi lúc Nguyễn Tương Căn và Khẳng Phổ Tư ở dưới võ đài nhìn hình thể hai người còn không chênh lệch rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ khi đứng trên võ đài mọi người đều tận mắt nhìn thấy trước Khẳng Phổ Tư, Nguyễn Tương Căn rất nhỏ.
Mới đi lên võ đài nhưng hai quyền thủ đã rất cẩn thận, nhất là Nguyễn Tương Căn các động tác ở hai chân biến đổi liên tục, nhìn chằm chằm vào vai Khẳng Phổ Tư, còn Khẳng Phổ Tư thì cũng đặt sự chú ý lên hai bàn chân tráng kiện của Nguyễn Tương Căn.
Không ai xem thường cuộc chiến sinh tử này, nếu không sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của mình, trước trận đấu Nguyễn Tương Căn đã khảo sát kĩ đòn ở hai tay Khẳng Phổ Tư , chỉ cần không để đối phương gần người thì có thể nắm được khả năng trong cuộc tranh tài này.
Giống như Nguyễn Tương Căn những người trong hắc quyền đừng có thấy hắn ta thấp bé mà coi thường, thật ra sức mạnh cực kì lớn, giữa các cuộc tranh tài hắn ta chỉ cần sử dụng đùi phải đá vào đầu đối thủ thì có thể phát huy sức mạnh to lớn.
- Giết chết hắn ta, giết!
- Khốn nạn, lên đi, đánh chết tên tiểu ải kia đi!
- Khẳng Phổ Tư, xé xác nó ra, ta với ngươi sẽ cùng ngủ một giấc.
Người trên võ đài thì bình tĩnh, người vây xung quanh thì kích động, bọn họ đều reo hò các quyền thủ tiến lên. Có tiếng của một cô gái càng làm cho không khí trong võ đài náo nhiệt hơn,
- Mẹ kiếp!
Chúc Duy Phong nhìn ánh đèn trên võ đài thấy các đó không xa có một cô gái đang ngồi ở đó, không nhịn được liền mắng một câu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.xyz
- Sao vậy? Người đàn bà kia làm sao, ông quen ư?
Thấy Chúc Duy Phong có vẻ kì lạ, Diệp Thiên cũng nhìn là một người đàn bà da trắng khoảng 30 tuổi, nóng nảy, nhất là trước ngực như hai quả bóng phống lên bắn ra cả ngoài áo lót.
- Người đàn bà đó là của Lặc Khắc Phỉ, trời sinh kẻ phản bội, không biết đã ăn mằn với bao nhiêu người!
Chúc Duy Phong bĩu môi, tỏ vẻ coi thường.
- Tiểu Chúc, tôi nghe nói Lydie thích nhất là những người trẻ tuổi, có phải ông và cô ấy cũng một chân không đấy?
Đổng Thăng Hải cười.
- Nào có đâu, Hải gia, tôi thấy gai mắt cái loại đàn bà taxi này lắm.
Có vẻ như Chúc Duy Phong nghĩ một đằng làm một nẻo, thật hai hai năm về trước khi ông ta tham gia một tiệc rượu ở hải ngoại đã giật nảy mình trước sự lẳng lơ của Lydie, còn đối phương cũng tỏ ra rất thiện cảm với ông ta.
Nhưng khi tiệc rượu kết thúc, Lydie lại dời khỏi bữa tiệc vởi một kẻ cơ băp khác, điều này khiến cho Chúc công tử hận mãi không thôi, vậy nên hôm nay lại nhớ đến người đàn bà này.
Tiếng la hét dưới võ đài, khiến cho hai người trên võ đài đứng cũng không yên, Khẳng Phổ Tư ngầm phát ra âm thanh dữ dội, đầu tiên là hướng về Nguyễn, hai tay mở ra cơ thể cao lớn như một ngọn núi bao phủ lên Nguyễn Tương Căn.
Không đợi cho Khẳng Phổ Tư đến gân, nhanh như chớp đùi phải của Nguyễn rút ra ngoài, vì nhỏ hơn so với đối phương rất nhiều nên một cú đá cũng vấp phải đùi trái của Khẳng Phổ Tư.
Mặc dù Khẳng Phổ Tư là người chủ động tấn công nhưng luôn phải phòng bị kĩ cái chân của Nguyễn, vỗ dĩ đã tiến được về phía trước nhưng phải dừng đột ngột, chân trái nâng lên trước, dùng bắp chân chặn cú đá của Nguyễn.
Đối với Khẳng Phổ Tư mà nói, lần này giao thủ chẳng qua là muốn thử lực công kích của Nguyễn xem thế nào mà thôi nhưng hai chân giao kích trong nháy mắt sắc mặt Khẳng Phổ Tư đã thay đổi cứ như là bị rắn độc cắn vậy.
Dây thừng vây quanh bốn phía của võ đài, cũng có không ít các loa âm thanh cỡ nhỏ dường như mọi người đều nghe thấy một tiếng răng rắc, ngay sau đó tên Khẳng Phổ Tư khổng lồ đã phải lùi về sau, hiển nhiên là sữa mạnh đã giảm nhiều.
Nguyễn Tương Căn đứng thứ 11 trong hắc quyền, biệt danh là rắn độc, sau một chiêu trôi chảy cả cơ thể nhanh như điện đánh về phía trước, đùi phải thụi liên tục lên sườn phải của Khẳng Phổ Tư.
Tuy Nguyễn Tương Căn chỉ dùng một loại công kích nhưng nhanh trong chớp mắt, sức mạnh cũng rất lớn, tay trái Khẳng Phổ Tư liên tục đỡ các cú đá lên sườn của Nguyễn Tương Căn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Trong các trân đấu đã qua, Khẳng Phổ Tư đầu lấy đấu vật để chiến thắng đối thủ, hơn nữa với thân hình cao lớn lực lưỡng của hắn ta có đánh bừa cũng không thiệt thòi.
Nhưng chống lại Nguyễn Tương Căn, sau đó Khẳng Phổ Tư mới biết biệt danh rắn độc quả không sai, cánh tay trái của hắn ta đã tê liệt không còn cảm giác, cũng chẳng kém gì mùi vị bị rắn độc cắn.
- A!
Khẳng Phổ Tư tiếp tục bị như vậy, hắn ta nhất định là chết sau khi gầm lên một tiếng tuy đứng vững như cánh tay trái đã bị một đòn nghiêm trọng, bất ngơ tay phải chộp về phía Nguyễn Tương Căn.
80% lực công kích đều ở trên tay, tục nhữ có câu: nhất thốn trường, nhất thốn cường, hắn ta tuy cao lớn nhưng chân không dài bằng đối phương, chỉ có một chút cơ hội chuyển bại thành thắng.
Nguyễn Tương Căn là người có kinh nghiệm thi đấu rất phong phú, sao có thể để cho Khẳng Phổ Tư toại nguyện được.
Khi đối phương giơ tay phải ra, trong nháy mắt cơ thể đã không còn phòng ngự được, Nguyễn Tương Căn còn chưa thu đùi phải về, chân trái đã giơ lên chống đỡ, cả cơ thể bay lên, chân trái giống như một con rắn độc cứ lặng yên không một tiếng động đến chỗ Khẳng Phổ Tư.
Lúc Khẳng Phổ Tư phát hiện ra thì đã muộn, thậm chí một chút thời gian để động đậy cũng không có, chân trái của Nguyễn đã đá trúng huyệt thái dương phải của hắn ta.
- Bịch!
Một âm thanh lan truyền trong võ đài trên không trung Nguyễn như một đường cong, sau đó chân phải tiếp đất trước, quay một vòng, chân trái lướt một vòng rồi đặt đúng xuống vị trí vừa rồi.
Thực ra không cần đến chưởng thứ 2, bởi vì ngay sau chưởng thứ nhất cả lỗ tai và miệng của Khẳng Phổ Tư đã chảy máu, nhìn cú đá kia của Nguyễn không mạnh như thực ra lại rất mạnh, chỉ một cú đá đó đã phá hủy dây thần kinh của Khẳng Phổ Tư.
Cú đá lần thứ hai mạnh hơn lần thứ nhất, sau khi Khẳng Phổ Tư bị đá vào đầu, mọi người trong võ đài cười hì hì, qua màn ảnh là một màn trình diễn cực kì tàn nhẫn.
Có lẽ nguyên nhân là do của đá này của Nguyễn Tương Căn quá mạnh, cú đá ngang ngạch này được camera ghi lại khiến cho mọi người xem vây xung quanh hô lên hưng phấn.
Chấn động! trong lòng Diệp Thiên lúc này có duy nhất một từ chấn động.
Động tác của Nguyễn Tương Căn hết sức đơn giản, không giỏi làm được hoàn tòan là vì muốn giết chết đối phương, kỹ thuật giết người này trên thế giới khiến mọi người phải thay đổi sắc mặt.
Diệp Thiên cũng đang nóng dần lên, hắn không biết rằng cơ thể mình khi bị công kích thì sẽ phản ứng như thế nào, mình có thể cảm nhận được cú đá sinh tử kia không, điều này là cho Diệp Thiên hưng phấn, thậm chí còn có cảm giác khao khát được tham gia trận đấu.
Tuy mọi người đều cảm thấy trận đấu này sớm đã phân thắng bại nhưng trên võ đài trận đấu vẫn đang tiếp tục kịch liệt.
Lần này sau khi bị đá hai cú liên tiếp lên đầu trong chưa đầy 1 giây Khẳng Phổ Tư đã không thể đứng vững được nữa, nhưng vì theo quán tính hắn ta cũng chưa ngã ngay mà lùi về phía sau.
Rắn độc Nguyễn Tương Căn không vì thế mà tha tấn công hắn ta, Nguyễn chạy nhanh bay lên dùng hai đùi và các đốt ngón tay kẹp lấy cổ Khẳng Phổ Tư cơ thể đang uốn éo trên không trung.
Một tiếng "răng rắc" vang ròn Khẳng Phổ Tư còn không biết có người đứng sau lưng mình.
- ầm!
Sau khi rơi xuống từ cơ thể của Khẳng Phổ Tư, Khẳng Phổ Tư tiếp tục đứng thẳng như Kin Sơn rồi ngã ầm xuống mặt võ đài âm vang rất to.
- hả… hả?
Nguyễn đừng trên giữa võ đài gào lên như một con dã thú, sợ hãi ánh mắt như một con rắn độc nhìn mọi người ở dưới võ đài.
Ánh mắt đó khiến mọi người dựng cả lông tóc, ánh mắt không giống người thường giống như Khẳng Phổ Tư bị giết vậy như mình cũng đang chết đi.
Theo lý thuyết thì lúc này trọng tài phải lên võ đài xem Khẳng Phổ Tư đã chết chưa nhưng căn bản là không ai dám đến gần, trọng tài gọi hai người cảnh vệ cầm vũ khí tự động:
- Xuống về phòng nghỉ ngơi đi!
Trong lịch sử hắc quyền, trọng tài bị tử vong không nhiều, cơ hồ dưới mỗi trận thi đấu cũng chỉ có một trọng tài bị ngộ thương, dần dà có quy tắc các trận đấu hạng nhất không cần trọng tài tham gia.