Việc của nó và Thiên rất đơn giản: chỉ có việc đến cửa hàng hoa và mua 9999 bông hoa hồng đỏ (Gen: dễ quá cơ -_-). Nó với Thiên đến cửa hàng hoa Flower nhưng số phận để để nó với Thiên hóng gió tiếp tục. Chủ cửa hàng hoa bảo với nó và Thiên rằng bây giờ chỉ còn có 150 bông hoa hồng đỏ và thế là nó với Thiên lại tiếp tục đi mua thêm 9849 bông nữa. Sau khi đến thêm 3 cửa hàng nữa, bọn nó chỉ tìm được thêm 1000 bông và thế là không biết phải tìm 8849 bông nữa. Quả là một cuộc hành trình gian nan khó khăn.
– Chị ơi, em nản quá. Nếu mà cứ tình hình này thì chả biết đến 9h tối nay hay là 9h sáng mai nữa! Thiên than vãn.
– Chị cũng vậy để gọi cho tên Dực xem thế nào!
– Vâng. -vẫn cái giọng chán nản.
Nó lấy điện thoại ra gọi cho cậu. Đợi mãi mà không ai bắt máy, đang định tắt máy thì cậu bắt máy.
‘- Alo, ai vậy??? -cậu nói.’
– Chị vợ tương lai của mày. -nó giọng hầm hè.
‘- À vâng vâng. Chị vợ gọi em có chuyện gì quan trọng không ạ?’
– Chị với thằng Thiên đi đến a cửa hàng mà chỉ mua được có 1150 bông hoa thôi. Cứ kiểu này thì đến 9h sáng mai mới đủ 9999 bông hoa hồng đỏ đó. -nó than.
‘- Hay bây giờ chị đến địa chỉ này đi: số 68, đường zz, vùng ngoại ô. Chắc chắn sẽ mua được đủ số hoa còn lại!’
– Vậy được.
Nó tắt máy rồi phóng ô tô đi đến địa chỉ được cậu cho. Đến nơi, nó và cậu mặt nổi đầy hắc tuyến vì địa chỉ đó là một cửa hàng hoa đã cũ lắm rồi không biết có mua đủ không nữa. Chán nản, nó với Thiên bước vào của hàng hoa, nó và Thiên khá ngạc nhiên vì trong cửa hàng này có rất nhiều các loại hoa và các loại hoa đều được sắp xếp ngay ngắn. Lúc đó, có một cặp vợ chồng già cầm chổi đi ra hét:
– CÁC NGƯỜI LÀ NGƯỜI CỦA TÊN PHẠM THẦN HOÀNH KIA PHẢI KHÔNG???? MAU CÚT ĐI!!!!
Thiên lúc này xua xua tay nói:
– Dạ không phải. Bọn con đến đây theo chỉ dẫn của Phạm Thần Dực để mua hoa ạ.
Cặp vợ chồng già kia nhìn nó và Thiên rồi cười hiền nói:
– Nếu là cháu ngoại của ta thì được. Mau vào đây.
– Vậy 2 người là ông bà ngoại của anh Dực sao? -Thiên tò mò.
– Đúng thế. -bà lão cười hiền.
Sau đó thì nó và Thiên đi theo ông bà ngoại của cậu. Trong khoảng thời gian lấy hoa ở khu vườn thì nó và Thiên đã kể toàn bộ sự việc cho ông bà ngoại của cậu nghe. Khoảng 1 tiếng sau thì họ đã có đủ tất cả 9999 bông hoa hồng đỏ.
– Cảm ơn ông bà ạ. -nó lễ phép.
– Không có gì cả. -ông lão cười
– Hãy chăm sóc cho cháu trai và cháu dâu của ta thay ta nhé! -bà lão căn dặn nó và Thiên.Sau đó thì nó và Thiên phóng thẳng đến công viên RP để kịp chuẩn bị.
~ Chỗ hắn ~
Hắn một mình phóng mô tô đi một mình đến QN shop để mua một đống đồ handmade cho màn tỏ tình siêu hoành tráng siêu đáng yêu của cậu. QN shop cũng chính là nơi mà hắn, anh và cậu hồi nhỏ đến để mua đồ làm cho mẹ hắn, mẹ anh và mẹ cậu. Bước xuống mô tô, hắn nhanh chóng bước vào cửa hàng và chọn những món đồ cần thiết cho tối nay. Ở đây, phải gọi là có tất tần tật những đồ làm handmade.
– Xem nào……75 tờ giấy bìa màu đỏ, 10 bộ bút nước, 10 cái kéo, 15 lọ keo sữa, 25 cuộn ruy băng các loại, blo bla….blo bla. Ở đây có đủ những thứ đó không chị? -hắn hỏi chị chủ cửa hàng.
– Chắc là còn đủ. Đợi chị một tí. -chị chủ cửa hàng nói.
Còn hắn trong lúc chị chủ cửa hàng đi thì hắn lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian. Nghịch điện thoại được 20′ thì hắn thấy chị chủ cửa hàng khệ nệ mang đồ ra, đặt đồ lên bàn rồi nói:
– Đây là tất cả đồ mà em cần này! Em làm gì mà cần lắm thế Tuấn Anh?
Vì từ nhỏ đã ra chỗ này rất nhiều nên chị ấy đã thuộc và nhớ tên của cả 3 đứa bọn hắn.
– Cho thằng Dực chị ạ! Nó có việc.
– Việc gì mà cần nhiều đồ vậy? Sinh nhật ai à?
– Không ạ là thằng Dực nó tỏ tình đó chị.
“Rầm”. Chị chủ cửa hàng đập tay xuống bàn rồi hét to:
– CÁI GÌ???
Lúc này hắn mới để ý đồng hồ trên điện thoại rồi nói:
– Thôi em đi đây sắp muộn rồi!
Sau đó thì xách toàn bộ đồ chạy ra mà hoàn toàn không để ý trên môi chị chủ cửa hàng nở một nụ cười hiểm ác.
~ Tại chỗ anh và cậu ~
Anh và cậu chỉ có việc đi mua 200 quả bóng bay hình trái tim và 50 quả pháo hoa nên rất đơn giản. Anh và cậu đến siêu thị gần nhà mua cho nhanh nhưng sao mà cuộc đời hôm nay trong siêu thị lại chỉ có 2 người con trai còn lại toàn là phụ nữ. Sau 2 tiếng quay vòng vòng trong siêu thị thì hai chàng nhà ta đã mua được đủ đồ. Đến quầy thanh toán thì thấy rất nhiều người cũng đang xếp hàng đợi thanh toán. Cậu lên tiếng:
– Mọi người có thể cho chúng tôi thanh toán trước được không???
Mọi người quay lại nhìn rồi….người thì mắt trái tim, người thì chảy nước dãi, người thì hú hét ầm ầm…blo bla…blo bla….. Sau đó thì cùng hét ầm lên:
– ĐƯỢC!!!!
Mọi người đứng dẹp sang 2 bên tạo thành lối đi cho anh và cậu đến quầy thanh toán. Bà chị ở quầy thanh toán mấy cái món đồ của anh và cậu đến tận 30′ chưa xong vì còn bận uốn a uốn ẹo để xin được….số điện thoại của anh và cậu. Anh và cậu nhìn nhau rồi cười cười. Anh nói:
– Này Dực, hình như mày mua đồ này để có việc tối nay thì phải???
– Đúng thế. -cậu trả lời.
– Việc gì vậy??? -anh tỏ vẻ không biết gì.
– Tỏ tình đó. -cậu ngây thơ đáp.
“Ầm…Ầm…Ầm”. Sét đánh ngang tai mấy người phụ nữ trong đó có cả bà chị thu ngân. Lúc này cậu mới nói:
– Cô đã thanh toán xong cho tôi chưa???
Bà chị đó không nói gì mà chỉ biết đưa đồ cho cậu, cậu trả tiền sau đó anh với cậu ra ngoài. Ra ngoài siêu thị anh với cậu nhìn nhau rồi cười phá lên làm cho những người đi đường tưởng là mấy thằng điên. Sau khi đã cười đủ, anh và cậu lấy ô tô đến công viện RP ngay.