Thiên Thần Băng Giá! Em Là Của Tôi!

Chương 23: Thành công hay thất bại ~



~

~ Tối hôm đó. 10h ~

Tại biệt thự Phạm Gia lúc này không khí rất căng thẳng vì mọi người đang bàn cách xử lí tên bang chủ HMA đó mới được. Do buổi chiều nay ông bác sĩ kia không mua được (chính xác là có mua được nhưng mà lúc ông bác sĩ định đưa cho hắn thì bị cô và nhỏ ngăn lại cướp…hơn nữa còn uy hiếp không được nói cho hắn biết nữa chứ). Đương nhiên sau đó thì ông bác sĩ bị hắn mắng cho té tát một trận và bảo nếu không chăm sóc tốt nó thì sẽ được cuốn gói trở về Việt Nam với cụ tổ của ổng.

– Tại sao ông ta lại không mua được chứ!!! -hắn giận dữ đập tay xuống bàn.

– Nhưng tại sao cậu lại cần xyanua??? -cô hỏi hắn.

Lúc này cả đám cũng mới để ý đến việc này bởi vì hôm qua chỉ biết được BOSS Kelvin đi tìm xyanua chứ cũng …..chưa biết lí do đi tìm nên bây giờ có 10 cái bản mặt tức 20 con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn để chờ câu trả lời.

– Tôi muốn lấy xyanua để giết tên bang chủ HMA chứ còn làm sao!!! -hắn chả lời.

– Ohhhhhhhh….. -bây giờ cả bọn mới hiểu ra.

Cô đứng lên rồi nói:

– Bây giờ tôi với An sẽ đi đến bệnh viện để trông con Nhiên!

– Để tôi đưa cậu đi. -anh chủ động hỏi.

Nhưng cuộc đời mà, quá phũ phàng….

– Không cần đâu! -cô trả lời thế rồi xuống gara lấy mô tô trước còn nhỏ thì ở lại chào ck yêu quý.

Nhỏ vừa lấy được chìa khóa mô tô đang định ra gara thì Phương lên tiếng:

– Mình cũng muốn đi cùng 2 người!

Lưỡng lự một lúc nhỏ cũng gật đầu và bảo Phương lên lấy một ít đồ để vào bệnh viện. Trong lúc Phương lấy đồ thì nhỏ xuống gara trước để bàn chuyện với cô.

– Hân tỉ tỉ, kế hoạch có chút thay đổi.

Cô đang ngồi trên chiếc mô tô nghe nhỏ nói thế thì suýt ngã, khi lấy lại được thăng bằng cô mới hỏi:

– Thay đổi cái…what???

– Tối nay, Phương đòi đi theo chúng ta. Có lẽ phải thay đổi kế hoạch thôi!!! -nhỏ mặt lo lắng nói.

Cô trầm ngâm 1 lúc thật sự làm nhỏ rất lo lắng đi. Sau đó thì cô quay sang nói với nhỏ:

– Không sao đã vậy chúng ta sẽ kéo theo Phương vào kế hoạch vì nếu không trong ngày mai chúng ta sẽ không thực hiện được bước cuối cùng trong kế hoạch. Tuy như vậy sẽ làm cho Thiên đau khổ nhưng chị nghĩ Phương cũng sẽ đồng ý thôi, lát nữa đến bệnh viện chúng ta sẽ thuyết phục Phương.

Nhỏ không nói gì mà chỉ gật đầu một cái, thật ra nhỏ không muốn làm cho Thiên đau khổ đâu nhưng kế hoạch kia quan trọng hơn rất nhiều. Đúng lúc này thì Phương cũng xuống đến gara, nhỏ nói Phương là lên mô tô của nhỏ để nhỏ đèo để cô đến bệnh viện trước. Phương cũng chẳng thắc mắc gì nhiều mà vô tư ngồi lên mô tô của nhỏ.

~ 30′ sau. Bệnh viện nơi nó nằm ~

Vì đi sau cô nên khi nhỏ và Phương đến thì đã thấy cô đứng trước cửa phòng bệnh của nó rồi. Phương đi đến phòng bệnh của nó thì thấy các bác sĩ đang chuẩn bị đẩy giường bệnh của đến phòng điều trị. Phương nhìn thấy hốt hoảng hỏi cô và nhỏ:

– Chị Hân, chị Nhiên làm sao mà lại….bị chuẩn đến phòng điều trị vậy???

Cô không nói gì mà chỉ ngoắc ngoắc tay ý nói bảo Phương đi theo. Phương đang rất lo lắng cho nó nên cũng miễn cưỡng đi theo, cô cùng nhỏ dẫn Phương đi đến phòng làm việc của ông bác sĩ nọ. Khi đã an tọa trên ghế thì cô mới bắt đầu nói:

– Chị và An đã yêu cầu các bác sĩ điều trị cho con Nhiên trong tối nay!

– Tại sao??? -Phương ngạc nhiên.

Cô ngả người vào chiếc sofa màu nâu trong phòng, ngắm nghiền mắt (bắt chước Nhiên nè) rồi mới nói:

– Đó là một phần trong kế hoạch của tụi chị.

– Kế hoạch gì chứ??? -Phương càng ngày càng lo lắng.

Nhỏ quay lại nhìn cô, khi cô gật đầu cũng là lúc nhỏ nhìn thẳng vào mặt Phương rồi bắt đầu kể về kế hoạch của mình và cô.

– Kế hoạch của bọn mình là đưa Nhiên tỉ tỉ rời xa khỏi cuộc sống hiện tại. Bước đầu bọn mình sẽ để các bác sĩ ở đây điều trị cho Nhiên tỉ nhưng không được để mấy người kia biết, bước tiếp theo sẽ để cho tỉ ấy ở bệnh viện cho đến khi nào đến chuyến bay mà anh Toanh đã đặt. Và bước cuối cùng sẽ là đưa tỉ ấy ra nước ngoài. Đương nhiên là không thể để tỉ ấy đi một mình được vậy nên mình và chị Hân cũng sẽ bỏ đi, bỏ đi mà không cho ai biết kể cả…Dực!!!

Khi nhắc đến cậu, nhỏ có chút nghẹn lại nhưng biết sao được. Phương thật sự không tin vào tai mình nữa.

– Tại sao phải làm vậy chứ??? Tại làm sao??? -Phương hỏi.

– Chị không muốn để cuộc sống của con Nhiên phải đi theo một quỹ đạo mới. Bây giờ em đã biết về kế hoạch này thì em cũng sẽ phải đi cùng bọn chị!

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gò má của Phương, Phương suy nghĩ “Nếu bây giờ mà kế hoạch thành công thì An sẽ đau lòng, anh Dực sẽ đau lòng, mình sẽ đau lòng, Thiên sẽ đau lòng, anh Hoàng cũng sẽ đau lòng hơn nữa anh Toanh cũng vậy. Tại sao lại làm như vậy??? Mà nữa 4 đại huynh, đại tỉ cũng đau lòng. Oimeoi tại sao? tại sao? tại sao? Không thể được mình phải ngăn chuyện này!!!”.

– KHÔNG!!! KẾ HOẠCH NÀY KHÔNG ĐƯỢC PHÉP THÀNH CÔNG!!!

Phương hét ầm lên, may đây là cửa cách âm nếu không các bệnh nhân đã được hân hạnh đánh thức. Cô và nhỏ nhìn Phương cũng hiểu được phần nào nên chỉ nhỏ nhẹ nói:

– Em hãy coi chuyện này là trả ơn cho chuyện em đã làm với bang ANGEL ngày trước đi!!!

Nghe đến đây, Phương không còn biết nói gì hơn. Bỗng lúc này ông bác sĩ vội vã chạy vào nói lớn:

– Cô Ngọc Hân…có chuyện rồi…..

Lúc này thì cả cô, nhỏ và Phương đều đứng dậy và hét lên:

– CÁI GÌ????

———–

Tối nay sẽ up thêm 1 chap coi như quà xin lỗi vì thất hứa nha~~~

Mong m.n ủng hộ~~~

Yêu m.n~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.