Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 34



Rosie cảm thấy Johnny đã chiếm hữu được đời nàng. Nàng cũng bằng lòng để cho anh chiếm hữu. Nàng thỏa thuận với anh.

Kể từ buổi ăn tối ở nhà hàng Voltaire vào hôm thứ ba, anh luôn luôn ở bên cạnh nàng. Sau khi dẫn anh đi thăm Malmaison vào chiều thứ tư, anh yêu cầu nàng hướng dẫn anh đi xem những nơi anh chưa biết ở Paris, nhũng nơi mà trong những lần đến trước đây anh chưa biết. Những lần đến trước đây đều là những buổi trình diễn âm nhạc, cho nên anh không có thì giờ du ngoạn.

Rosie tìm những nơi mà nàng nghĩ là anh sẽ vui thích. Hai người đi chơi với nhau mấy ngày liền, loanh quanh khắp thành phố nàng ưa thích nhất, nàng thuộc lòng những nơi có cảnh đẹp của thành phố, cùng anh ăn trưa ở vài quán ăn nhỏ lịch sự, ăn tối ở những nhà hàng 5 sao như nhà hàng ăn uống Taillevent và Tour d’Argent. Họ vui cười trò chuyện vui sướng. Giữa hai người nẩy nở một tình bạn tươi thắm.

Nhưng đến bữa trưa vào hôm thứ năm thì bỗng đáng ngạc nhiên thấy thái độ của Johnny thay đổi khi hai người đối diện nhau ở nhà hàng Relais Plaza. Anh có vẻ lạnh lùng, xa cách, lơ đãng, thậm chí có vẻ buồn rầu, anh không nói gì với nàng hết.

- Có gì không ổn sao? - Nàng hỏi, lo lắng nhìn anh.

- Không có gì. - Anh đáp, giọng nho nhỏ.

Nàng nghiêng người tới gần anh hơn, rồi cũng bằng giọng nho nhỏ như anh vừa đáp, nàng nói:

- Johnny, em biết có chuyện không ổn. Nói cho em nghe đi nào.

Anh lắc đầu nhưng vẫn không nói gì.

- Em làm anh phật ý à?

- Dĩ nhiên là không. - Anh mỉm cười nhìn nàng, như có ý làm cho nàng yên tâm về điểm này.

- Johnny, trông anh có vẻ buồn.

Anh lặng lẽ quay mặt nhìn đi chỗ khác.

- Anh không ăn uống gì hết - nàng nói tiếp, cố làm cho anh hết buồn, ép anh phải nói chuyện gì đã làm cho anh buồn.

- Anh không đói, Rosie à.

Nàng nhìn xuống đĩa trứng trộn sữa, món mà nàng mới đặt nĩa vào chứ chưa ăn. Nàng lẩm bẩm:

- Em cũng không thấy đói.

Johnny nhìn vào đĩa của nàng, anh thấy nàng cũng không muốn ăn uống gì nhiều. Anh nhìn nàng một hồi lâu, mắt dán chặt vào mặt nàng và bỗng anh nhận thấy mặt nàng trở nên xanh xao một cách khác thường.

Anh để tay lên bàn tay nàng trên bàn, nắm chặt bàn tay nàng, thật chặt đến nỗi những khớp ngón tay của anh trắng bệch ra. Anh từ từ gật đầu như có điều gì hiện ra trong óc anh. Anh nói:

- Chúng ta lên phòng anh. Uống cà phê nhé?

- Vâng. - Nàng nhìn lại anh, đưa tay nắm mạnh tay anh.

° ° °

Nàng mang áo khoác trên tay và khi hai người đã vào trong căn hộ rồi, anh liền đỡ lấy cái áo của nàng.

Hai bàn tay chạm vào nhau, họ nhìn nhau, Johnny ném cái áo khoác của nàng lên chiếc ghế gần đấy với vẻ hết kiên nhẫn nổi; Rosie cũng ném xắc và cặp găng tay lên đấy luôn.

Johnny không rời mắt khỏi nàng.

- Anh không ăn vì không chịu được sự dằn vặt đau đớn trong lòng lâu hơn được nữa...

- Em biết lý do tại sao anh không ăn, Johnny à, Rosie nói nhỏ cắt ngang lời anh. - Em không ăn cũng vì thế.

Hai người nhìn nhau đồng cảm, rồi họ ôm chầm lấy nhau, đeo cứng vào nhau.

Lập tức anh áp môi vào môi nàng, hôn lấy hôn để đưa lưỡi vào trong miệng nàng. Rồi hai bàn tay anh lần vào dưới áo len nàng.

Họ dừng lại trên ngưỡng cửa hôn nhau đắm đuối. Anh quàng tay quanh hai đùi nàng, nâng bổng nàng lên. Nàng liền ôm chặt cổ anh, dang hai chân ra, anh cứ thế để nàng lên giường. Anh đặt nàng lên giường, tựa lưng nàng lên gối rồi đưa tay cởi quần áo nàng.

Nàng lặng yên nằm nhìn anh, anh trút áo vét, vứt cà vạt lên lưng ghế. Sải chân qua phòng, anh đóng cửa phòng ngủ rồi quay lại với nàng, vừa đi vừa mở nút áo sơ mi.

Johnny ngắm nhìn nàng. Thân hình nàng mảnh khảnh, mịn màng, đầy đặn. Sau khi rũ hết áo quần, Johnny nắm hai tay kéo nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng dìu nàng bước ra khỏi giường, anh kéo nàng sát thân mình, ôm nàng trong hai vòng tay, vừa thoa vào sống lưng nàng trong khi áp người nàng vào người anh cho nàng thêm cảm hứng. Anh cương cứng, anh muốn nàng biết anh thèm khát nàng đến dường nào. Anh đau đớn vì ham muốn. Nỗi đau đớn vì thèm khát nàng dâng cao tột độ, anh sẵn sàng bùng nổ. Anh hôn miệng nàng ngấu nghiến, rồi cứ thế lùi xuống dần.

Rosie run lẩy bẩy trong hai cánh tay anh, khi Johnny áp người anh vào người nàng, thoa bóp nàng, hôn nàng, nàng cảm thấy hai chân như muốn khuỵu xuống. Hơi ấm dịu dàng dễ chịu tràn ngập khắp cơ thể nàng. Cảm giác khoan khoái tuyệt vời ấy nàng chưa từng biết ngay cả với Guy, và nàng nghĩ có lẽ đấy là cảm giác sung sướng và tiền khoáng hậu trong đời nàng. Bây giờ nàng đang được hưởng cảm giác ấy với Johnny Fortune. Anh đẹp trai, đáng yêu, dịu dàng, nàng muốn anh và anh muốn nàng, anh đã muốn nàng từ buổi ăn tối tại nhà hàng Voltaire. Thực sự nàng chờ đợi được anh chiếm lĩnh, mong muốn anh hôn mình, mong muốn anh làm tình với mình.

Johnny đã bị kích thích cao độ, lửa tình của anh khiến nàng thêm hưng phấn. Nàng vuốt hai bàn tay sau lưng anh, xuôi xuống hai mông, níu cứng anh. Anh ngẩng đầu khỏi ngực nàng, hôn lên môi nàng, đưa lưỡi rà vào miệng nàng, êm ái, dịu dàng. Nàng đưa tay luồn vào tóc anh, hai cơ thể gắn chặt vào nhau.

Bỗng Johnny vào trong nàng thật nhanh, thật mạnh khiến nàng căng người ra, gần như muốn thét lên vì đau đớn.

Anh chuồi hai bàn tay dưới người nàng, nâng cơ thể nàng lên cho sát vào cơ thể anh, rồi đi sâu vào trong nàng, nàng cảm thấy sâu mãi, quá sâu, thấu tận tim mình. Ôm chặt lấy người anh, nàng cảm nhận anh thật nhịp nhàng và nàng cùng anh hòa nhịp, hăng say trao gữi nhau tất cả.

Rosie cảm thấy người ướt đẫm, mềm nhũn. Nàng mở rộng cho anh, đón nhận anh hoàn toàn. Bỗng anh đẩy thật mạnh vào nàng, tăng nhịp, miệng gọi tên nàng, khiến nàng như ngất lịm. Anh vẫn gọi nàng khi cả hai người cùng đưa nhau lên cõi thần tiên.

Anh nằm ẹp trên người nàng một chốc. Cuối cùng anh bật cười, và bắt đầu nhúc nhích.

- Cười gì thế - Rosie hỏi, giọng bối rối, sờ nhẹ lên vai anh.

Ngẩng đầu lên, vẫn cười, anh đáp:

- Anh không ngờ lại như thế này, cưng à. Em thấy đấy, lần đầu quá tuyệt. - Anh lắc đầu. - Chắc đôi ta đã hiểu nhau, em...

Rosie cũng cất tiếng cười, nàng vuốt mớ tóc vàng phủ trên mặt anh. Nhưng nàng không nói gì.

Johnny nằm dài bên cạnh nàng, rồi hôn lên đầu mũi nàng.

- Chúng ta rất hợp nhau, Rosie à, rất tuyệt. Anh mong em sẽ ở lại đây.

- Dĩ nhiên em sẽ ở. Anh phải cho em ăn cái gì đã rồi em mới đi chứ.

- Anh không có ý như thế. Anh muốn nói ở lại... chắc em biết rồi, ở lại một chốc. - Anh muốn nói ở lại mãi mãi, nhưng anh không dám. Ít ra thì chưa dám. Anh biết anh phải từ từ với nàng. Anh cần phải từ từ để giữ được nàng.

Rosie cười nhìn anh:

- Dĩ nhiên là em ở lại. Tại sao lại không? Bộ anh không cho một cô đang đói ăn cái gì hay sao? Johnny, em đói rồi.

- Anh cũng đói, Rosie à. - Anh cúi hôn lên môi nàng nhẹ nhàng, nhìn vào mắt nàng.

Vẻ mặt Johnny biểu lộ tình yêu sâu sắc của anh, khi anh vuốt tóc nàng, thái độ của anh rất trân trọng. - Rosie trước đây anh chưa bao giờ có cảm giác như thế này, anh xác nhận. - Chưa bao giờ có người nào như em . Từ khi chúng ta gặp nhau vào tháng 11 , anh luôn luôn nhớ em.

Rosie im lặng, nàng đưa tay vuốt ve má anh.

- Em nói gì đi, anh thì thào. - Nói cho anh nghe cảm nghĩ của em đi.

- Hoàn toàn sung sướng vì được yêu chân thành.

Nghe nàng nói, anh rất sung sướng nhưng anh muốn nhiều hơn thế, cho nên anh hỏi, thăm dò:

- Sau ngày gặp nhau, em có nghĩ đến anh không? Em có nghĩ đến anh từ khi anh gọi điện thoại cho em không?

Nàng gật đầu.

- Có, em có nghĩ đến anh.

- Em nghĩ như thế nào?

- Em muốn gặp lại anh. Và...

- Và cái gì?

- Và từ tối thứ ba em muốn anh, làm tình với em. Và em...

- Nàng lại bỏ lửng không nói hết câu, anh liền giục:

- Nói đi, đừng ngại, nói đi, anh muốn nghe em nói.

Nàng mỉm cười.

- Em muốn chúng ta cùng nhau như thế này. Nhưng em hơi sợ.

- Tại sao? - Anh hỏi, giọng bối rối. - Tại sao em sợ?

- Có lẽ em dùng từ sai rồi. Phải nói là căng thẳng thì đúng hơn.

Anh cau mày nhưng không nói gì.

Nàng thì thào nho nhỏ:

- Cuộc hôn nhân của em gặp bế tắc cách đây đã 5 năm. Thực ra thì lâu hơn thế một thời gian. Thế nhưng, em không... anh biết không, kể từ lúc ấy em không hề ngủ với ai. Em nghĩ chắc vì thế mà em căng thẳng.

Johnny thấy sung sướng khi biết ngoài chồng nàng ra, nàng không hề có người đàn ông nào, và nàng đã chọn anh. Anh là người đầu tiên ngủ với nàng trong vòng 5 năm nay. Xem như nàng còn trinh và vì thế anh vừa sung sướng vừa lo sợ. Anh hỏi:

- Em có thất vọng về anh không?

- Johnny, sao anh hỏi ngốc thế, dĩ nhiên là em không thất vọng về anh. Em chỉ nói với anh là em căng thẳng thôi. Em muốn nói vì em sống độc thân một thời gian quá lâu rồi.

Mắt anh ánh lên vẻ tinh nghịch, anh cười nói:

- Làm tình giống đi xe đạp thôi, làm sao em quên được.

Rosie cười.

- Chắc anh nói đúng, Johnny. Nhưng mẹ em cũng thường nói: có làm mới thạo.

- Nếu em đi câu với anh, cưng à, anh tin chắc em sẽ thạo ngay mà không cần phải thực hành trước.

Anh nghiêng người sát gần nàng, hôn lên môi nàng rồi quì dậy, cúi xuống vuốt nhẹ lên cơ thể nàng. Mắt anh trìu mến nhìn nàng, vẻ mặt say đắm. Anh đã bị nàng làm cho mê mẩn.

- Anh kích thích em nhiều quá, Rosie nói nhỏ.

- Anh muốn vậy, anh muốn chiếm hữu em. Rosie à. Ôi lạy Chúa, em không biết được em đã kích thích anh như thế nào đâu, em không biết em đã làm cho anh si mê em như thế nào đâu.

Rosie nằm một chốc rồi ngồi dậy, quàng hai cánh tay quanh tấm thân rắn chắc của anh. Nàng nói:

- Gọi bánh xăng- uých đi anh. Em đói meo đây rồi.

- Được rồi, anh gọi đây. Chắc em thừa biết sau khi chúng ta ăn xong, là anh lại mang em vào giường ngay đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.