Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 1: Thanh Mai Trúc Mã



Tự bạch: Lâm Dạ Mễ, 17 tuổi, gia đình bình thường, dung mạo bình thường. Đặc điểm nhận dạng, bên má trái có lúm đồng tiền, chiều cao lùn bất thường. Thích ngủ nướng, ghét bị mẹ đánh khi đang ngủ nướng. Châm ngôn sống, được ngủ nướng thêm một phút là niềm hạnh phúc cả một ngày.

Tiếng chuông báo thức của chiếc đồng hồ con gấu như thường lệ, điểm đúng sáu giờ, trong bụng nó liền vang lên ba tiếng kêu reng reng reng,....

Lâm Dạ Mễ mắt nhắm mắt mở, trước mắt hẳn còn lèm nhèm, cô nắm lấy đồng hồ trực tiếp ném xuống bàn, sau đó cuộn tròn chăn qua khỏi đầu chép miệng chẹp chẹp tiếp tục ngủ.

Vì ném đồng hồ hầu như là thói quen, sau khi năm chiếc đồng hồ anh dũng hi sinh, mẹ cô liền trải dưới giường cô một chiếc nệm mỏng. Đồng hồ con gấu vừa nãy bị cô ném xuống, liền tưng nhẹ lên một cái sau đó ngoan ngoãn an tọa dưới đất.

Dạ Mễ đang lim dim lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu thì tiếng tiếng bước chân dồn dập bước đến, mẹ cô mở cửa ra, trực tiếp nhéo lỗ tai cô xách ra bên ngoài.

Đây chính là kinh nghiệm mà bà bao nhiêu năm rút ra được. Nếu bà vô kêu Dạ Mễ dậy, đảm bảo cô sẽ kỳ kèo cho cô 5 phút, 5 phút trôi qua cô lại xin thêm 5 phút. Thế là sáu cái 5 phút liền trở thành 30 phút. Vì thế bà không kêu nữa, mà trực tiếp tốc mền ra sau đó nhéo lỗ tai Dạ Mễ mà mang đi.

Dạ Mễ bị nhéo lỗ tai thì đau đến mức ứa cả nước mắt ra, bao nhiêu cơn buồn ngủ đều phút chốc tan biến. Cô vừa lững thững đi vừa van xin: "Mẹ, đau, đau, con dậy rồi, mau buông ra đi."

Mẹ cô buông ra, cái lỗ tai của cô bị bà nhéo đến đỏ ửng, bà không quan tâm liền hừ một cái rồi xuống bếp.

Như thường lệ, sau khi Dạ Mễ ăn sửa soạn xong thì đến bên bàn ăn sáng. Hôm nay ăn bánh mì với trứng ốp la, cô xé một miếng bánh mì, cuộn một miếng trứng, chấm tí nước tương, sau đó bỏ vào miệng.

Đối diện, mẹ Dạ Mễ cũng vừa nuốt xuống miếng bánh mì, bà nhìn Dạ Mễ sau đó cười tươi nói: "Con với thằng nhóc Minh nhà hàng xóm đang hẹn hò à?"

Dạ Mễ trợn to mắt, miếng bánh mì vừa bỏ vào miệng lúc nãy trực tiếp bị nghẽn ở cổ họng, mắt cô lại trợn càng to, trợn đến mức ứa cả nước mắt. Cô vội vớ lấy bình nước bên cạnh uống vào, miếng bánh mì trôi xuống, cô như được sống lại, không tin nổi nhìn mẹ mình nói: "Mẹ nói bậy cái gì vậy? Con với Trần Minh hẹn hò bao giờ?"

Mẹ Dạ Mễ không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, bà cụp mí mắt xuống tiếp tục ăn bánh mì.

Lâm Dạ Mễ thở dài, cô hết cách với mẹ mình, cô không biết rốt cuộc bà lấy tin tức quái đản này đâu ra.

Trần Minh là hàng xóm của cô, cùng tuổi với cô, nhưng có vẻ là hiền hơn cô. Cô nghĩ vậy. Cả hai là bạn nối khố, từ lúc cô nhận thức được thì đã thấy mình luôn chạy sang nhà Trần Minh để chơi cùng với anh rồi. Lúc nhỏ cô nghịch lắm, đồ chơi của Trần Minh luôn bị cô giựt lấy, nhưng anh lại không khóc, luôn nhường cho cô sau đó lấy đồ chơi khác để chơi. Có vẻ như tính của anh quá hiền đi, nên mới có thể chơi với cô đến tới hiện tại.

Cô và Trần Minh hẹn hò ư?

Lâm Dạ Mễ vừa suy nghĩ vừa bật cười. Không thể nào, anh với cô luôn tồn tại như hình với bóng, cảm giác giữa hai người quá mức quen thuộc với nhau. Cô thật sự không nghĩ được, khi cô và anh hẹn hò thì sẽ ra sao, điều này không thể nào.

Cô xé thêm một miếng bánh mì cho vào miệng thì bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên, cô chưa xoay người nhìn ra thì mẹ cô đã lên tiếng: "Nhóc Trần Minh đến đón con đấy, mau chuẩn bị lẹ đi."

Cô bĩu môi một cái, giọng vô cùng bất mãn: "Mẹ, có phải con với Trần Minh bị mẹ đánh tráo không, mẹ luôn thiên vị với cậu ta."

Mẹ Dạ Mễ không quan tâm đến oán khí trong lòng cô, thản nhiên nói: "Đúng đấy, vậy thì sao? Cô bị tôi bắt nuôi nhiều năm như thế, muốn về cũng không về được đâu."

"Mẹ...!" Cô ai oán trợn trừng mắt nhìn mẹ mình, trực tiếp nhét miếng bánh mì cuối vào mồm để xả giận rồi xoay người đi.

Lâm Dạ Mễ vừa ra cửa, liền nhìn thấy Trần Minh. Anh nhìn thấy cô đôi mắt liền sáng rỡ tươi cười nói: "Mễ Mễ, chào buổi sáng."

Cô uể oải ngồi lên xe, câu "chào buổi sáng" mang theo thêm vài phần hậm hực.

"Sao vậy, lại cùng mẹ cậu đấu khẩu nữa sao?" Anh vừa đạp xe vừa nở nụ cười hỏi.

"Mẹ bảo tớ là đứa con được nhận từ nhà họ Trần về kìa, oa oa. Mẹ luôn thiên vị cậu."

Trần Minh bị Dạ Mễ đập bộp bộp sau lưng làm cho tay lái bị loạn, anh cố gắng kiềm xe lại khổ sở nói: "Tớ đang đạp xe đấy."

"Xin lỗi." Dạ Mễ xụ mặt xuống, lập tức ngồi yên.

"Tớ mua cho cậu cây kem, bù lại việc mẹ cậu thiên vị tớ, thế nào?" Trần Minh ra giọng dụ dỗ.

"Thật sao? Quả nhiên Trần Minh đối với tớ là tốt nhất." Cô cười híp mắt đầy thỏa mãn.

Chợt nhớ đến câu hỏi của mẹ cô, Lâm Dạ Mễ lại càng cười tươi. Cô và Trần Minh hẹn hò? Việc này quả thật không thể nào.

Cô nghĩ bạn trai chính là một người gây cho cô ấn tượng mạnh, sẽ khiến cho tim cô đập bịch bịch. Mà Trần Minh đối với cô lại quá quen thuộc, khiến cho tim cô đập mạnh ư? Không thể nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.