Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 33: Hỏa hồ - thế giới thứ hai (1)



Vẫn như lần trước, sau khi bước chân qua cánh cửa thông hành, trước mắt Lâm Dạ Mễ là một màu tối đen. Nhưng so với lần trước, lần này nàng rất nhanh liền nhìn thấy được ánh sáng.

Vừa mở mắt, đối diện với nàng chính là một đứa trẻ tầm tám tuổi, trên mặt có một vết sẹo nhấp nhô rất to, che hết một bên má phải.

Trên cổ đứa trẻ bị một vòng xích đen nặng nề bao lấy. Hơn nữa, còn có một sợi dây xích thật dài, một đầu nối liền với vòng xích đen, một đầu thì được một người đàn ông mập mạp giữ lấy.

Lâm Dạ Mễ đang trong quá trình tiếp nhận ký ức của chủ thể, những ký ức đứt đoạn không ngừng hiện lên trên đầu.

Nhưng ngay giờ phút này đây, nàng vẫn chưa hiểu rõ vì sao bản thân lại đứng ở đây. Ánh mắt mờ mịt của nàng chậm rãi nhìn xung quanh.

Đây là một phiên chợ?

Một phiên chợ nô lệ?

Nhìn những nô lệ đang bị bán khiến nàng có chút choáng váng. Bởi vì, những nô lệ này đều là nhân thú cùng với tinh linh.

Nàng hiện đang ở một thế giới dị giới, vừa có nhân thú vừa có tinh linh. Mà hơn hết, nơi đây do con người thống trị, còn nhân thú với tinh linh bị trói buộc như một nô lệ.

"Thế nào tiểu cô nương, có muốn mua không?"

Giọng nói của ông chú mập mạp khiến Lâm Dạ Mễ quay đầu lại.

Mặc dù ngôn ngữ khá kỳ lạ, nhưng nàng lại có thể nghe hiểu được. Có lẽ giống như lời Đại thiên thần từng nói, một phần linh hồn của nàng sẽ bị khống chế, do vậy, trong nhiều lúc, nàng sẽ vô thức có suy nghĩ giống chủ thể, cũng như những khả năng kinh nghiệm mà chủ thể có được, nàng đều có thể sử dụng.

Hiện tại Lâm Dạ Mễ mới nhận thức được, nàng hiện đang đứng trước một tiệm bán nô lệ. Ông chú mập mạp có vẻ như là chủ tiệm nhìn nàng cười rực rỡ để chào hàng.

Nhìn qua, chỗ tiệm này chỉ còn lại duy nhất đứa trẻ nô lệ này, những nô lệ khác có lẽ đã được bán hết.

Đứa trẻ là một tiểu hồ ly có mái tóc trắng ánh bạc, đôi mắt màu đỏ khát máu. Khuôn mặt trông rất dễ thương chỉ là một bên mặt đã bị vết sẹo lớn che đi. Thân hình hắn ốm yếu, lộ rõ sự hư nhược. Giữa mi tâm của hắn còn rực rỡ bởi dấu ấn hình bông hoa đỏ rực.

Lâm Dạ Mễ đứng ngây ngốc tại chỗ, liên tục chớp chớp mắt của mình.

Trần Minh?

Lâm Dạ Mễ nhìn cậu bé một lát dường như vẫn chưa thể nào tin được vào mắt mình. Nàng chậm chạp móc ngay chỗ nơi bản thân cho là "túi", lấy ra vài đồng hào. Cổ tay nàng nắm giơ lên vài đồng hào đó, yếu ớt nói: "Nhiêu đây được không? Ta chỉ còn có nhiêu đây."

Ông chủ bán hàng không nói gì, nhưng hai chân mày nhíu lại với nhau gần như thành một đường thẳng. Một lát sau, hắn thở dài, vẻ mặt hắn vô cùng miễn cưỡng, nhưng vẫn nhận lấy vài đồng hào của nàng.

"Thật may cho tiểu cô nương, ta cần gấp phải về quê, nhưng tên nhóc nô lệ này lại rao mãi không ai chịu mua, ta bán rẻ cho tiểu cô nương đó." Ông chủ vừa nói vừa nghiến răng, nàng nhìn thấy được, bộ dáng của ông chủ chính là vừa bán một vụ làm ăn rất lỗ, mà cái lỗ này lại không nhỏ.

Lâm Dạ Mễ không nói gì, chỉ cười hề hề.

Ông chủ rút trong túi áo ra một văn kiện, không nói trước đột ngột nắm lấy tay Lâm Dạ Mễ, rạch một lằn nhỏ sau đó nhỏ máu lên văn kiện.

Nàng bị hành động đột ngột này của ông chú làm cho giật mình, thiếu chút nhảy cẩng lên đánh hắn ta.

Ngay tại vết rạch, máu của nàng khi rớt lên văn kiện, nhanh chóng liền biến mất. Khi vết máu biến mất, văn kiện bỗng lóe lên một ánh sáng màu đỏ, đồng thời, bông hoa trên trán đứa trẻ hồ ly cũng lóe lên ánh sáng đỏ.

Lâm Dạ Mễ còn đang mù mờ thì ông chủ lên tiếng: "Đã nhận chủ" lời này đồng thời giải đáp nghi hoặc của nàng.

Ánh sáng trên văn kiện tắt đi, ông chủ nhanh chóng cuộn tròn tờ giấy lại, vui vẻ đưa cho nàng như thể đã bỏ được một phế phẩm. Khi đưa, ông còn đưa kèm cho nàng một cây roi.

Nhận cây roi ông chủ đưa, nàng có thể thấy trên cây roi còn có phù chú, chữ phù chú này rất giống với phù chú trên văn kiện. Mặt khác, phía trên cùng của văn kiện có một đóa hoa rất giống trên trán của đứa trẻ hồ ly.

Trước khi giao đầu dây xích cho Lâm Dạ Mễ, ông chủ còn cẩn thận dặn dò: "Tiểu cô nương, văn kiện kia ngàn lần, vạn lần không được để cho tên nô lệ này lấy được. Nếu không, một khi khế ước bị nô lệ phá bỏ, hắn nhất định sẽ quay lại cắn chủ của mình."

Nghe đến đây, nàng vô thức lấy tay xoa xoa cổ.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Dạ Mễ xanh mét, hắn mới cười ha ha, tốt bụng trấn an: "Nhưng đừng lo, nếu tên nô lệ này muốn tấn công ngươi lấy văn kiện, tiểu cô nương có thể dùng roi này quất hắn. Roi này cũng là được làm từ phù chú, một roi lên người hắn như lấy nửa mạng của hắn. Hắn nhất định sẽ không dám tấn công tiểu cô nương nữa."

Lâm Dạ Mễ cầm văn kiện trong tay, không nhanh không chậm hỏi: "Thế ta muốn phá vỡ khế ước giữa văn kiện cùng với nô lệ thì sao?"

Ông chủ không hiểu vì sao nàng hỏi vấn đề này nhưng vẫn ân cần đáp: "Nếu muốn phá vỡ khế ước, ngoại trừ nô lệ của khế ước chính tay xé khế ước, thì chủ khế ước có thể nhỏ vào đó một giọt máu để giải."

Dặn dò xong xuôi, rốt cuộc ông chủ đó cũng giao đầu xích cho cô, hơn nữa còn kèm theo một chìa khóa. Lâm Dạ Mễ cầm lấy chìa khóa bỏ vô túi, gật đầu cười với ông chủ một cái, sau đó dắt theo đứa trẻ nô lệ rời khỏi.

Kỳ thật, ngay khi nhận được chìa khóa, nàng muốn ngay lập tức mở ổ khóa đang siết chặt trên cổ đứa trẻ kia. Nhưng ở đây ai cũng dùng dây xích này để trói nô lệ cả. Nàng vừa mới đến đây, không muốn liền lập tức trở thành kẻ quái dị trong mắt người khác, nên cố dằn lòng lại, đợi khi về nhà nàng, nàng mở ra cũng được.

Lâm Dạ Mễ có tiềm thức cũng như ký ức của chủ thể, tự nhiên biết nhà nàng ở đâu, vì thế thân thể cứ tự nhiên bước đi.

Phía sau nàng, đứa trẻ nô lệ thực ngoan ngoãn bước theo sau, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng ho khe khẽ.

Vì Lâm Dạ Mễ đi phía trước nên không thấy được, ánh mắt đứa trẻ nô lệ nhìn cây roi trong tay nàng lặng lẽ lóe lên ánh đỏ, tràn đầy sát khí.

Từ chợ nô lệ, Lâm Dạ Mễ đi qua hai con suối, rất nhanh nàng đã cùng với tiểu hồ ly về tới nhà.

Về tới nhà, nàng nhìn dáo dác, xác định không có ai quanh đây, nàng mới nhanh chóng móc chìa khóa trong túi áo ra, so chìa rồi mở ổ khóa trên cổ tiểu hồ ly.

Tiếng cạch vừa vang lên, tiểu hồ ly kinh ngạc đến mức quên cả việc mình đang muốn ho, trừng to mắt nhìn nàng.

Đôi mắt đỏ của tiểu hồ ly phút chốc long lanh đầy nước, vô cùng ngây thơ. Nhưng khi ánh mắt nhìn đến văn kiện được nhét trong túi áo nàng, cùng với cây roi trong tay nàng, ánh mắt đỏ của tiểu hồ ly lại trở nên sắc bén, đôi mắt hắn híp lại đe dọa nhìn nàng.

Lâm Dạ Mễ biết vì sao hắn như vậy, nàng rút văn kiện trong túi áo ra tính trước mặt tiểu hồ ly nhỏ vào đấy một giọt máu. Nhưng nàng nhanh chóng khựng lại, trong lòng lưỡng lự, cuối cùng là không làm mà nhét lại trong túi áo.

Ông chủ có nói, một khi văn kiện này bị hủy, ràng buộc chú ngữ bị phá vỡ, nô lệ nhất định quay lại giết chết chủ của mình.

Nàng muốn giải thoát cho tiểu hồ ly, nhưng nàng không thể chết được, nàng còn có việc phải hoàn thành. Nàng không thể cá cược nguy hiểm như vậy được. Hơn nữa Đại thiên thần có nói, nàng chỉ là không được chết trước khi tìm ra Ngọc Thất Tình. Điều này có nghĩa, nếu tìm thấy, nàng có thể giao cho tiểu hồ ly khế ước. Tới lúc đó, nếu hắn thật sự quay lại giết nàng, nàng cũng mặc.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy bản thân có chút tùy tiện với chủ thể này. Nàng thầm cười hắc hắc vài tiếng xấu hổ.

Quá trình tiếp nhận chủ thể rốt cuộc cũng hoàn thành.

Ở đây, nàng tên là Như Ý.

Hiện tại, rốt cuộc Như Ý cũng nhớ vì sao mình lại đứng ngay giữa chợ nô lệ. Nàng chính là muốn mua đồ ăn để làm cơm, nhưng muốn đến chợ đồ ăn thì phải qua chợ nô lệ.

Nhưng vấn đề là, đồ ăn nàng chưa mua chút gì, tất cả tiền đều đã đem đi dùng mua tiểu hồ ly về.

Tiêu mất tiền ăn một tuần, đồ ăn không có lại tăng thêm miệng ăn. Như Ý không khỏi sắc mặt xám xịt.

Ngây ngốc một hồi, Như Ý mới ý thức được đứa trẻ kia vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.

Nàng chọt chọt mũi nhóc đó, giọng trêu ghẹo: "Vì mua nhóc về, cả tuần này chúng ta nhịn đói rồi."

Tiểu hồ ly xoay đầu né tránh ngón tay của nàng, giọng hắn hừ hừ đầy ghét bỏ.

Như Ý bị thái độ ghét bỏ của tiểu hồ ly làm cho bất mãn, giọng nàng hậm hừ nói: "Hay lắm, mua nhóc về, nhóc còn dám ghét bỏ ta."

Việc bị thiếu tiền không phải ngày một ngày hai, nàng đành ra phía sau núi xem thử có gì có thể lót dạ, hoặc có thể đem bán kiếm thêm thu nhập không vậy.

Trước khi ra khỏi nhà, Như Ý xoay đầu hếch mũi thành mũi heo dọa tiểu hồ ly một cái. Nhìn đứa trẻ bị nàng dọa cho giật mình ngẩn người, trong lòng nàng liền khoái chí.

Tiểu tử thối, dám ghét bỏ ta.

Ngọn núi Như Ý muốn đến cũng không quá cách xa nhà nàng. Nàng chỉ cần đi bộ khoảng hai ba khắc liền có thể đến. Ngọn núi sau cơn mưa nên có chút ẩm ướt, nhưng không khí lại trong lành, tràn đầy sức sống.

Cách sau nàng vài bước chân, có một Tinh Linh Mưa vừa mới được sinh ra. Tinh Linh Mưa nhìn thấy nàng liền hối hả bỏ trốn.

Nàng nhìn thấy vừa buồn cười vừa buồn bã. Tại sao con người và nhân thú, tinh linh lại không thể chung sống hòa thuận với nhau. Tại sao khi nhân thú, tinh linh vừa chào đời đều bị gán cho số phận nô lệ? Nàng không hiểu. Nhiều lúc, nàng cảm thấy bất công thay cho họ.

Ở thế giới này, những nhân thú, tinh linh đều như thế. Vừa sinh ra, liền bị con người cưỡng ép trói buộc bằng chú văn.

Nhưng nàng có thể làm gì?

Như Ý nàng là một người sớm mất mẹ, cha thì lại không quan tâm. Nàng chỉ có thể ngày ngày an phận kiếm tiền sau đó sinh sống qua ngày mà thôi.

Sau một hồi vật vã, rốt cuộc nàng cũng hái được kha khá thuốc và một con gà rừng. Nàng ăn không nhiều, con gà này có lẽ là đủ cho nàng và tiểu hồ ly.

Trên đường đi về, vô tình nàng thấy một người đàn ông to lớn cùng với một Xà Nương.

Xà Nương nửa phần trên là người nửa phần dưới là rắn. Toàn thân phần rắn của nàng ta được bao bọc bởi vảy rắn ánh xanh lam. Dưới cái nắng, mỗi cái vảy đều phản chiếu lại ánh sáng sáng lấp lánh.

Xà Nương không biết vì phạm lỗi gì, nàng ta ra sức ôm lấy chân vị kia ra sức cầu xin.

Giọng Xà Nương yếu ớt mà đầy mị hoặc không ngừng van nài: "Chủ nhân, van ngài, tha thứ cho ta lần này được không? Lần sau, ta nhất định hoàn thành tốt, không phạm phải bất cứ lỗi nào nữa. Cầu xin ngài, cầu xin ngài."

Người đàn ông không nói gì, lạnh lùng tàn nhẫn đá vào Xà Nương khiến nàng ta văng ra xa. Xà Nương lăn trên đất, vô số vết xướt đồng loạt xuất hiện, độ bóng tự nhiên của vảy rắn cũng vì đó mà bị mài cho mờ đi.

Xà Nương quệt vết máu trên khóe miệng mình, yếu ớt quay lại tiếp tục cầu xin. Nhưng người kia không có ý định tha thứ, hắn ta điên cuồng đạp lên người nàng ta

Hắn ta vừa đạp vừa gào gú: "Tha, tha, tha, tha này. Ngươi có biết ngươi làm ta lỗ vốn biết bao nhiêu không hả đồ súc sinh. Hôm nay ta nhất định đánh chết ngươi, nếu ngươi không chết ta không phải là người."

Xà Nương bị đạp xuống đất, bụi đất xung quanh nàng theo từng cú đạp cuộc người kia mà bốc lên.

Như Ý cảm thấy bản thân không nhìn được nữa, nàng tính nhảy ra can ngăn. Bất thình lình, Xà Nương vốn đang nằm bất động dưới đất đột ngột ngẩn đầu dậy. Ánh mắt nàng ta sáng quắc, nhe ra hàm răng sắc bén tấn công người kia.

Người kia tuy thân hình cao to nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, khi bị Xà Nương tấn công, hắn liền xoay người né tránh. Xà Nương sượt qua, để lại vết nước bọt trên cổ hắn ta.

Người đàn ông nhìn Xà Nương nghiến răng trèo trẹo, hận ý trong mắt tràn đầy: "Mẹ kiếp, mi chỉ là một con súc sinh mà dám cắn ta?"

Nói đoạn, hắn lấy trong ngực tờ khế ước, hung hăng xé nó đi. Khế ước bị xé, Xà Nương lập tức gào thét trong đau đớn. Thân hình nàng ta lăn qua lăn lại, sau đó liền tan biến thành một làn khói xanh.

Mọi việc diễn ra qua nhanh, Như Ý hoàn toàn sững sờ.

Xà Nương biến mất rồi?

Là do xé khế ước?

Người đàn ông sau khi làm cho Xà Nương biến mất, sắc mặt hắn tràn đầy sự khinh bỉ. Hắn nhìn chỗ Xà Nương biến mất giọng ngập tràn khinh thường: "Súc sinh mà dám đấu với ta. Chết tiệt, lại phải tốn một mớ tiền mua con khác rồi."

Người đàn ông giẫm đạp lên tờ khế ước sau đó bỏ đi.

Sắc mặt Như Ý tái xanh. Vô thức, nàng vội giấu kỹ tờ khế ước hơn vào trong ngực mình.

Từ nhỏ đến lớn, nàng thấy vô số nô lệ nhân thú cùng tinh linh, nhưng đây là lần đầu tiên, nàng tận mắt nhìn thấy họ bị biến.

Hóa ra sau khi lập khế ước, không chỉ sự tự do, mà ngay cả mạng sống cũng không còn là của họ nữa rồi.

Nhận ra vấn đề này, Như Ý thẫn thờ bước về nhà.

Về đến nhà, từ xa xa, nàng đã thấy mẹ kế của nàng tiến lại gần. Trong lòng nàng thầm than không hay, vội quăng con gà ra sau vườn, ngay cả nhà cũng chưa kịp bước vô liền chạy đứng ngoài cổng để nghênh tiếp người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.