Thiên Thần Chi Sủng

Chương 6-1



Một hồi mưa nhỏ qua đi, cả liên đường tràn ngập một bầu không khí tươi mát, hạt mưa còn ngưng kết trên cánh hoa của những bông thuỵ liên, tựa như những hạt pha lê. Mấy con chuồn chuồn nhỏ chơi đùa ở trong nhuỵ hoa vàng nhạt, mấy phiến liên diệp (lá sen) xanh biếc như phỉ thuý.

Mặc Nhiên ghé vào bên lan can Lương đình, thờ ơ nhìn ra phía xa xa. Đồng nhi cùng một thị nữ khác đi đến phía sau y, Đồng nhi cẩn thận mở miệng:

“Công tử…”

Mặc Nhiên chậm rãi xoay người, các nàng trên tay đều cầm một chiếc hộp gỗ hình bát giác, bên trong bày đầy trái cây mọng nước tươi ngon, còn có một ít tiên đan cùng thần châu.

“Công tử, bệ hạ lệnh chúng thị nữ đem qua, cho ngài bồi bổ thân thể.” Đồng nhi đem hộp chứa tiên đan dâng lên. Mặc Nhiên biểu tình không rõ ràng tiếp nhận, y đem hộp kề lên lan can, cầm lấy một viên trân quý tiên đan nhìn nhìn.

“Này là tiên đan do Tử Minh tinh quân luyện chế, ăn một viên có thể tục mệnh (sống thêm) ba trăm năm, còn có công hiệu bảo trì thanh xuân y trị bách bệnh…” Đồng nhi đang nói, Mặc Nhiên thình lình đưa tiên đan trong tay ném thẳng vào hồ nước.

Đồng nhi cùng thị nữ không hẹn mà cùng kinh hoảng hô to: “Công tử!”

Mặc Nhiên xem như tiên đan này chỉ là mấy viên kẹo bình thường, cùng với trái cây đem toàn bộ ném xuống hồ nước, khiến đám cá trong hồ tranh nhau đớp ăn, Đồng nhi nhìn mà khóc không ra nước mắt.

“Công tử, tiên đan kia phải một trăm năm mới có thể luyện ra một viên a…”

Thị nữ bên cạnh kéo kéo tay áo Đồng nhi, đối nàng lắc đầu. Đồng nhi than nhẹ, nàng cũng nhận thức được Mặc Nhiên đang bực bội, dù mình có nói gì cũng đều uổng công. Các nàng yên lặng lui xuống, Mặc Nhiên dường như để cho hả giận, tiếp tục đem mấy thứ trong hộp ném hết vào trong nước.

Trời đã tối, Mặc Nhiên một mình nằm ở trên giường, từ sau khi cùng Phiền Lê tranh cãi, hắn liên tục năm ngày cũng không trở về. Hắn đại khái là phải đi tìm mấy phi tử ngàn y trăm thuận đi, Mặc Nhiên trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cảm giác không vui, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao chính mình hiện tại đối hắn cũng chỉ tỏ ra vẻ khó gần, hai người cùng một chỗ sẽ sinh khắc khẩu.

Cứ như vậy, gió yên sóng lặng, lại qua vài ngày. Chứng hay nôn của Mặc Nhiên đã dần ổn định lại, bụng của y cũng bắt đầu hơi hơi lớn ra, y bây giờ có thể cảm giác được rõ ràng, một tiểu sinh mệnh đang tồn tại ở trong bụng.

Nhưng mà, y một chút cảm giác tự hào khi được làm mẫu thân cũng không có. Y thống hận sinh mệnh đang ở trong bụng mình kia, y không cho rằng đây là hài tử của mình, đây chẳng qua là thứ gì đó mà Phiền Lê cưỡng ép đưa vào trong cơ thể y! Mặc Nhiên cứ như vậy oán hận thai nhi trong bụng, nhưng y không thể ngăn cản thai nhi đó ngày một lớn dần, không thể tiêu trừ sự hiện hữu của nó. Mặc Nhiên cảm thấy vô lực uể oải vô cùng mà trước tới giờ chưa từng trải qua, cảm giác này so với lúc trước khi Phiền Lê xả đoạn đi biểu trưng nam tính của y, đoạt đi yêu lực của y lại càng thêm khó chịu.

Nhưng mà, vô luận ynhư thế nào không cam lòng, cũng không thể thay đổi sự việc. Tiếp tục tiêu trầm (sa sút tinh thần) cũng không phải là biện pháp, ở trong khoảng thời gian không có Phiền Lê này, Mặc Nhiên dần dần nghĩ thông suốt…

Y cho gọi Đồng nhi, hỏi hướng đi của Phiền Lê.

“Bệ hạ qua đêm ở đâu?” Đồng nhi thần tình kinh ngạc, đáp: “Bệ hạ vẫn ở trong phòng của ngài qua đêm a.”

“A?” Lúc này đến phiên Mặc Nhiên kinh ngạc.

“Bệ hạ mỗi đêm đều về phòng, có thể là ngài ngủ quá say, không phát hiện đi?”

“Hắn đều đến khuya mới trở về sao?”

“Ân, nghe nói gần đây chính sự tương đối nhiều, bệ hạ đều ở Ngự thư phòng đợi đến khuya mới trở về.”

“Như vậy a…” Mặc Nhiên lẩm bẩm nói, y từ sau khi mang thai, mỗi đêm đều ngủ đặc biệt sâu, hơn nữa buổi sáng vẫn tiếp tục nằm lại trên giường, khó trách không thể phát hiện. Bất quá, như vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm thời gian đi tìm hắn.

Sau khi biết được Phiền Lê sẽ trở về qua đêm, Mặc Nhiên đêm đó cố chống lại cơn buồn ngủ, không để cho mình dễ dàng ngủ quên.

Đêm thanh tĩnh, từ phía hồ thi thoảng truyền đến tiếng cá nhảy lên mặt nước, những ngôi sao bảy sắc ở trên nền trời đen như nhung không ngừng chuyển động. Mặc Nhiên hết đợi lại chờ, nằm thật lâu, đến lúc cơ hồ bị cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm, ngoài cửa rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân.

Cạch —— một tiếng động vang lên, cánh cửa bên ngoài nhẹ nhàng bị đẩy ra, Mặc Nhiên tinh thần bắt đầu chấn động, bất quá y vẫn như trước khép lại hai mắt, tiếp tục duy trì tư thế ngủ đưa lưng về phía cửa.

Phiền Lê đóng cửa lại, đi vào tiểu hoa thính (phòng nhỏ) ở giữa cửa và phòng ngủ. Hắn ngồi ở đó một lát, tiếp theo lại đi vào phía sau bình phong. Mặc Nhiên nghe thấy tiếng loạt soạt, phỏng chừng hắn đang thay y phục. Phiền Lê sau khi thay xong, cuối cùng cũng đi đến bên giường. Hắn nhấc lên một góc chăn, động tác khẽ khàng đưa lưng về phía Mặc Nhiên đang nằm trên giường.

Sau khi Phiền Lê nằm xuống, Mặc Nhiên liền trở mình qua ôm lấy hắn. Phiền Lê cảm giác được tay của đối phương từ sau ôm lấy ngực mình, toàn thân không khỏi run lên. Trán của Mặc Nhiên dụi dụi vào lưng hắn, Phiền Lê thấp giọng hỏi: “Đánh thức ngươi sao?”

Mặc Nhiên ôm vai Phiền Lê kéo hắn xoay người lại, làm nũng ghé vào trước ngực Phiền Lê, lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Phiền Lê thở gấp một tiếng, liền ôm ghì lấy Mặc Nhiên.

“Ngươi không tức giận sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Ta mới muốn hỏi ngươi…  Ngươi không giận ta sao?” Mặc Nhiên đem toàn bộ thân thể đặt ở phía trên người hắn.

Phiền Lê lắc đầu, đau lòng vuốt ve khoé môi y. “Ta ngày đó quá thô bạo, không thương tổn đến ngươi đi?”

“Không có…” Mặc Nhiên nhăn nhăn mũi. “Nhưng bây giờ mới hỏi, có phải là đã quá muộn hay không?”

“Thực xin lỗi…”

Lời này cư nhiên từ miệng Phiền Lê miệng nói ra, Mặc Nhiên có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Thiên đế vốn cao ngạo này, cư nhiên sẽ nói “Thực xin lỗi”?

Mặc Nhiên rất nhanh đem sự ngạc nhiên trong lòng áp chế, y mỉm cười vô cùng quyến rũ, trườn cưỡi lên người Phiền Lê, tiểu mông đè lên hạ thể của hắn bắt đầu cọ sát. Phiền Lê lập tức hít một hơi thật sâu, hắn ôm lấy eo Mặc Nhiên, trầm giọng: “Đừng cử động!”

“Vì cái gì? Nơi này của ngươi đã rất nóng…” Mặc Nhiên khiêu khích lấy tay nắm lấy dục vọng bắt đầu thay hình đổi dạng của hắn.

“Không được…” Phiền Lê khắc chế đem tay y bỏ ra, hắn chịu đựng dục hỏa nói: “Ngươi… ngươi đang mang thai, không thể…”

“Chính là ngươi đã rất nhiều ngày không có làm đi?” Mặc Nhiên động thủ tháo xuống đai lưng của hắn. “Nhẫn nhịn lâu sẽ sinh bệnh a…”

Hai tay y cầm lấy dục vọng đã hơi cương của Phiền Lê, dùng chính cái mũi yêu kiều của mình cọ lên mặt ngoài thô ráp.

“Mặc Nhiên…!” Phiền Lê thanh âm bắt đầu run rẩy.

Mặc Nhiên vùi đầu xuống dưới, đôi mắt như có nước của y quyến rũ nhìn Phiền Lê.

“Nếu phía dưới của ta không thể dùng, ta sẽ dùng thứ khác a…” Y nói xong liền hé môi, dùng lưỡi liếm lấy vật cứng từ dưới lên trên.

“Ah…” Phiền Lê khoan khoái mà thở hào hển, đầu lưỡi linh hoạt của Mặc Nhiên đem dục vọng của hắn liếm đến ướt sũng, ngay cả hai tiểu cầu phía dưới cũng không buông tha.

“Vừa lớn vừa cứng quá a… Ngon thật…” Mặc Nhiên lời nói động tình, hai tay y giữ lấy dục vọng của đối phương, chậm rãi đem nó hàm nhập vào trong miệng.

“Ân…” Phiền Lê cảm giác tinh khí của mình đều bị bao vây ở trong khoang miệng ấm áp ẩm ướt, hắn không nhịn được xoay trở phần thắt lưng, Mặc Nhiên đã bắt đầu đùa giỡn với thứ kia. Y mỗi lần đều làm cho vật cứng kia sáp nhập thật sâu trong cổ họng, lại dùng sức hút lấy nó, để nó chậm rãi rút ra, thời điểm sắp rút ra lại dùng đầu lưỡi liếm một vòng ở phía đỉnh.

Khẩu kỹ cao siêu của Mặc Nhiên làm cho Phiền Lê vừa thở gấp vừa rên rỉ, khiến hắn chỉ cảm thấy trong cung không có một phi tử nào sánh được với y. Mặc Nhiên liếm mút càng lúc càng nhanh, vật cứng thật lớn ở trong miệng y gấp gáp vào ra, sự đụng chạm phát ra những thanh âm dâm mỹ…

Phiền Lê giữ lấy đầu Mặc Nhiên, nhấc thắt lưng để tiến vào sâu hơn, hạ thân hắn một trận rúng động, hắn gầm nhẹ: “Ân… Không được… A…”

Một dòng dịch thể sền sệt bắn vào trong miệng Mặc Nhiên, tuy rằng đây là lần đầu tiên y dùng miệng nuốt, nhưng mùi vị này cũng không đến nỗi khó nuốt như y dự đoán. Y nhuyễn động yết hầu, đem tinh hoa của Phiền Lê toàn bộ nuốt vào. Một chút dịch thể nuốt chưa hết chảy tới trên đầu ngón tay, Mặc Nhiên lại dùng lưỡi liếm đi.

“Hô… Hô…” Phiền Lê vừa thở hào hển vừa nhìn Mặc Nhiên nuốt lấy tinh hoa của chính mình, hắn cảm thấy hạ thể lại bắt đầu nóng lên. Hắn ôm ghì lấy Mặc Nhiên, mãnh liệt hôn y, khiến cho dịch thể sót lại bên môi lại chảy xuống.

Phiền Lê một bên hôn môi Mặc Nhiên, hai tay lại không an phận luồn xuống dưới vuốt ve tiểu mông mịn màng của y.

“Ta… Ta rất muốn đi vào…” Hắn dán chặt lấy môi Mặc Nhiên, khổ sở nói.

“Không được a, ta đang mang thai, không phải sao?” Mặc Nhiên dịu dàng cười, bất quá động tác kế tiếp của y chính là cởi bỏ y phục của chính mình, rồi xoay lưng lại, hướng Phiền Lê cong cong tiểu mông lên.

“Nếu không thể tiến vào, ta dùng chân giúp ngươi cặp lấy, được không?” Mặc Nhiên quyến rũ nói xong, còn lắc lắc cái mông. Phiền Lê lập tức như ngạ hổ cầm dương (Dê đói hổ khát =.=) áp sát đi lên, đem dục vọng nóng bỏng cắm vào khe hở giữa hai đùi Mặc Nhiên, bắt đầu mãnh liệt chuyển động…

Kể từ đêm hôm đó, hai người lại khôi phục quan hệ ngọt ngào như trước. Chỉ cần biểu hiện của Mặc Nhiên hơi thuận theo một chút, nhiệt tình một chút, Phiền Lê liền nguyện ý đào tâm oạt phế (móc ruột móc gan, hết lòng hết dạ =.=) để khiến y vui lòng.

Bụng của Mặc Nhiên ngày một lớn, hiện tại Phiền Lê mỗi ngày trở về đều làm một việc là chạy vội tới trước mặt Mặc Nhiên ngồi xuống, đem tai kề sát bụng y để nghe thai âm.

“Như thế nào còn chưa có thanh âm…” Phiền Lê buồn bực.

“Làm sao nhanh như vậy.” Mặc Nhiên đem đầu của hắn đẩy ra một chút, Phiền Lê nhìn chằm chằm bụng của y, hai mắt chớp động một chút, hắn có thể xuyên qua bụng nhìn đến tình trạng của thai nhi.

“Nhìn giống như một tiểu ngư…” Hắn nói.

“Không thể nào, chẳng lẽ ngươi là ngư tinh?” Mặc Nhiên đùa trêu.

“Không phải… Tựa hồ… Lại có điểm giống thỏ tử…” Phiền Lê nghiêng đầu, mở to mắt nhìn.

“Vậy cũng không tốt, ta rất thích ăn thịt thỏ mà.” Mặc Nhiên bĩu môi.

“Để ta lại nghe thêm một chút.” Phiền Lê giống như ba ba ngốc đem mặt hướng đến trên người Mặc Nhiên, khiến cho đám thị nữ đứng hầu một bên không nhịn nổi cười, Mặc Nhiên đang lúc lơ đãng lộ ra tươi cười, không biết làm sao liền vỗ nhẹ đầu của hắn. Phiền Lê yêu vô cùng cảm giác ấm áp này, hắn chỉ hy vọng cảm giác này có thể kéo dài đến vĩnh viễn…

***

“Mặc Nhiên, ta muốn sắc phong ngươi làm Thiên hậu.”

Hai người ở trong Lương đình thưởng thức thược dược hoa đang nở rộ, Phiền Lê cầm lấy tay Mặc Nhiên, hôn nhẹ lên mu bàn tay nói như thế.

Mặc Nhiên không có vẻ quá kinh ngạc, y chỉ đạm đạm cười (cười nhẹ), Phiền Lê dùng ánh mắt mong chờ nhìn y.

“Ngươi nguyện ý hay không?”

“Nguyện ý.” Mặc Nhiên gật đầu, Phiền Lê không thể tưởng được y lại đáp ứng dứt khoát như thế, hắn vui mừng quá đỗi, đem Mặc Nhiên ôm đến trên đùi hôn một trận mãnh liệt.

“Mặc Nhiên… Thật tốt quá…” Hắn giống như một tiểu hài tử, đem mặt vùi vào trong ngực Mặc Nhiên, Mặc Nhiên vuốt tóc hắn, biểu tình vẫn mỉm cười như trước. Phiền Lê từ trước ngực y ngẩng đầu, biểu tình đột nhiên nghiêm túc nói: “Ta muốn đưa cho ngươi thứ này.”

“Ân? Cái gì?”

“Ngươi trước tiên  phải nhắm mắt lại đã.” Phiền Lê bí hiểm yêu cầu như vậy, Mặc Nhiên nghe lời nhắm mắt lại. Phiền Lê nắm lấy cổ tay trái của y, đem một vật thể lạnh lẽo đeo vào, Mặc Nhiên cảm giác được có vài cỗ năng lượng từ vật kia truyền đến, y vội vã mở mắt ra.

“Này…” Mặc Nhiên không thể tin nhìn chiếc vòng vàng trên tay, thứ được khảm phía trên chiếc vòng cư nhiên là tam cẩn thạch! Y nhìn chúng, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

“Ta biết ngươi vẫn muốn lấy thứ này về.” Thanh âm của Phiền Lê rốt cuộc cũng khiến y có phần bình tĩnh lại, Mặc Nhiên vuốt ve ba viên bảo thạch bị đánh mất nhưng nay tìm lại được, nhất thời nói không nên lời.

“Ngươi lần đó nói muốn quay lại Tử Ngọ cung, kỳ thật là muốn tìm chúng phải không?” Nguyên lai Phiền Lê đã sớm nhìn thấu ý đồ của y, Mặc Nhiên có điểm ngượng ngùng cười cười.

“Thực là cái gì cũng không thể gạt được ngươi.” Y thành thật thừa nhận.

“Kỳ thật ngươi có đi cũng vô dụng, bởi vì ta đã sớm đem chúng vớt lên.”

“A…”

Phiền Lê nhu tình như nước nhìn Mặc Nhiên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má của y.

“Tử Ngọ cung hiện tại đã cải kiến (xây lại), liên trì vốn rất lớn, ta muốn đem phòng ở mở rộng thêm, sau khi hoàn tất nghi thức đăng cơ, chúng ta lại quay về đó ở, được không?”

“Được.” Dù sao tam cẩn thạch đã tới được tay, có quay lại Tử Ngọ cung hay không, Mặc Nhiên cũng không cần. Y không quên lấy lòng cười nói: “Bệ hạ, thật sự phi thường tạ ơn người.”

Phiền Lê lại ôm lấy y, Mặc Nhiên ôm sau lưng của hắn, khuôn mặt tựa vào trên vai Phiền Lê, lộ ra một nét cười âm hiểm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.