Hai tháng sau, Phiền Lê vì Mặc Nhiên cử hành nghi thức sắc phong chính thức. Toàn bộ nghi thức diễn ra trong năm ngày, quá trình phi thường phiền phức, ngày thứ nhất niệm kinh, ngày tiếp theo tắm rửa tịnh thân, ngày thứ ba trai giới dâng hương, ngày thứ tư chính thức sắc phong, ngày thứ năm tĩnh mặc minh tưởng, đến cuối ngày mới hoàn tất nghi thức. Trong bốn ngày đầu, đều có thần quan hầu hạ ở bên Mặc Nhiên, chỉ đến ngày cuối cùng, mới yêu cầu Mặc Nhiên một mình ở Hoàng lăng (*) tự mình tĩnh tâm.
Rốt cuộc bốn ngày đã trôi qua, hôm nay là nghi thức cuối cùng, trước khi Mặc Nhiên tiến vào Hoàng lăng, Phiền Lê một lần nữa căn dặn:
“Không cần chạy loạn, trong Hoàng lăng nơi nơi đều là kết giới, còn có rất nhiều thông đạo (*) kỳ quái, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong đó, đến khi trời sáng, thần quan sẽ tới đón ngươi.”
“Ta đã biết.” Mặc Nhiên giang tay để thị nữ mặc lễ phục cho y, trên nền trắng của lễ phục có thêu phượng hoàng tung cánh bằng tơ vàng, y bào rộng rãi đem phần bụng đã lớn của y giấu rất khéo. Mặc Nhiên trên người chỉ có ba thứ trang sức – chuỗi lam ngọc mà Phiền Lê tặng y, chiếc vòng tay có khảm tam cẩn thạch, cùng phượng quan (*) đính đầy bảo thạch đủ sắc ở trên đầu.
“Ta đi.” Mặc Nhiên tiêu sái xoay người, Phiền Lê không nỡ rời đi lại ôm ghì lấy Mặc Nhiên, hôn nhẹ lên môi. Mặc Nhiên để Phiền Lê yên lòng liền vuốt khẽ mặt hắn, nói nhỏ: “Ngươi đừng lo lắng, chỉ một đêm mà thôi.”
Mặc Nhiên từ tầm mắt nhìn theo của Phiền Lê mà rời đi, theo sau thần quan bước đi trên vân thạch đại đạo nối liền với Hoàng lăng. Phiền Lê nhìn theo bóng dáng xa dần của Mặc Nhiên, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành không chịu tiêu tán, hắn hướng thần tướng ngoài cửa nói:
“Hảo hảo trông coi, trong Hoàng lăng có động tĩnh gì, lập tức hồi báo.”
“Tuân lệnh bệ hạ!” Thần tướng liền bước lên phi hành khí (*) bay đi, lướt qua một kim phát (*) mĩ thanh niên đang tiến đến.
“Bệ hạ.” Hoàn La một đôi lục nhãn (*) mê người hướng Phiền Lê phao chút thâm tình (*).
“Chuyện gì?” Phiền Lê liếc hắn một cái, Hoàn La tao nhã cúi người, nhỏ nhẹ nói:
“Hoàn La cả gan, tuy rằng khánh điển lần này không do Hoàn La chủ trì, nhưng Hoàn La không kìm được mong muốn nhìn thấy bệ hạ…”
“Vậy sao?” Phiền Lê không chút cảm động, lãnh đạm quay lưng rời đi.
Hoàn La này vốn rất lâu trước kia mê luyến hắn, luôn luôn cố ý lấy lòng hắn, cho dù hắn bộ dạng có xinh đẹp, trừ bỏ Mặc Nhiên, nam nhân khác đều không khiến Phiền Lê hứng thú.
“Bệ hạ, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đến Quan tinh tháp (*) ở phía bên kia uống vài chén rượu đi?” Hoàn La vẫn cố mời.
“Không cần.” Phiền Lê không kiên nhẫn trả lời.
“Tiểu thần gần đây có dùng ngọc trì thủy (*) chế ra một loại tiên tửu, đối với năng lực ở “phương diện kia” có tác dụng tăng cường rất tốt a…”
“Phương diện nào?” Phiền Lê đã biết nhưng vẫn hỏi.
“Người đã biết rõ rồi.” Hoàn La e lệ cười.
“Ta không cần loại đồ vật như thế.” Phiền Lê vừa nhấc chân muốn đi, Hoàn La nói thêm một câu:
“Từ trên đỉnh Quan tinh tháp có thể nhìn đến toàn bộ Hoàng lăng, bệ hạ nếu lo lắng nương nương ở trong đó một mình, có thể…”
Hắn còn chưa nói xong, Phiền Lê cước bộ liền ngừng lại. Hoàn La thấy hắn xoay người, lập tức mặt lộ vẻ tươi cười.
“Bệ hạ, thỉnh cùng tiểu thần đến đó…”
***
Thần quan đưa Mặc Nhiên vào trong một toà miếu được xây bằng bạch ngọc, miếu này không có vách tường, mà được mấy cây cột lớn chống đỡ, phía trên đỉnh mở ra một cái động hình tròn, trên mặt đất đối diện lại có một thuỷ trì (*) có kích thước tương tự, bên cạnh thuỷ trì bày ba bức tượng nữ thần, ở giữa chính là tượng của Thiên hậu đời thứ nhất được tạo tác từ thuỷ tinh, sương khói từ dưới thuỷ trì phiêu động bay lên.
“Thiên hậu nương nương, đêm nay ngài phải ở trong đây, tĩnh mặc minh tưởng, tiểu thần xin cáo lui.” Nhóm thần quan đối Mặc Nhiên hơi cúi người rồi rời đi.
Mặc Nhiên không có ngồi xuống tĩnh tâm minh tưởng, y đi một vòng quanh pho tượng của Thiên hậu đời thứ nhất, khẽ nhếch môi cười, chạm vào phượng quan trên đầu, lẩm bẩm:
“Thiên Hậu nương nương tôn quý a, ngươi đại khái cũng không ngờ được, phượng quan dành cho Thiên Hậu cư nhiên lại được đội bởi một nam nhân đi? Hơn nữa nam nhân này lại là một Bích Động yêu hồ đê tiện phóng đãng…”
Mặc Nhiên nói xong, sắc mặt trở nên âm lãnh.
“Thật đáng tiếc, ta tuyệt không muốn làm cái gì Thiên hậu, lại càng không muốn sinh con dưỡng cái cho một nam nhân, loại sự tình này vốn nên do nữ nhân đảm đương mới phải… Ta nửa điểm hứng thú cũng không có.”
Mặc Nhiên ngừng lời, động thủ đem phượng quan tháo xuống, rồi bay đến trước pho tượng, đặt phượng quan lên đỉnh đầu tượng.
“Trả lại cho ngươi…” Mặc Nhiên nói nhỏ, y sau khi đáp xuống đất, đầu tiên là tháo bỏ chuỗi lam ngọc trên cổ, y nhìn nhìn đoá Bạch liên bên trong viên lam ngọc, tựa hồ xuyên qua nó nhìn đến nam tử yêu thích liên hoa kia.
“Thiên đế… Thật có lỗi, ta không thể làm đoá Bạch liên hoa mà ngươi yêu nhất, cả trong lẫn ngoài của ta chỉ là một màu đen, ngươi nhất định sẽ rất hận ta, huỷ hoại đi của ngươi một mảnh chân tình? Bất quá ta không có biện pháp… Ai khiến ngươi lại đi yêu một nam nhân lãnh khốc vô tình như ta?” Mặc Nhiên tự cười giễu, không chút lưu luyến đem chiếc vòng ném xuống trì thuỷ.
Tiếp theo, y tháo vòng tay, đem tam cẩn thạch gỡ ra, y nhẫn nại bấy lâu nay chính là vì ngày này! Mặc Nhiên một lần nữa đem tam cẩn thạch nuốt vào trong bụng.
Mặc Nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cảm nhận yêu lực từ tam cẩn thạch phát ra cuồn cuộn không dứt, trên người y bao phủ một tầng ánh sáng, năng lượng lưu động khắp toàn thân, hình thành một tầng sương khói màu tím không ngừng du động. Mặc Nhiên nắm chặt tay, đột nhiên mở to hai mắt.
Một trận rung động rất nhỏ, Mặc Nhiên đem phù chú nơihạ thân phá giải.
Cũng trong lúc đó, đang ở Quan tinh tháp uống rượu Phiền Lê bỗng cảm giác được phù chú do chính mình hạ đã bị phá tan, thần sắc hắn lập tức biến đổi, hắn đặt chén rượu xuống chạy vội tới bên lan can.
“Bệ hạ?” Hoàn La khó hiểu đi đến phía sau hắn, Phiền Lê không rời mắt nhìn đăm đăm về hướng Hoàng lăng——
“Ha ha ha ha…” Mặc Nhiên cử động nắm tay, yêu lực của y đã khôi phục hoàn toàn! Biểu trưng nam tính của y cũng đã dài trở lại. Chỉ tiếc vẫn không thể đem thai nhi trong bụng vứt bỏ, bất quá hiện tại có thể tạm thời không quan tâm.
Nơi này Mặc Nhiên một khắc cũng không muốn nán lại, y lập tức bay vút lên, như lưu tinh (*) nhanh chóng bay xuyên qua kết giới giăng khắp nơi trong Hoàng lăng. Phiền Lê ở Quan tinh tháp bên kia thấy được tầng sáng trên người Mặc Nhiên, hắn hét lớn một tiếng “Đáng chết!”, nổi giận từ trên tháp nhảy xuống, bay thẳng qua Hoàng lăng.
Nhóm thần tướng canh giữ ở ngoài Hoàng lăng cũng cảm giác được yêu khí của Mặc Nhiên đã biến đổi, bọn họ đều bước lên phi hành khí đuổi theo.
“Nương nương!” Thần tướng ở phía sau Mặc Nhiên cao giọng quát to. “Mạt tướng không muốn thương tổn ngài! Thỉnh ngài dừng lại!”
Mặc Nhiên vừa bay vừa quay đầu lại, y cười lạnh, từ trong lòng bàn tay bắn ra một đạo tia sáng, đám thần tướng tránh không kịp, phi hành khí dưới chân bị đánh vỡ tan. Mặc Nhiên nhanh chóng bỏ xa bọn họ, mắt vừa thấy lối ra khỏi Hoàng lăng, một thân ảnh đột nhiên đáp xuống trước mặt — Phiền Lê? Mặc Nhiên kinh hách thoái lui, đối phương nhanh chóng xuất ra một sợi dây màu vàng đem y trói lại.
“Ngươi quả nhiên chạy trốn!” Phiền Lê nổi trận lôi đình thét giận, dùng sức kéo lấy sợi dây, nhưng yêu lực của Mặc Nhiên đã khôi phục, không dễ dàng bị hắn kéo qua.
“Ha! Nếu biết rõ ta sẽ trốn, tại sao còn muốn đem tam cẩn thạch đưa ta?” Mặc Nhiên châm chọc hỏi.
Phiền Lê trên mặt hiện lên phức tạp biểu tình, vừa phẫn nộ vừa bi thương, mà phần nhiều chính là thất vọng cùng thống khổ. Hắn ngay từ đầu đã biết Mặc Nhiên chỉ lừa gạt mình, hắn biết đối phương chính là đang diễn trò, hắn biết sự dịu dàng của đối phương đều là giả dối! Thật đáng buồn chính là, hắn lại tình nguyện để cho Mặc Nhiên lừa hắn cả đời, hy vọng Mặc Nhiên diễn giả thành tình thật rồi sẽ yêu hắn. Đem tam cẩn thạch trả lại cho y, chính là một hồi đánh bạc. Hắn lấy cái này để thử Mặc Nhiên, để xem đối phương liệu có vì thâm tình của mình mà cảm động, hay là lộ ra chân diện, đem hảo mộng của hắn bóp nát.
Kết quả hiện tại, hắn đã thua!
“Vô luận thế nào, ngươi phải sinh hạ hài tử của ta.” Phiền Lê nghiến răng nói. “Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta!”
“Để xem ngươi có năng lực đó hay không đã.” Mặc Nhiên cười lạnh, thù mới thêm hận cũ, sự tức giận của y cũng không kém gì Phiền Lê. “Ta lần này sẽ không tái bại bởi ngươi!”
Yêu lực của Mặc Nhiên bắt đầu bộc phát, trên người nhanh chóng xuất hiện một lớp hắc mao dày rậm, khuôn mặt kiều diễm hóa thành gương mặt của dã thú. Phiền Lê kinh hãi, lập tức ghì chặt lấy sợi dây, Mặc Nhiên biến thành hắc hồ ly, y đột nhiên gào lên, sợi dây đứt bung một tiếng, Phiền Lê cũng bị đánh bay ra ngoài.
Đám thần tướng tiến lên, đang muốn vây lấy y, Mặc Nhiên há miệng hống, phát ra mãnh liệt sóng âm, lỗ tai của thần tướng nhất thời phun ra huyết, bọn họ ôm lấy tai ngã xuống trên mặt đất, thống khổ lăn lộn.
Phiền Lê không sợ sóng âm, hắn hướng Mặc Nhiên bay thẳng qua, Mặc Nhiên lắc động thân mình, chiếc đuôi lớn nhanh chóng biến thành chín nhánh, lớp lông phía trên đuôi biến thành vô số kim châm dài nhọn hướng Phiền Lê bắn tới. Phiền Lê triển khai lớp chắn, kim châm phóng tới bị hút lấy như thể cắm vào trong nước, mặt ngoài lớp chắn hình thành một vòng gợn sóng nhỏ.
Phiền Lê lao lên, chiếc đuôi sau lưng Mặc Nhiên lập tức vung lại, Phiền Lê bắt lấy chiếc đuôi, dùng sức quăng mạnh, Mặc Nhiên cả người bị ném lên, đụng vào cột trụ phía trên của Hoàng lăng, cột lập tức bị gãy. Mặc Nhiên ngã xuống, đuôi vì va chạm mạnh mà khôi phục trở lại một cái.
“Mặc Nhiên!” Phiền Lê sợ thương tổn đến y, vội vã đáp xuống trước mặt y, hắn đang muốn tiến lại xem xét, Mặc Nhiên đột nhiên mở miệng cắn về phía hắn, Phiền Lê nhanh chóng tránh được đầu, nhưng vẫn bị cắn vào bả vai.
“Mặc Nhiên!” Phiền Lê dùng sức khai mở cái miệng của y, Mặc Nhiên cắn phi thường dùng sức, răng nhọn chạm đến cả xương cốt bên trong. Lúc này Phiền Lê chỉ cần ở trên bụng y đánh một quyền là có thể thoát, nhưng Phiền Lê như thế nào cũng không hạ thủ được.
Hắn không nỡ ra tay, Mặc Nhiên cũng không thoái nhượng. Chiếc đuôi lớn của Mặc Nhiên cuốn lại, hung hăng quấn chặt lấy thắt lưng của Phiền Lê. Phiền Lê bả vai bị cắn, phần eo bị siết, hắn thống khổ khụ ra một búng huyết.
“Mặc Nhiên…” Phiền Lê vẫn tiếp tục cố khai miệng y ra..
Ánh mắt lạnh như băng của Mặc Nhiên bỗng nhiên hiện lên một tia không đành lòng, y tùng khai cái miệng, dùng đuôi cuốn Phiền Lê ném tới trên vách tường. Rầm!! Ở trên tường nơi Phiền Lê va phải xuất hiện một cái hố to.
Trước khi Phiền Lê kịp đứng lên, Mặc Nhiên đã nhanh chóng bay đi. Phiền Lê chống thân mình đứng dậy, hắn không quan tâm đến việc chữa thương, thét gọi thần tướng:
“Đuổi theo!!”
Thần tướng vội vã đạp mây truy đuổi, nhưng tốc độ của mây dù sao cũng kém phi hành khí, bọn họ chỉ có thể bám theo Mặc Nhiên ngoài nửa dặm, muốn tiến gần hơn cũng không có biện pháp.
Một thần tướng chợt lóe linh quang, hắn xuất ra bảo vật ở bên hông, hướng Mặc Nhiên tung ra một tấm lưới lớn. Mặc Nhiên nghe được tiếng gió rít phía sau, lập tức tránh ra. Tuy tấm lưới của thần tướng này chỉ hất vào khoảng không, nhưng các thần tướng khác cũng lập tức làm theo, bọn họ đều xuất ra bảo vật, rải thiên la địa võng, Mặc Nhiên né tránh càng lúc càng chật vật, hình thể hiện tại của y quá lớn, rất dễ dàng bị bắt!
Mặc Nhiên quyết đoán biến trở về nhân hình. Nhưng nhân hình nếu bay so với hình thái hồ ly sẽ chậm rất nhiều, mắt nhìn thấy nhóm thần tướng nhóm sắp bay đến, tuy rằng khoảng cách của thiên giới nói ra còn rất xa, nhưng Mặc Nhiên không còn đường lui! Y hướng về đám mây mù phía dưới bay thẳng tới. Y bay chưa được bao lâu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy màu tím tối tăm, Mặc Nhiên không kịp suy nghĩ liền bay qua. Lốc xoáy kia đem y hút vào, Mặc Nhiên cảm thấy toàn thân đều bị điện lưu kích trúng, y cả người tê dại, thân thể đau đớn như bị xé rách.
Nhóm thần tướng bay đến trước lốc xoáy, không ai biết lốc xoáy này thông tới nơi nào, bọn họ cũng không dám đi tiếp.
“Hiện tại phải làm sao?” Một thần tướng bất an hỏi.
“Đành phải quay về bẩm báo Thiên đế…”
“Thiên đế biết chúng ta không đuổi theo, nhất định sẽ nổi giận.”
“Bằng không, ngươi thử đi vào trong lốc xoáy xem…”
Đám người mang chút sợ hãi nhìn nhau, ai cũng không dám hành động, cuối cùng, bọn họ vẫn là lựa chọn quay trở lại.
—
Mình lại quay về với cách chú giải quen thuộc:”)
Hoàng lăng (*) – Lăng mộ của Hoàng tộc
phượng quan (*) – mũ phượng
thông đạo (*) – đường đi
phi hành khí (*) – là cái để bay í, chắc giống Cân đẩu vân nhưng hem phải mây
kim phát (*) – tóc vàng
lục nhãn (*) – mắt xanh
phao chút thâm tình (*) – liếc mắt đưa tình thì đúng hơn =.=