Thiên Thần Chi Sủng

Chương 7-2



Tiểu thương cao giọng rao hàng, hài đồng cưỡi ở trên vai phụ thân hi ha cười,  phụ nhân (*) từng nhóm tụ lại trước sạp hàng vật phẩm trang sức, chọn lựa thương phẩm bày trên sạp. Ở trong chợ có rất đông người, phi thường náo nhiệt. Ngoài đường tiếng người ồn ào, trong trà quán cũng là rộn ràng nhốn nháo, khách nhân toạ kín các bàn.

“Tiểu nhị, tính tiền.” Một nam tử mặc bố y (*) bình thường buông chén trà nói.

“Vâng, đến đây.” Tiểu nhị đang cấp trà cho khách nhân ở bàn khác vội vàng chạy qua.

Nam tử kia đem một viên bạc vụn giao cho hắn, xoay người bước đi.

“A? Khách quan, không cần nhiều như vậy a…”

Nam tử không để ý tới tiếng gọi của tiểu nhị, bước nhanh rời khỏi trà quán. Y chân trước vừa đi, hai hoà thượng tọa trong góc quán lập tức đứng lên, ở giữa bọn họ còn toạ một lão hòa thượng, gương mặt khô gầy, hai vành tai vừa dài vừa dày, xem ra là cao tăng đắc đạo. Lão hoà thượng nhắm chặt hai mắt, biểu tình thực bình tĩnh.

“Sư phụ, hắn đi rồi.” Một gã hoà thượng có vẻ tráng kiện đối lão hòa thượng nói.

“Chúng ta đuổi theo.” Lão hòa thượng vẫn nhắm mắt, nguyên lai là lão một người mù. Lão hoà thượng cầm lấy pháp trượng, phân phó đệ tử: “Không Tịnh, ngươi đi trước tính tiền.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Hoà thượng tên Không Tịnh chạy đi, lão hòa thượng cùng một tiểu hoà thượng trẻ tuổi đi ra ngoài cửa. Ngoài đường vốn có rất nhiều người, đủ loại hơi thở hỗn tạp ở cùng một chỗ, bọn họ trong một lúc tìm không thấy bóng dáng nam tử kia đâu.

“Sư phụ, làm sao bây giờ? Nhìn không thấy hắn.” Tiểu hòa thượng luống cuống.

“Đừng nóng vội.” Lão hòa thượng tập trung tĩnh tâm, đem hơi thở của từng người nhận biết, một cỗ khí lưu khác hẳn với người thường đột nhiên xuất hiện, lão hoà thượng hướng một phương đi đến.”Bên kia.”

Tiểu hòa thượng theo lão hoà thượng chạy lên vài bước, quả thực phát hiện thân ảnh người kia. Nam tử đi lẫn trong dòng người, thoạt nhìn cùng người thường không có gì khác biệt. Y không ngừng hướng nơi náo nhiệt đi đến, thỉnh thoảng dừng chân xem đoàn xiếc diễn trò ở ven đường.

“Sư phụ, chúng ta theo hắn đã ba ngày, hắn hoàn toàn không có nghỉ ngơi quá, người nói hắn có phải hay không đã phát hiện chúng ta?” Tiểu hòa thượng bất an hỏi.

“Hẳn là đã phát hiện, yêu vật này phi thường giảo trá, cố ý dẫn chúng ta tới địa phương có nhiều người qua lại, khiến chúng ta không thể ra tay.” Lão hòa thượng nói. “Bất quá không cần lo lắng, hắn đánh không lại chúng ta, chỉ cần tìm được thời cơ, có thể giăng lưới bắt được hắn.”

Bọn họ lại đi theo người kia một hồi lâu, vị hoà thượng tên Không Tịnh cũng đã đuổi kịp, hắn lo lắng hỏi:

“Sư phụ, hiện tại làm thế nào?”

“Trước tiên cứ bám theo.”

Tiểu hòa thượng kia nói chen vào. “Chính là sư phụ, ta cảm giác chúng ta hình như vẫn đi loanh quanh ở nơi này, hắn là không phải cố ý đi như vậy a?”

“Nguyên lai là như vậy, đúng là yêu nghiệt giảo hoạt.” Lão hòa thượng dừng bước, đối hai đệ tử nói. “Vậy động thủ đi, bày trận!”

“Vâng!” Hai hòa thượng lập tức hộ ở hai bên lão hoà thượng, bắt đầu tụng kinh, lão hòa thượng trên người toát ra nhiệt khí, cầm pháp trượng dùng sức gõ mạnh trên mặt đất.

“Hô!” Theo tiếng hét lớn của lão hoà thượng, một kết giới hình tròn màu đỏ lấy pháp trượng làm trung tâm bắt đầu triển khai. Thời gian trong kết giới dần dần đình chỉ, bốn phía nghe không thấy một tia thanh âm, mọi người giống như bị trúng Định thân thuật đều không nhúc nhích, chỉ trừ nam tử kia, y từ từ quay người lại.

“Yêu nghiệt! Chạy đâu cho thoát?” Lão hòa thượng hướng thẳng về y, vô số phù chú phát quang từ trong tay áo rộng của lão bắn ra tới tấp.

Nam tử nhảy vọt lên không để tránh phù chú. Hai tiểu hòa thượng cũng nhảy lên theo, bọn họ lôi ra một chuỗi phật châu (*) hướng y vung tới, phật châu trên tay bọn họ biến thành hoả cầu nóng rực. Nam tử chịu tiến công từ cả hai phía, né tránh có điểm chật vật. Lão hòa thượng đột nhiên nhảy đến sau lưng y, vung pháp trượng hướng hắn bổ xuống. Y lập tức xoay người, lấy tay ngăn cản.

Cánh tay của nam tử vừa tiếp xúc với pháp trượng, nhất thời phát ra một trận quang mang chói mắt, bùm một tiếng, nam tử bị đánh bay đi, rơi xuống một khu rừng ở phía xa.

“Mau đuổi theo!” Lão hòa thượng chạy trước dẫn đầu, hai tiểu hòa thượng cũng vội vã chạy theo. Sau khi bọn họ rời đi, khung cảnh trên đường lại khôi phục bình thường, mọi người giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vẫn tiếp tục qua lại.

Mấy gốc cây do va chạm mạnh mà bị gãy đổ, từ trên phần thân gãy bốc lên từng trận nhiệt yên (*). Nam tử đã bị thương một cánh tay từ dưới đất đứng lên, bụng của y bỗng nhiên xảy ra một trận rung động.

“Ô…” Y phun ra huyết, ôm bụng quỳ rạp xuống.

Ba trận cuồng phong ào qua, mấy hoà thượng đã đứng trước mặt y. Lão hòa thượng đưa một tay lên trước ngực nói: “A di đà phật, ngươi biết điều thúc thủ chịu trói, chúng ta sẽ không tái thương ngươi.”

“Ha ha ha…” Nam tử khó khăn đứng dậy, y lau huyết ngân vương bên miệng, tự giễu nói: “Cái gọi là hổ lạc bình dương bị khuyển khi (*), chính là chuyện như thế này đi? Ta nếu không phải nguyên khí bị hao tổn, hôm nay làm sao bị mấy tiểu tử các ngươi khi dễ.”

Không Tịnh lập tức kích động cầm chuỗi phật châu bước ra. “Ta xem ngươi còn mạnh miệng tới khi nào!”

Nam tử kia bình trụ hai chân, rồi đột nhiên biến thành một con hắc hồ ly lớn bằng lão hổ, y mở to miệng, phát ra tiếng thét chói tai, Không Tịnh nhất thời lỗ tai lưu huyết, bị sóng âm đánh văng ra, va phải thân cây. Tiểu hòa thượng lập tức đi qua cứu hắn, lão hòa thượng kia bay nhanh về phía hắc hồ ly, giơ pháp trượng lên cùng y kịch chiến.

“Ngươi nếu tiếp tục ngoan cố, chớ trách bần tăng vô tình!”

Hắc hồ ly bị thương quá nhiều, động tác bắt đầu chậm chạp, bụng của y bỗng nhiên lại nổi lên một trận rung động mãnh liệt. Lão hòa thượng lập tức vung tay áo, một phù chú lớn như đại mãng xà từ trong tay áo phóng ra, quấn chặt lấy cổ hắc hồ ly. Lão hoà thượng thừa cơ giơ cao pháp trượng, hung hăng đâm vào mi tâm (*) của hồ ly, hồ ly kêu lên thảm thiết, trên người y bạch quang phát ra.

Mi tâm phun huyết, hồ ly ngã xuống trên mặt đất. Hình thái hồ ly của y cũng dần dần biến đi, trở thành một nam tử tóc đen mỹ mạo. Y hấp hối nằm rạp trên đất, dù muốn cũng vô pháp tái chiến.

“Sư phụ, đây là…” Hai tiểu hòa thượng giật mình nhìn y. “Hoàn toàn không giống bộ dáng vừa rồi, là một nam nhân phi thường tuấn mỹ.”

“Đây mới chính là chân diện của hắn.” Lão hòa thượng từ từ nhắm lại hai mắt, trả lời. “Yêu hồ chính là dựa vào dung nhan mỹ mạo để đi mê hoặc thế nhân.”

“Nhưng bụng của hắn làm thế nào lại lớn như vậy?” Tiểu hòa thượng kia khó hiểu hỏi.

“Bụng làm sao?” Lão hòa thượng nhìn không thấy hình thể của y.

“Bụng của hắn rất lớn, giống như bụng nữ nhân lúc mang thai.”

“Cái gì?”

Bọn họ còn đang hoang mang, bầu trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên mây đen dầy đặc, cùng với  từng trận sấm chớp, trên mặt đất nổi lên cuồn cuộn cuồng phong, mặt đất dường như cảm nhận được  điềm chẳng lành cũng bắt đầu rung động, động vật trong rừng tranh nhau chạy trốn, người trong chợ cũng loạn thành một đoàn, tất cả đều nhìn về phía không trung bất thường.

“Sư phụ, hình như… hình như có điểm không ổn.” Tiểu hòa thượng run giọng nói.

“Dù thế nào, trước đem yêu nghiệt này tiêu diệt rồi nói sau!” Lão hòa thượng quyết đoán nói, vung pháp trượng lên, định hướng khuôn mặt của nam tử tóc đen đâm vào, trên trời đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào, một đạo sấm sét mãnh liệt đánh xuống trên người bọn họ.

“Á ——!” Hai tiểu hòa thượng bị sét đánh bay ra ngoài, lão hòa thượng bị chính mũi nhọn của sấm sét đánh trúng, hắn kêu thảm thiết, thân thể lẫn pháp trượng trên tay, trong khoảnh khắc đều hóa thành hư ảo.

“Sư phụ!” Hai hòa thượng cùng trơ mắt nhìn sư phụ biến mất trong luồng sấm sét. Nơi lão hòa thượng đứng bốc lên vài cỗ khói trắng, tiểu hòa thượng tập trung nhìn vào, yêu hồ đang nằm trên mặt đất đã không còn ở đó!

Bọn họ vội vàng đứng lên, nhìn chung quanh tìm kiếm tung tích yêu hồ.

Ở trên một gốc đại thụ phía trước bọn họ, đứng sừng sững một thân ảnh khôi ngô, sấm sét ở phía sau nam nhân không ngừng chớp loé. Yêu hồ xinh đẹp được nam nhân ôm ngang trên tay, mái tóc dài màu đen tung bay trong gió. Hai hòa thượng chậm rãi ngẩng đầu, khi ánh mắt của bọn họ vừa chạm đến khuôn mặt của nam nhân, đồng tử nhất thời bạo liệt nổ tung ——

“A a a!!” Hai hòa thượng trên mặt toàn là huyết, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.

Nam nhân trên cây hóa thành một đạo kim quang hướng về phía chân trời bay lên trong nháy mắt, cây cối cùng tất cả sinh vật dưới chân đều bị chấn động vỡ tan thành từng mảnh.

Đám người xung quanh đều bị ánh sáng từ đạo quang khiến cho không mở ra được mắt, đến sau khi đạo quang kia biến mất, mây đen trên bầu trời dần dần tiêu tán, cuồng phong trên mặt đất cũng đình chỉ, hết thảy đều trở lại yên bình.



Chú giải:

phụ nhân (*) – phụ nữ

bố y (*) – áo vải

phật châu (*) – tràng hạt

nhiệt yên (*) – khói nóng ;__;

hổ lạc bình dương bị khuyển khi (*) – Hổ xuống đồng bằng bị cẩu khi dễ J

mi tâm (*) – điểm giữa 2 đầu lông mày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.