Nó im lặng không nói nên lời. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến nó không kịp trở tay.-Đây là kỷ vật cuối cùng và cũng là duy nhất mà phu nhân để lại cho tiểu thư.- Lâm Hàn đưa cho nó sợi dây chuyền vàng_vật duy nhất chứng minh thân phận của nó trong dòng tộc Bảo_Nguyên.
Tay nó run run cầm sợi dây chuyền lên và hai mắt nó bắt đầu ngắm nghía.
-Để tôi đeo cho tiểu thư.- Bà Lâm bước đến nó, bà cầm lấy sợi dây và đeo vào cổ nó.
Tay nó đưa lên nắm chặt tay của bà, hai mắt nó cũng bắt đầu ngấn nước.
-Con có thể gọi hai người là ba mẹ như lúc trước được không?
-Không được đâu, người là phận danh giá còn chúng tôi chỉ là kẻ hầu người hạ. Chúng tôi không xứng để nhận hai từ "ba mẹ" từ tiểu thư.- Bà hiền từ mỉm cười.
-Con không muốn, con chỉ cần ba và mẹ thôi!
-Tiểu thư cần phải trả thù cho lão gia và phu nhân, người cũng phải tìm lại người anh trai thất lạc của mình nữa.- Ông Lâm lên tiếng.
-Được...nhất định thù này tôi sẽ trả!- Nó gằn từng chữ.
...
Nó bước vào lớp học. Điều đầu tiên nó muốn nhìn thấy là hắn.
Nó chợt thấy hắn cười cười nói nói với Lin thì nhắm mắt và lướt qua.
Jisan và Jesan vừa thấy nó và thì ngay lập tức chạy xuống chỗ nó.
-Sao cậu về mà không nói với tụi mình?- Jisan cau mày.
-Phải đó, tụi mình có phải là bạn của cậu không vậy?- Jesan chu miệng nói.
-Vì mình có một số việc cần làm đó mà.- Môi nó hơi mỉm cười.
-Chào mọi người!- Gun để balô xuống bàn.
-Chào Gun nha!- Jisan và Jesan cười tít mắt.
-Chào Gun!- Nó nhàn nhạt chào cậu.
-À thôi Ji và Je về chỗ đây.- Jisan vẫy tay chào nó và Gun rồi cùng Jesan về chỗ ngồi.
Gun ngồi xuống, dự tính lấy headphone nghe nhạc nhưng chưa gì nó đã lên tiếng trước.
-Gun giúp Jo một việc được không?
Gun hơi bất ngờ rồi mỉm cười nói với nó.
-Được, nếu nó nằm trong giới hạn của Gun.
-Gun làm bạn trai của Jo đi!
Gun há hốc mồm. Vừa trở về thực tại thì Gun tới tấp hỏi nó.
-Jo nói thật chứ Jo? Gun có nghe nhầm không?...
-Không đâu, Jo nói thật!
-Được...Gun làm được...- Gun nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy nó.
Bàn cuối của nó lúc này thu hút tất cả học sinh trong lớp chú ý đặc biệt có cả hắn.
-Gun! Mọi người nhìn kìa.- Nó thì thầm bên tai Gun.
-Tại Gun mừng quá đó thôi.- Gun ôm chặt nó vào lòng.
Nó đưa mắt nhìn hắn. Thấy hắn nhìn mình thì nó nhếch môi rồi vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Gun.
Hắn nghiến răng, gân xanh càng lúc càng hiện rõ hơn trên tay hắn.
*Rầm...Rầm...*
Hắn đứng bật dậy, lật tung cả cái bàn học. Cơn tức giận của hắn bùng lên như lửa khiến ai nấy đều im bặt nhìn theo.
Hắn bước đến bàn cuối kéo tay nó lôi đi sòng sọc trước mắt bao nhiêu người.
Nó cau mày cố gỡ tay hắn ra nhưng mãi vẫn không được. Hắn càng siếc chặt tay, kéo nó ra khu vườn cấm ở sau trường. Vừa đến nơi, hắn ngay tức khắc ép nó vào tường.
-Tránh ra!- Nó nghiến răng, hai mắt trừng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Không! Tôi sẽ chẳng để em đi đâu.- Hắn cũng ương ngạnh không kém.
-Huh, anh lấy quyền gì chứ? Là một người bạn à? Không phải! Hay là người yêu? Càng không đúng!- Nó nhếch môi.
-Em đang làm trò gì vậy hả?
-Tôi làm gì cũng không liên quan đến anh!
-Nhưng em có biết rằng em...
-Đúng, tôi biết anh chẳng để tâm đến tôi, tôi cũng thừa biết trong lòng anh từ lâu đã có người khác rồi!- Nó đẩy hắn ra.
Hắn nắm hai cổ tay nó lại mặc cho nó đang cố sức giãy giụa.
-Tôi nói anh có...um...
Hai mắt nó trừng lên hết cỡ. Mọi dây thần kinh như ngừng hoạt động. Nó vẫn chưa kịp nhận ra mình ra sao.
Hắn cúi xuống hôn nó. Nhưng cách hắn hôn nó bây giờ khác hẳn lúc trước. Có gì đó thô bạo pha chút giận dữ chứ không còn ngọt ngào, êm dịu như ngày nào.
Nó chợt lấy lại bình tĩnh dùng hết sức mình đẩy hắn ra. Hắn bị nó đẩy mạnh ra xém nữa là ngã xuống đất.
*Chát*
Nó vung tay tát mạnh vào mặt hắn và quát lên.
-Anh đang làm trò quái quỷ gì vậy hả?
Hắn đưa tay lên khóe môi mình. Hắn bất lực thả lỏng cơ thể.
Nó không nói không rằng chỉ đảo mắt liên tục rồi quay gót đi.
Hắn đưa tay nắm tay nó. Nó dừng bước, mặt cũng bắt đầu tối sầm lại.
-Buông ra!
-Em cho anh biết đi, em còn yêu anh không? CHỈ CẦN EM NÓI KHÔNG YÊU ANH NỮA THÌ ANH SẼ BUÔNG TAY!
Nó im bặt, nước mắt giàn ra hai bên. Nó khịt mũi và lấy lại bình tĩnh cho chính mình.
-Tôi không yêu anh!
Hắn kéo nó lại và ghì chặt vai nó.
-Em nhìn vào mắt anh đi, em nhìn vào nó mà nói điều em vừa nói đi!
-Tôi...tôi...- Nó ấp úng.
-Chúng ta không hàn gắn được sao Tiểu Phương? Nhất quyết em phải bắt anh rời xa em sao?- Hắn cũng nức nở khóc và ôm chầm lấy nó.
-Anh biết em không đủ can đảm để nói điều đó mà!- Nó đấm vào lưng hắn.
-Anh xin lỗi, xin lỗi em!
Nó nấc lên từng hồi và gỡ tay hắn ra.
-Đã muộn rồi! Chúng ta không thể cứu vãn được nữa! Quên em đi, em không xứng đáng đâu.
Nó buông tay rồi vô tình bước đi để hắn ở lại với một vết cứa sâu ở tim.
"Xin lỗi anh! Em còn phải tìm lại anh trai của mình, còn phải dìu dắt Bảo_Nguyên và trả thù cho ba mẹ em!"
...
*Kít*
Một con BMW dừng giữa sân trường gây nhiều sự chú ý cho toàn thể học sinh.
*Cạch*
Từ trong xe, một người con trai bước ra, cả người toát lên hàn khí cực khủng.
Người đó nhìn một lượt xung quanh rồi tiến thẳng lên lớp 12AA.
Anh ta bước đến trước lớp 12AA và dừng lại trước cửa.
Trong lớp, cô Ly đang giảng bài thì ngưng lại. Cô mỉm cười rồi bước ra.
-Em đến rồi à? Em vào đi.
Cô Ly và anh ta vào lớp, cô khẽ cười và thông báo.
-Đây là học sinh mới, bạn ấy từ Anh Quốc chuyển về các em làm quen với bạn nha!
Hai mắt anh ta đảo một vòng xung quanh lớp rồi cất tiếng.
-Tôi là Bảo Nguyên Trịnh Khang, cứ gọi Nic là được rồi.
Nó đang úp mặt xuống bàn thì bật dậy. Nó cau mày nhìn chằm chằm vào anh.
*Choang*
Chiếc gương trên tay Jisan rơi xuống. Cả người nhỏ bắt đầu run rẩy. Bất chợt bên má nhỏ, một hàng nước ấm nóng lăn dài xuống.
-Ji! Em sao thế?- Kansai hỏi nhỏ.
Jisan lắc đầu, nhỏ im lặng dò theo từng bước chân của Nic.
Nic bước xuống, đến chỗ Jisan thì anh dừng lại và cúi xuống thì thầm bên tai nhỏ.
-Đã lâu không gặp!
Nói rồi anh bước xuống ngồi ở bàn cuối phía sau nhỏ.
Jisan mím môi, nhỏ lật đật lấy sách vở ra và chú tâm vào nó.
Nó liếc mắt nhìn qua Nic. Mái tóc màu hạt dẻ, nó có. Đôi mắt màu cafe, nó cũng có. Sợi dây chuyền vàng trên cổ, nó cũng đang đeo. Nó đảo mắt một lúc rồi chìm vào suy nghĩ riêng mình. "Có khi nào..."
Nó lắc lắc đầu rồi rời mắt khỏi Nic. Khi gặp Nic, Jisan có vẻ như khá kiêng dè. Vậy thì giữa hai người họ có mối quan hệ như thế nào?
Jesan cũng đưa mắt nhìn Nic. Cô cảm thấy lo lắng cho Jisan và tội nghiệp cho Kansai. Không biết những ngày tháng sau này phải sống thế nào đây khi "ma cũ gặp ma mới".
-Em có cần nhìn Nic như thế không?- Kensai hỏi cô.
-Em sợ, nếu như Nic quay về đây thì Ji sẽ ra sao?- Cô không khỏi lo lắng.
-Đừng bận tâm quá, Ji biết mình phải làm gì mà.- Anh nắm tay cô và mỉm cười.
Jesan cũng khẽ cười rồi gật đầu. Tuy bề ngoài cô vậy thôi nhưng trong lòng cô cứ nóng như lửa đốt.
...
Nó điều khiển motor theo sau một chiếc BMW màu đen.
Dường như người trong xe biết có người theo dõi nên đã cố tăng tốc. Nó rẽ sang phải, nó biết con đường phía trước mà chiếc xe đó đi dẫn đến đâu.
Khi thấy chiếc xe ấy vào trong một ngôi biệt thự trắng trông như tòa lâu đài lộng lẫy thì nó ngừng xe lại. Nó đẩy kính nón bảo hiểm lên và theo dõi từng hành động của người kia. Khi chắc chắn người đó sống ở đây, nó mới đẩy kính xuống và cho xe vụt đi.
Trên bang công của ngôi biệt thự, một ánh mắt nhìn theo nó và môi khẽ nhếch lên.