Nó ngồi trong lớp học. Trong đầu nó bây giờ toàn là hình ảnh giấc mơ hôm qua. Đôi tay nó run run, môi cũng mím chặt lại. Nó lo sợ hắn xảy ra chuyện gì, nó lo sợ hắn sẽ rời bỏ nó mãi mãi.Nó đưa mắt nhìn sang hắn thì bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó lưỡng lự rồi thu ánh mắt ấy lại, xem như chưa thấy gì.
Hắn nhìn nó song đó, ngay lập tức hắn nhìn sang hướng khác. Hắn thật không hiểu nổi. Còn tình cảm với nhau nhưng sao nó lại khăng khăng đòi buông tay hắn.
Đeo headphone vào tai, trên vai thì mang balô, hắn đứng bật dậy rồi ra ngoài.
-Quân Anh! Em đi đâu vậy?- Cô Ly hỏi hắn.
-Em đi về.- Hắn thốt ra ba từ vô tình, vô cảm.
-Em có biết đang trong giờ học không? Hành động của em làm gián đoạn thời gian của các bạn đó.
-Thì đã sao?- Hắn nghiêng đầu hỏi, điệu bộ bất cần.
-Cô không hài lòng trước hành động này của em!
-Đó là chuyện của cô.- Hắn nhún vai rồi bước đi.
-Quân Anh! Quân Anh! Huh, đúng là quá quắc mà.
Nó đảo mắt, lưỡng lự một hồi rồi cũng bật dậy lấy balô và chạy ra ngoài.
-Ơ...Phương Thư!
Nó chạy theo sau hắn. Vừa đến bãi giữ xe thì nó đã thấy hắn lên con moto và phóng đi. Nó vội đến con moto của mình và nhanh chóng theo phía sau hắn.
Nó theo dõi hắn từ trưa cho đến tận tối. Hắn hết đi vòng quanh thành phố rồi vào bar, hết vào bar rồi lại về nhà. Còn bây giờ, trong lúc trời đang nhá nhem tối thì hắn đi dạo ở ngoài đường.
Nó từng bước từng bước theo sau. Hai mắt nó không rời hắn một giây nào cả. Nó chỉ lo lắng cho sự an nguy của hắn thôi.
Hắn cho hai tay vào túi và bước dọc theo lề đường. Giữa thành phố rộng lớn này quá nhiều bộn bề, phức tạp. Mỗi người đều có niềm vui, nỗi buồn của riêng mình, hắn cũng không ngoại lệ, hắn cũng có một nỗi buồn từ sâu tận trái tim.
Đang suy nghĩ mông lung, chợt hắn thấy một đứa trẻ đứng khóc ngay bên đường. Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi bước đến chỗ của cậu bé.
-Sao em khóc vậy?- Hắn ân cần hỏi.
-Quả bóng của em!- Cậu bé chỉ tay ra đường.
Hắn nhìn theo thì thấy quả bóng nằm ngay giữa lòng đường tấp nập những dòng xe qua lại.
Nó vừa nghe điện thoại xong thì quay lại tìm hắn nhưng chẳng thấy hắn đâu. Nó thấy đứa bé giống hệt với đứa bé trong giấc mơ của nó. Nó lại nhớ đến giấc mơ tối hôm qua.
*Tiin...Tiin...Tiin...*
Những tiếng còi xe làm nó chợt tỉnh. Nó ngay lập tức nhìn ra lòng đường.
Nó há hốc mồm, hai mắt trừng lên hết cỡ.
-Vic!!!!!
Nó vội vã lao ngay ra ngoài đó.
*Kéttt...Rầm...*
Những tiếng va chạm chói tai vang lên. Cả khoảng đường bỗng trầm lặng chỉ còn vài tiếng kêu của đèn xe đang chớp nhoáng.
Hắn ôm đầu mình. Chuyện gì đang xảy ra đây? Hắn từ từ ngồi dậy. Cả thân người của hắn đều xay xát. Hắn bỗng thấy mọi người tập trung rất đông ở trước đầu xe container, do sự tò mò, hiếu kỳ của mình hắn liền bước đến xem.
Hắn chen vào giữa đám đông. Điều đầu tiên hắn thấy là một cô gái, vóc dáng này nhìn rất quen.
Hắn quỳ xuống và nâng mặt cô gái ấy lên.
Hắn há hốc mồm, mũi cũng bắt đầu cay cay. Từ mắt hắn chảy một thứ chất lỏng, mặn chát.
-Tiểu Phương!!!
Hắn ôm lấy nó vào lòng mình.
-Sao em lại cứu anh chứ? Tại sao em lại đẩy anh ra? Người nằm đây phải là anh mới đúng!... Tiểu Phương...sao em ngốc thế?
Bàn tay rướm đầy máu của nó nắm chặt lấy vạt áo hắn. Môi khẽ cười, nó thốt ra từng lời từ trong tim mình.
-Vic...dù ra sao...em vẫn yêu anh...vẫn dõi theo anh...Mười năm...khoảng thời gian em chờ đợi anh...khoảng thời gian em nhớ đến anh nhiều nhất...nhưng rồi...khi về đây anh lại lạnh nhạt, hờ hững với em...em không đủ sức...níu giữ anh...đúng không?
-Anh xin lỗi, em không sao, anh biết em không sao mà... Anh sẽ quan tâm em, sẽ yêu em nhiều hơn trước cả trăm, cả vạn lần... Chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng bỏ anh mà...
Nó đưa tay lên áp vào má hắn, cố nặng ra nụ cười, nó khó nhọc nói.
-Em là thiên thần...hay ác quỷ...vậy anh?
-Em là thiên thần, em là thiên thần trong tim anh!- Hắn nắm chặt tay nó.
-Anh sai rồi...em là một ác quỷ...
Nó mỉm cười và thả lỏng tay ra. Hai mi mắt nó cũng dần khép lại.
Hắn bật khóc và ôm chặt nó.
-Tiểu Phương...Anh không cho em rời xa anh đâu mà...
...
Hắn ngồi bệch xuống nền gạch lạnh lẽo. Hai tay hắn ôm lấy đầu mình. Hắn không thể hình dung được sự việc vừa nãy xảy ra như thế nào. Hắn khịt mũi và siếc chặt sợi lắc tay của nó trong tay mình.
Jisan, Jesan, Kansai, Kensai và Nic chạy vào. Vừa thấy hắn, Nic đã kích động lao đến tóm lấy cổ áo hắn.
-Thằng khốn, mày làm gì để Thư Thư phải ra nông nổi này hả?
-Thôi mà Nic, đây là bệnh viện đó. Chúng ta đừng làm rối thêm nữa.- Jesan can ngăn.
Nic buông tay ra, anh tức giận đá vào tường.
-Jo...Jo ơi...- Jisan ngồi trên ghế, nhỏ thút thít nhìn vào phòng cấp cứu.
-Bình tỉnh đi Ji!- Kansai ghì chặt vai nhỏ.
-Em cũng ngồi đi! Chúng ta cùng đợi bác sĩ ra.- Kensai kéo Jesan lại ghế.
Ba giờ đồng hồ trôi qua. Sáu người họ chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu. Jisan lo lắng, nhỏ khóc đến sưng húp cả mắt.
*Tiin*
Màu xanh hiện lên, từ cửa, một ông bác sĩ bước ra.
Nic vừa thấy ông thì nhanh chóng chạy đến hỏi.
-Kỳ Thư sao rồi bác sĩ?
-Trong đây chỉ có một người cấp cứu, một người lại gọi Phương Thư, một người gọi Kỳ Thư. Cuối cùng cô ấy tên gì?
-Ơ...cô ấy là Phương Thư.- Nic ấp úng.
-Cô ấy bị chấn thương ở vùng đầu và một số nội tạng bị tổn thương không ít. Cơ hội vượt qua của cô ấy chỉ còn 15% thôi. Mọi người nên chuẩn bị tâm lý đi.- Ông nói rồi quay lưng bước đi.
Hết thảy mọi người ở đây như ngừng thở. Họ không mường tượng, không suy thấu được lời ông nói. Nó đã là đồng đội gắn bó với Jisan và Jesan trong hai năm qua. Nó là người em mà Kansai và Kensai xem như em ruột của mình. Nó là đứa em bảo bối mà Nic vừa tìm được. Nó cũng là người hắn yêu nhất, người mà hắn muốn bảo vệ, chăm sóc nhất. Nhưng hôm nay, sau thời khắc này, có lẽ nó sẽ ra đi mãi mãi.
Kaid Son chạy vào. Anh hết mực lo lắng và ghì chặt vai Nic gặng hỏi.
-Kỳ Thư như thế nào?
-Thư Thư...chỉ còn 15%...cơ hội sống sót.- Giọng của Nic run run.
Hai tay Kaid Son thả lỏng. Anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu. Anh lấy điện thoại ra và gọi cho người nào đó.
"Lên phòng cấp cứu ngay!"
Anh ngắt máy, hai tay anh siếc chặt thành nắm đấm.
Không lâu sau, ông bác sĩ vừa rồi chạy đến. Có vẻ rất gấp gáp.
-Chào thiếu gia!
Anh ghé vào tai ông thì thầm gì đó, ngay lập tức ông ta nhanh chóng chạy đi và quay trở lại phòng cấp cứu, trên tay còn cầm theo một lọ chứa dung dịch màu xanh nhạt.
Mọi người ở ngoài chờ đợi. Ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên. Nhưng chỉ có hắn là im lặng, trầm ngâm ngồi ở một góc.
Thời gian lại trôi qua. Ông bác sĩ già bước ra, nét mặt ông ấy tái đi khi nhìn Kaid Son.
-Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?- Jesan nắm lấy tay ông.
-Nạn nhân...đã tử vong...
...
Vào sáng sớm, Nic và Kaid Son đã đi đâu chẳng thấy. Chỉ còn lại tụi hắn, Jesan và Jisan ở lại bệnh viện. Jisan cùng Jesan đã hết sức năn nỉ bác sĩ cho họ vào gặp mặt nó lần cuối nhưng đến tận trời sáng ông mới cho họ vào gặp nó.
Tụi hắn cùng Jisan và Jesan vào phòng gặp nó. Xác nó ở trên giường, khăn trắng trùm kính toàn thân. Jisan như ngã quỵ, nhỏ rưng rưng ngồi xuống bên nó.
-Cậu bỏ mình và Je sao Jo?
Jesan ghì vai nhỏ, cô cũng đau lòng chứ, cô cũng khóc chứ.
Kansai và Kensai im lặng, hai người nhìn nó. Bên hốc mắt họ bỗng rơi ra một hàng nước mắt.
Hắn bước vào và ngồi xuống bên nó. Hắn lắc đầu phủ nhận thực tại, phủ nhận sự ra đi của nó.
-Tiểu Phương...- Hắn chỉ thốt ra được hai từ duy nhất.
Jisan òa khóc, nhỏ quay sang ôm lấy Jesan.
Kaid Son đứng trên sân thượng. Cho hai tay vào túi, anh ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm.
Một người đàn ông bước đến, đứng ở sau anh, ông khẽ khàng thưa.
-Việc thiếu gia giao đã xong rồi ạ.
-Tốt, có lẽ không về đây nữa đâu. Tôi sẽ làm hết sức mình vì cô ấy.
...
Hắn trong áo sơmi đen, quần tây đen đơn giản, tay cầm theo bó hoa lan trắng đi lên một ngọn đồi nhỏ.
Hắn đến trước một ngôi mộ, đặt đóa hoa xuống. Hắn mỉm cười, đưa tay chạm vào di ảnh cô gái trên mộ.
-Em xa anh được ba tháng rồi đó Tiểu Phương! Thời gian qua em có biết anh trở thành người thế nào không? Anh trầm tính hơn, lạnh nhạt hơn với những thứ xung quanh mình. Anh biết, hiện tại đã mang em đi nhưng trong anh, em vẫn sống mãi. Em vẫn là em, vẫn là Tiểu Phương của anh.
Hắn đứng dậy và cho tay vào túi. Hắn mỉm cười lấy trong túi ra một hộp gỗ, hắn chôn kế bên mộ của nó.