Nó ngã người ra sofa. Bây giờ làm gì cũng lười biếng, chỉ muốn nằm một chỗ ngủ cho đã đời. Nó bỗng nhiên sực nhớ, nếu mang thai thì kế hoạch trả thù của nó sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vả lại, nó quay về với hắn thì rất khó cho việc xử lý ân oán của hai gia đình.
Hai mắt đảo liên tục, nó chợt nhớ ra mình vẫn còn một quân cờ.
Nó khép hờ hai mắt, tận hưởng những ngày tháng yên bình đang dần kết thúc.
Một lúc sau, hắn quay về, trên tay còn cầm hai ba túi trái cây. Hắn vào bếp, đem bỏ hết vào tủ rồi quay trở lại với nó.
Thấy hai mắt nó đã nhắm cứ tưởng chừng nó đang ngủ và thêm cái tính hiếu kỳ của mình, hắn đưa tay chạm vào bụng nó. Nhưng chưa gì nó đã đưa tay lên đánh vào tay hắn một cái đau điếng.
-Au...em chơi kì nha!
-Này, chứ không phải anh định làm hành động mờ ám à?- Nó nheo mắt, gương mặt ương ngạnh sắc bén.
-Ớ, anh chỉ muốn sờ bảo nhi thôi mà.
-Hì...- Nó nhe răng cười hì.- Đợi đi cưng à. Đến khi bảo nhi lớn đã.
Hắn bĩu môi rồi xịu mặt xuống.
-Cứ ra vẻ đáng thương, em không để ý đâu mà.- Nó xua tay.
-Em...
Nó chòm người qua, hôn vào má hắn.
-Đồ ngốc, có thế thôi mà tức đến đỏ mặt rồi.
...
Dịch Quân thả chai rượu xuống để nó lăn lóc trên mặt đất.
Y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời. Cả thân người đều nồng nặc mùi rượu.
Anh thật không ngờ, anh chỉ đáng là anh trai của nó thôi. Khẽ nhếch môi, khinh bỉ chính mình, anh tự nhận mình là một kẻ thua cuộc, trắng tay vẫn hoàn trắng tay.
Cứ tưởng vài tháng nữa anh và nó kết hôn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cả hai sẽ có những ngày thật hạnh phúc nhưng rồi những thứ ấy đã vụt xa tầm tay của anh chỉ trong phút chốc.
Hình ảnh của nó lúc nào cũng hiện hữu trong trí nhớ của anh, dù trong tiềm thức nhưng anh vẫn thấy được nụ cười đầu tiên mà nó dành cho anh. Anh yêu nó từ cái nhìn đầu tiên_một cô gái lạnh lùng, tàn nhẫn_ rồi bây giờ_một cô gái đáng yêu, trong sáng. Nhưng tình cảm của anh được nó đáp trả bằng cái gì? Bằng một sự thật, nó mang trong người giọt máu của nam nhân khác mà người đó lại là người không đội trời chung với anh.
*Xoang*
Anh ném thẳng chai rượu vào vách tường lạnh lẽo.
Từ nay về sau anh sẽ khiến cho hắn suy sụp vì dám cướp mất nó từ tay anh. Để xem cả hai hạnh phúc được bao lâu.
...
Diễm Kỳ ngồi trong phòng làm việc của Trịnh Khang, cô chờ đợi anh nãy giờ mà chẳng thấy bóng dáng đâu. Diễm Kỳ bực bội, nếu như không trả cho anh chiếc khăn tay thì còn khuya cô mới vác xác đến đây.
-Mà cũng ngộ, đàn ông mà sử dụng khăn tay.- Diễm Kỳ rợn người, cô lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa.
-Mới bảo gì đó?- Một giọng nói trầm trầm phát ra từ sau gáy cô.
Diễm Kỳ nuốt nước bọt, cô vừa quay mặt lại thì thấy cả gương mặt anh tuấn của Trịnh Khang ập vào, tí nữa thôi cũng đủ để môi chạm môi rồi.
Cô bỗng đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác
-Um hum...- Trịnh Khang hắng giọng, chỉnh sửa lại bộ vest của mình.
Anh ngồi xuống sofa đối diện cô và nhàn nhạt hỏi.
-Cô đến có việc gì?
Diễm Kỳ ngượng quá, cô mím môi lí nhí và lấy ra chiếc khăn tay.
-Tôi trả lại anh.
Trịnh Khang cau mày, vừa nhận ra khăn tay của mình anh liền đưa tay lấy và dấu nhẹm vào túi.
-Cho tôi mạn phép hỏi anh được không? Nó có hơi riêng tư một tí.
-Cô hỏi đi.
-Giới tính của anh?...
Trịnh Khang trừng mắt, ngắt lời cô.
-Cô này, nói năng kiểu gì thế?
-Tôi chỉ thấy lạ, anh như thế mà sử dụng...
-Đây là khăn tay của mẹ tôi, cô được chạm vào là may phước lắm rồi. Còn ở đó bán tính bán nghi nữa.
-Tại tôi không biết chứ bộ.- Diễm Kỳ bĩu môi.
Gương mặt Trịnh Khang lúc này bỗng trở nên gian gian. Anh đứng dậy và bước đến rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Diễm Kỳ.
Diễm Kỳ cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ngày càng gần, sắc mặt cô chợt tái mét.
Không ngoài suy đoán, Trịnh Khang đẩy cô xuống, áp sát mặt vào mặt cô. Diễm Kỳ nuốt nước bọt, hai tay run run đẩy anh ra.
-Trịnh Khang có gì thì từ từ mà nói, chúng ta có thể thương lượng mà.
-Huh, cô hỏi về giới tính của tôi, vậy thì tôi sẽ chứng minh cho cô thấy chứ nói ngoài miệng chắc cô không tin.- Anh nhếch môi.
-Tôi tin anh...tôi tin anh mà.- Cô lắp bắp.
-Không được, phải thử.
Diễm Kỳ cắn môi, dùng hết sức đẩy anh ra.
-Cái tên biến thái nhà anh, đừng bao giờ lại gần tôi khi anh sắp có những hành động đó.- Nói rồi cô liền chạy nhanh ra ngoài.
Trịnh Khang bật cười, chưa bao giờ anh cảm thấy hài như lúc này. Cô gái này quả là trí tưởng tượng cũng phong phú thật.