Nó ngồi trên giường, chán nản thở dài ra.Cửa chính thì bị khóa, còn cửa sổ thì khá lớn, đủ để trèo ra ngoài nhưng hiện tại nó đang mang thai thì sao có thể tùy tiện vận động mạnh được. Vất vả trăm bề mà.
Thôi thì theo ý của Dương Quân Sinh đi. Sau khi đứa bé chào đời thì nó cũng sẽ tự kết liễu mình. Như vậy cho ổn thỏa. Không thoát được, sau khi sinh con thì ông ta cũng giết nó, đường nào cũng phải chết thôi. Những ngày tháng này phải sống cho thật tốt, phải thật vui tươi để tốt cho bảo nhi. Cuộc đời của nó vốn dĩ đã định như thế rồi, không thể thay đổi được.
Nhìn xuống bụng mình, nó thấy và cảm nhận được bảo nhi đang dần lớn lên. Cứ nghĩ đến lúc được ôm bảo nhi vào lòng thì nó không khỏi hạnh phúc.
-Dù là con trai hay con gái cũng không quan trọng. Với mẹ, được nhìn thấy con trưởng thành đó mới là điều mà mẹ mong mỏi nhất. Nhưng có lẽ chẳng có cơ hội đó đâu. Phải không con?
Đưa tay xoa xoa bụng. Phải nói, giọt máu này chính là nguồn sống của nó. Nó có thể gượng dậy hay không đều nhở vào bảo nhi_sinh mạng thứ hai của nó.
*Cạch*
Cánh cửa bật mở. Dương Quân Sinh đi vào, trên tay còn bưng một bát cơm. Ông ta bước đến bàn, đặt bát cơm xuống rồi quay sang nó.
-Đây là bữa tối của cô. Hãy tịnh dưỡng cho tốt.
-Đem ra ngoài đi!- Nó liếc mắt nhìn ông.
-Cô không cần ăn nhưng đứa bé trong bụng thì rất cần. Tôi không muốn cháu mình phải nhịn đói nhịn khát theo cô. Huh...
Ông hừ lạnh một cái, song đó thì ra ngoài, không nói thêm một câu gì nữa.
Nó lưỡng lự suy nghĩ.
Ông ta nói cũng đúng. Nó không ăn nhưng đứa bé thì rất cần. Mà trong bát cơm đó có gì không đấy? Tự nhiên nó cảm thấy bất an.
-Con à! Mẹ nên ăn không?
Lí trí cứ thúc đẩy nó. Không ăn thì bảo nhi sẽ đói, không có chất dinh dưỡng. Còn ăn vào lỡ có bất trắc gì thì sao? Biết đâu được, trong đó có thuốc phá thai.
Nó xuống giường, đi đến bên bàn, nhìn bát cơm với thức ăn. Đây là món nó thích nhất, cũng là món mà hắn ưa nhất. Quả thực ông ta đối xử cũng tốt, không tệ hại như nó nghĩ. Nếu như ông ta cứ mở miệng ra một là cháu, hai vẫn là cháu thì thôi vậy. Hà cớ gì ông ta lại đi giết cháu của mình.
Theo nó nhận thấy thì hình như ông ấy rất yêu Quân Anh, mặc dù không phải là con ruột. Nhưng đã vậy thì ông giết cha mẹ hắn để làm gì?
Nó lắc lắc đầu. Suy nghĩ quá nhiều rồi. Tốt nhất là nên bồi bổ cho bảo nhi trước đã.
...
-Quân Anh, em đã dò được tin gì chưa?- Diễm Kỳ lo lắng hỏi.
-Vừa về thì em đã gây với ông ta một trận, chưa kịp hỏi han gì hét.- Hắn lắc đầu ngán ngẩm.
-Được rồi, để từ từ tính tiếp. Haizzz, chị tin là Kỳ Thư vẫn ổn.- Diễm Kỳ thở dài.
-Mà chị ơi, lỡ như là người khác mà không phải ông ta và Huyền My thì sao?- Bảo Trúc hỏi.
-Không đâu! Chỉ có thể là họ thôi. Em đừng suy nghĩ sâu xa quá.- Thế Nguyên nhíu mày, cốc đầu nhỏ.
-A, em chỉ nghi thôi mà.- Bảo Trúc bĩu môi.
-Thế Nguyên nói đúng đấy. Chị vẫn nghi ngờ họ nhiều hơn.- Diễm Kỳ gật gù ra vẻ rất suy tư.
-Vậy bây giờ thế nào?- Trịnh Khang lên tiếng.
-Hay là mình đến đó đối mặt với ông ta luôn.- Tuấn Du nhướng mày.
-Không được! Nếu đã bắt Kỳ Thư đi thì tất nhiên ông ta cũng đã chuẩn bị từ trước rồi.- Diễm Kỳ lắc đầu.
-Vậy mình phải nhịn nhục à?- Tuấn Du cau mày khó chịu.
-Nhường một li, đi vạn dặm.- Diễm Kỳ mỉm cười ủy mị.
Bỗng nhiên ký ức lúc trước lại hiện lên trong tâm trí của Bảo Trúc và Thiệu Hà, hai người chợt sởn gai ốc. Thiệu Hà cười khổ, quay sang Diễm Kỳ.
-Hơhơ...chị đừng dùng nụ cười tà thuật đó nữa, làm em rợn cả người.
-Phải đó, em sợ nhất là thấy chị cười thế này đấy.- Bảo Trúc rùng mình, kể khổ.
-Thôi được, thôi được! Giải tán ha.- Diễm Kỳ mỉm cười thật tươi rồi đứng dậy đi về phòng.
Mọi người nhìn nhau, song đó cũng đứng dậy, việc ai nấy làm, đường ai nấy đi. Chỉ còn lại Trịnh Khang ngồi ở sofa, dường như anh đang phân vân chuyện gì đó.
Hai tay của anh đan vào nhau, đôi mắt cũng bắt đầu ánh lên những tia phức tạp. Diễm Kỳ bước xuống cầu thang, vừa thấy anh còn ở đó thì cô bước nhẹ nhàng đến bên. Bước chân của cô rất nhẹ, tựa như cánh hoa hồng, không phát ra một tiếng động nào.
Đứng sau anh, bỗng nhiên tim cô đập lỗi nhịp. Cô cắn môi, vỗ vào vai anh.
-Này, sao anh còn ở đây?
Trịnh Khang thoáng giật mình, quay sang lườm cô một phát.
-A, tôi chỉ hỏi anh thôi mà. Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?- Cô hốt hoảng, lại hỏi tiếp.
-Nhà của em gái tôi, tôi không được quyền ở lại sao?- Anh lạnh giọng.
-Được chứ!- Diễm Kỳ bĩu môi.
Cô ngồi xuống sofa, rót một ly trà rồi đưa cho anh.
-Anh uống đi!
Diễm Kỳ vừa nhìn qua thì thấy được chiếc khuyên tai của anh. Nó có hình thánh giá, màu xám bạc, cứ lấp la lấp lánh. Diễm Kỳ ngay lập tức bị nó thu hút. Cô vô ý thức tiến đến, từ từ kề sát mặt vào mặt anh. Chủ ý của cô là muốn xem cho kỹ chiếc khuyên tai thôi nhé. Thế mà lại bị ai kia hiểu lầm.
Trịnh Khang xém tí là phun hết trà trong miệng. Anh lại không ngờ cô gái này lại "tự chủ động" như thế. Môi khẽ nhếch lên, anh trưng ra bộ mặt đầy gian xảo. Nếu muốn đùa thì anh sẽ đùa đến cùng.
Trịnh Khang vươn tay, ôm lấy eo của Diễm Kỳ kéo sát vào người làm cho cô ngã nhào lên người anh. Nhanh như cắt, anh lật cô xuống dưới thân người, đặt môi vào môi cô.
Diễm Kỳ trừng to hai mắt, cô như hóa đá tại chỗ. Hiện tại trong đầu cô trống rỗng, chẳng có thứ gì.
"Hôm nay sao ngoan thế nhợ? Mà thôi kệ, càng tốt."
Một suy nghĩ đen tối lóe lên trong đầu Trịnh Khang.
Diễm Kỳ vừa nhận định ra tình thế của mình thì không khỏi giãy giụa, cô muốn cắn chặt răng lại nhưng lưỡi của anh đã nhanh chóng tiến sâu vào khoang miệng của cô luôn rồi.
Trịnh Khang đưa tay vào trong áo, chiếm trọn hai quả đào của cô. Diễm Kỳ giật bắn người, cô trừng mắt như muốn cảnh cáo anh. Trịnh Khang nhìn thấy hành động ấy của cô thì muốn phát cười. Anh dùng răng, cắn vào môi cô, tay cũng dừng lại, rời khỏi áo. Dọa bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi, vả lại anh cũng có một ít lợi lộc rồi còn gì.
Diễm Kỳ nhanh chóng ngồi dậy, cô tức giận chỉ tay vào Trịnh Khang.
-Anh...anh...
-Tôi sao nào?- Anh nhướng mày.
-Tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Cả cuộc đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
-Làm gì nóng thế? Còn đuổi tôi như đuổi tà nữa chứ?- Anh bật cười, kéo tay cô.
Diễm Kỳ trừng mắt, giật tay ra. Cô cắn môi, ánh mắt đầy lửa giận.
-Chuyện này mà đồn ra ngoài thì sao đây? Anh cũng không được mạo phạm tôi như thế.
-Này, tôi có làm gì quá đáng đâu.
-Anh còn nói không. Anh đã...đã...
Cô tức đến nỗi không nói nên lời. Diễm kỳ giận dữ, quay đi, chạy thật nhanh lên phòng.
Trịnh Khang nhíu mày. Anh làm gì quá đáng hả ta? Lắc lắc đầu vài cái, anh đứng dậy đi thẳng lên phòng của cô.
Đứng trước cửa phòng, anh đưa tay lên gõ.
*Cốc...cốc...*
-Mở cửa cho tôi.
-Tên đại sắc lang nhà anh...hức...biến đi...hức...
Tiếng nấc của Diễm Kỳ vọng ra làm cho anh không khỏi lo lắng.
-Này, đồ ngốc, mở cửa nhanh.- Anh hối thúc
-Không...hức...anh biến đi...đồ biến thái...
Anh tức giận đi xuống phòng khách. Mở hộc tủ, anh lấy ra chùm chìa khóa dự phòng. Anh quay lại, tra từng chìa vào ổ. Cánh cửa vừa mở anh liền chạy vào.
*Binh*
-Ra ngoài!
Diễm Kỳ lấy chiếc gối trên giường ném thẳng vào anh.
Trịnh Khang nghiến răng, anh bước đến kéo tay cô.
-Cô làm trò gì thế hả?
-Buông ra!- Diễm Kỳ cố đẩy anh ra.
Anh khóa hai tay cô lại, kéo cô ôm chặt vào lòng.
-Lấy anh được không?
Diễm Kỳ chớp chớp hai mắt. Bỗng nhiên cô ngoan ngoãn, ngồi im không nhúc nhích. Liệu cô có nghe nhầm không? Không thể nào đâu, không thể nào Trịnh Khang nói những lời này.